Vượt Rào

Chương 1: Bề ngoài cấm dục

Lần đầu tiên Tống Phi Vũ nhìn thấy Chu Chính đã muốn câu dẫn anh.

Ngoại trừ vẻ ngoài ngay thẳng và vóc dáng mê người của Chu Chính, điều cô khát khao nhất ở người đàn ông này đó chính là hơi thở cấm dục tỏa ra từ anh. Anh thường xuyên mặc âu phục, cúc áo cài đến nút trên cùng, bề ngoài luôn tỏ ra lạnh như băng, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.

Người đàn ông này đúng chuẩn là kiểu hình phụ nữ thích, bề ngoài hấp dẫn lại cấm dục, chính là khối băng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.

Chu Chính là đàn ông Bắc Kinh điển hình, dáng chuẩn, cao 1m88, ngay cả khi anh mặc quần áo cũng có thể cảm nhận được hormone nam tính mãnh liệt, bất luận là diện mạo hay thân hình đều gợi cảm giác thành thục của người đàn ông trưởng thành.

Ở tuổi hai mươi bảy, thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, Chu Chính sở hữu tất cả những ưu điểm mà ai cũng hằng ao ước, anh có gia thế tốt, năng lực làm việc mạnh mẽ, mở liên tiếp hai công ty. Tống Phi Vũ nghĩ, đây hẳn là người đàn ông "kim cương" trong truyền thuyết, có người con gái nào mà không muốn chinh phục anh cho bằng được?

Cho nên khi chị cô Tống Viện mang người đàn ông này về ra mắt, giới thiệu người này sẽ là anh rể tương lai của cô, Tống Phi Vũ đã bị hấp dẫn. Đặc biệt người đàn ông chăm chú nhìn cô, ngực cô nổi lên một hồi mãnh liệt, trái tim "bang bang" đập. Sâu trong nội tâm, cô nghĩ muốn bất chấp liêm sỉ mà lột sạch quần áo của anh, nhìn xem bên trong rốt cuộc có phải hay không cất giấu hổ lang chi khu*.

*ám chỉ những điều đen tối, không trong sáng.

Nghĩ là thế nhưng khi đó Tống Phi Vũ còn quá nhỏ, cô không dám cũng không biết câu dẫn anh rể như thế nào.

Mà thật ra Chu Chính trong lần đầu tiên gặp mặt Tống Phi Vũ không có ấn tượng gì về cô cả, ngày đó anh cùng bố vợ uống không ít rượu cho nên căn bản khi về đến nhà, kí ức cũng không đọng lại nhiều.

Thân phận, địa vị, tuổi tác của hai người chênh lệch quá lớn, Tống Phi Vũ hiểu rõ người đàn ông này nằm ngoài tầm với của cô.

Sau này số lần cô gặp lại người đàn ông này tương đối ít, du͙© vọиɠ của cô đối với anh cũng dần dần biến mất, thậm chí cô còn quên mất sự tồn tại của anh. Chu Chính cùng chị gái cô kết hôn liền dọn tới thành phố Trường Hải xa xôi.

Tống Phi Vũ thi xong đại học, cô không chỉ điền nguyện vọng vào một trường đại học bình thường ở trong thành phố mà còn đăng kí cả vào Đại học Sư phạm Trường Hải lấy điểm đầu vào rất cao. Ai ngờ rằng cô lại đủ chỉ tiêu vào Sư Phạm Trường Hải.

Tống Phi Vũ chưa từng rời khỏi thành phố nơi mình đang sống nên cảm thấy vô cùng phiền toái, đường đến Trường Hải quá xa, ngồi xe lửa phải mất một ngày một đêm, nhưng thư báo nhập học đã gửi đến, cô cũng không biết phải làm gì hơn.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi lên đại học, Tống Phi Vũ bận rộn đi làm thêm, cô muốn tranh thủ thời gian để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, sợ đến lúc đi học không có tiền nên chẳng dám mua gì.

Tống Phi Vũ kiếm đủ tiền, kỳ nghỉ hai tháng cũng kết thúc, cô thu dọn hành lý và mua vé tàu đến thành phố Trường Hải.

Trước khi đi, mẹ Tống dặn dò không ít, đến thành phố Trường Hải thì phải nghe lời chị cô và anh rể, chăm chỉ học tập, đừng ngày nào cũng đi ra ngoài chơi và quan trọng là không cho cô có người yêu.

Tống Phi Vũ nghe tai phải ra tai trái, tuổi 18 tính tình ngang ngược, bướng bỉnh, cha mẹ càng không cho làm gì, cô càng muốn làm.

Xe lửa tới Trường Hải, Tống Viện liền gọi điện thoại tới.

Tống Phi Vũ ấn nghe, đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Tống Viện: "Tiểu Vũ, anh rể tới đón em, em ra cổng nhà ga là thấy." Cả người cô đều tràn ngập sự phấn khích, thật không ngờ người đàn ông ấy lại đến đây đón cô, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.

Bao lâu rồi cô chưa thấy anh? Tống Phi Vũ cũng quên mất, không biết anh có thay đổi gì không, có lẽ vẫn khuôn mặt lạnh như băng kia.

Suy nghĩ thế, cô bước ra khỏi nhà ga nhưng cổng ga chật ních người đón trả khách, nhìn cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng người đàn ông ấy.

"Tiểu Vũ?" Ngay lúc Tống Phi Vũ đang xoay hành lý lung tung thì có người gọi cô từ phía sau.

Tống Phi Vũ quay đầu, chính là Chu Chính. Mấy năm không gặp, Chu Chính đã ngoài ba mươi, hơi thở càng thêm nam tính. Cô tới gần anh, "du͙© vọиɠ" ngày đó trong lòng cô dường như đang sống lại.