Chu Chính cũng không ngờ tới người con gái này dám mạnh dạn tỏ tình với anh, anh cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Phi Vũ: "Cô muốn thế nào?"
"Anh đoán xem?" Tống Phi Vũ chậm rãi bước qua, hôm nay cô mặc bộ quần áo thể thao tập yoga hôm trước, hai vυ' cao mà đầy đặn, định tiến lên ôm lấy người đàn ông. Nhưng Chu Chính nahnh nhẹn tránh được, anh nghiêm túc cảnh cáo: "Cô lặp lại lần nữa thử xem, đừng có mà trêu ngươi tôi."
Tống Phi Vũ rõ ràng chủ động như vậy nhưng người đàn ông này lại dám trực tiếp cự tuyệt, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên khó coi.
"Chu Chính, anh muốn làm chính nhân quân tử đúng không? Vậy để em thử gọi điện cho chị gái một tiếng, nói anh cưỡиɠ ɧϊếp em... thì sao nhỉ."
( Editor : gÌ vừa ăn cướp vừa la làng kì z má ơi =))) )
Chu Chính mặt càng ngày càng đen, cô gái này đang uy hϊếp anh?
"Như thế nào? Sợ rồi sao?" Tống Phi Vũ cười nói.
Chu Chính tính toán sẽ không phản ứng lại cái cô gái thần kinh này, anh đi đến chỗ máy tập ngực, bắt đầu đẩy ngực.
Tống Phi Vũ cũng bối rối không biết đối phó với người đàn ông này thế nào, dùng thân thể để quyến rũ anh mà anh còn chịu đựng được. Anh là đàn ông sao? Hay là do bộ phận nào đó có vấn đề? Nhưng ngày đó cô nhìn dươиɠ ѵậŧ của Chu Chính, trông rất khỏe mạnh, bình thường mà.
Nếu hôm nay không có cơ hội thì còn lần sau, lần sau nữa, tương lai còn dài, luyện xong eo rồi tính tiếp.
Chu Chính thấy người con gái cũng không trêu chọc anh, rốt cuộc anh cũng yên tâm.
Tống Phi Vũ mở máy chạy bộ , cô đi bộ một lát để làm nóng cơ thể, sau đó tăng dần tốc độ, bắt đầu chạy. Có lẽ là do đã lâu không chạy, rất nhanh người cô tiết đầy mồ hôi, cô thở hổn hển, hô hấp dồn dập mang đặc trưng có một không hai của Tống Phi Vũ, làm trong lòng người đàn ông đang chuyên tâm tập luyện phía sau cũng không khỏi nhảy dựng lên.
Từ khi vợ mang thai, Chu Chính đã cấm dục lâu lắm rồi, tiếng thở dốc của người con gái tràn ngập dụ hoặc, phía dưới của anh chậm rãi nổi lên phản ứng.
Đặc biệt khi nhìn đến bộ dáng chạy trên máy của cô, quần áo bó sát màu đen tôn lên dáng người có lồi có lõm, hai chân thẳng tắp, vòng eo tinh tế trắng nõn, mà điểm hấp dẫn trí mạng đó là cái mông tròn cong vểnh của cô.
Trên trán Tống Phi Vũ có một mồ hôi, cô chỉnh tốc độ hơi chậm lại, mồ hôi chảy dọc xuống cằm, qua cần cổ trắng nõn, đến xương quai xanh tinh xảo rồi đọng lại ở trước ngực.
Chu Chính muốn ngoảnh mặt làm ngơ nhưng thực sự quá khó, một người đàn ông bình thường sao có thể bỏ qua sự cám dỗ mê người như vậy.
Tống Phi Vũ chạy một lúc rồi nghỉ, cô lau mồ hôi trên trán, xoay đầu muốn hỏi người đàn ông kia có nước không, lại thấy anh đang nhìn cô chằm chằm.
Đột nhiên thấy người con gái đi qua, Chu Chính vội dời tầm mắt, không biết cô có phát hiện gì không?
"Anh rể?" Tống Phi Vũ từ máy chạy bộ đi xuống, trong ánh mắt mang theo tia giảo hoạt.
Thật là không nghĩ tới, người đàn ông này ngoài miệng cự tuyệt nhưng thân thể xem ra lại rất thành thật, trộm ngắm mông cô, bị cô bắt quả tang rồi!
"Anh rể, em hơi khát, anh cho em chút nước có được không." Tống Phi Vũ không vạch trần Chu Chính, nếu anh đã có ý tứ này với cô, vậy thì cô càng dễ thu phục.
Chu Chính cho rằng cô gái này sẽ chất vấn anh đang nhìn vào đâu thế nhưng lại không nói, xem ra là cô không có phát hiện gì, vì thế anh chỉ vào góc tường nói: "Ở đằng kia, cô qua lấy đi."
Tống Phi Vũ hưng phấn chạy chậm qua, cầm lấy chai nước, hướng người đàn ông quơ quơ nói: "Em uống nhé."
"Ừng ực ừng ực..." Cô gái ngẩng cổ uống nước, Chu Chính nghe thanh âm, miệng đắng lưỡi khô, bụng nổi một trận khô nóng, lần đầu tiên anh cảm nhận đầu óc mình đã bị mê muội rồi.
Chắc là do đã lâu không "làm" nên mới cảm thấy vậy.
Tống Phi Vũ uống một ngụm, liền cầm chai nước đi tới bên cạnh người đàn ông nói: "Anh rể, anh uống một ít không?"
"Để sang bên kia, lát nữa rồi uống tiếp." Chu Chính trong lòng tự nhiên hoảng loạn, giống như có thứ gì đó đã không còn chịu sự khống chế của anh.
"Em để đây nhé." Tống Phi Vũ cười hì hì, biến thành một cô em gái hiền hòa vô hại.