Phiên Ngoại Trạm Xe Buýt Lãng Mạn: Phổ Thông Bằng Hữu

Chương 2

Buổi tối ngày hôm sau, Duẫn An Nhiên vừa về nhà, việc đầu tiên cậu làm là mở máy tính lên. Phía bên kia, hình như Chu Minh Nghĩa cũng vừa dùng xong bữa trưa, cậu thấy anh đang ngồi nhấm nháp một tách trà. Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh nghĩa cười cười bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng không biết nên nói là tốt hay không nữa.

Chu Minh Nghĩa hỏi cậu: “Em đã ăn tối chưa?’’

“Em ăn rồi, lúc nãy đi chợ đêm ăn vặt với đồng nghiệp.’’

‘’Ừ.’’

‘’Anh thì sao? Lại đi ăn đại tiệc à?’’

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười: “Anh không thích ăn cơm Tây nên bây giờ đang rất thèm mấy món cơm chiên gà cá muối đây.’’

‘’Chỗ anh chắc là không thiếu mấy nhà hàng Trung Quốc đi.’’

‘’Nhập gia tùy tục, đồ ăn đến đây ít nhiều hương vị cũng có thay đổi. Nếu muốn ăn đồ ăn Quảng Đông chân chính thì chỉ có thể trở về thôi.’’

Hàn huyên vài câu, Duẫn An Nhiên thấy Chu Minh Nghĩa hình như đang sửa sang lại văn kiện gì đó, cậu hỏi; “Anh phải đi rồi sao?’’

“Ừ, có tiệc.’’

‘’Đi đi, không cần để ý đến em.’’

Chu Minh Nghĩa cười cười, thực sự sửa sang lại văn kiện rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Cửa văn phòng này mở ra là có thể nhìn thấy cửa lớn ở phòng ngoài, nhờ công nghệ hiện đại ban tặng mà Duẫn An Nhiên có thể nhìn xa xa một chút. Mấy gian phòng được sắp xếp liền nhau nên An Nhiên có thể nghe thấy tiếng người cười nói ồn ào loáng thoáng vọng lại.

Biết Chu Minh Nghĩa ở chỗ này, Duẫn An Nhiên đột nhiên có cảm giác gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, nghe thấy được lại không thể chạm vào được. Một chút cảm xúc sầu não bỗng dưng trào lên trong lòng cậu, Duẫn An Nhiên quơ quơ tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh ôm lấy sau đó ngồi ghé lên đầu giường đọc sách.

Ước chừng đến năm giờ chiều theo giờ Pari Chu Minh Nghĩa mới họp hội nghị xong.

Duẫn An Nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói ồn ào, cậu tưởng Chu Minh Nghĩa đã về rồi, vừa nghiêng mình ngồi dậy đã thấy Chu Minh Nghĩa ngồi xuống trước bàn làm việc.

Nhìn cửa sổ máy tính đã thấy ngay hình ảnh của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nửa đùa nửa thật vẫy vẫy tay với cậu.

‘’Làm xong việc rồi sao?’’

‘’Ừ.’’

‘’Vậy giờ anh định đi ăn cơm sao?’’

Chu Minh Nghĩa nâng tay nhìn đồng hồ, ‘’A, giờ cũng không còn sớm lắm nữa.’’

‘’Buổi tối không cần xã giao sao?’’ Duẫn An Nhiên cố ý hỏi. Nơi nào hoa lệ, phần đông đều là tuấn nam mĩ nữ. Còn có, cho dù Chu Minh nghĩa không đi trêu chọc người khác thì cũng không thể tránh được người khác không chủ động đến trêu chọc anh.

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười: “Lo lắng sao? Vẫn để ý à?’’

Duẫn An Nhiên ngẩng đầu lên; ‘’Cũng không hẳn.’’

‘’Xã giao thì tất nhiên phải có, đều là gặp mặt vì chuyện làm ăn thôi, không có những thứ kia đâu. Hơn nữa anh ra ngoài còn có một đám người đi theo mà.’’

Duẫn An Nhiên hừ một tiếng. Biết cậu tin tưởng mình nên Chu Minh nghĩa đối với chút ghen tuông nho nhỏ không được tự nhiên này của cậu cảm thấy thật hưởng thụ.

Quả nhiên, Duẫn An Nhiên còn nói thêm: “Bên đó người đẹp rất nhiều.’’

Chu Minh Nghĩa mỉm cười, lấy tay ôm mặt, chăm chú nhìn vào màn hình, thấp giọng nói: “Nếu so với em thì tất cả sẽ không là gì hết.’’

‘’Hứ!’’ Duẫn An Nhiên cảm thấy mặt mày nóng ran lên, quay đầu sang chỗ khác che dấu sắc mặt của mình.

Sau một lúc lâu Duẫn An Nhiên mới lặng lẽ quay mặt lại, nhìn Chu Minh Nghĩa vẫn đang cười cười, cậu nhịn không được mà nhìn anh chằm chằm. Ngay lúc nhìn thấy Chu Minh Nghĩa càng cười càng sâu, trong nháy mắt trong lòng Duẫn an Nhiên đột ngột nảy ra một chủ ý, cậu quyết định lập tức thi hành.

‘’A, thật có chút nóng.’’

‘’Vậy em bật điều hòa lên.’’

‘’Nhưng không nóng đến mức đó.’’

Nói rồi Duẫn An Nhiên buông sách trong tay xuống, sau đó ghé ngồi vào bên giường, ngồi xếp bằng sau đó nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc áo ngủ mùa hè rộng thùng thình. Nhất thời nửa người trên trần trụi của cậu bại lộ trước mắt Chu Minh Nghĩa, đèn trong phòng ngủ lại được hạ xuống làm nổi bật da thịt sáng bóng như trân châu của cậu khiến người ta không thể dời mắt, hoa văn trên da thịt như muốn dụ dỗ người ta đυ.ng chạm.

‘’A…..’’

Tựa như nghe được tiếng Chu Minh Nghĩa mơ hồ rêи ɾỉ, Duẫn An Nhiên âm thầm bật cười. Cậu cố ý không để ý tới, ngược lại còn xoay người dựa vào đầu giường, cánh tay dài vươn qua vặn tối ánh đèn ngủ. Lúc này, gần như toàn bộ khuôn ngực Duẫn An Nhiên đã hiển lộ ra trước mắt Chu Minh Nghĩa, tứ chi thon dài, gầy nhưng rắn chắc, đường cong cơ thể phập phồng mạn diệu hơn nữa ánh đèn tối mờ còn như tôn lên đường cong ấy, đột nhiên Chu Minh Nghĩa cảm thấy đẹp đến mông lung không nói nên lời.

Chỉnh ngọn đèn tối hơn một chút, Duẫn An Nhiên lấy PSP ra, lại ngồi dựa đầu giường nhìn lên. Máy tính bên kia đem toàn bộ hình ảnh của cậu ghi lại rồi truyền sang đầu bên kia của đại dương đến cho một người khác.

Một lát sau, Duẫn An Nhiên ngẩng đầu quay sang nhìn máy tính nói: “Sao, anh còn chưa đi ăn cơm à? Không phải vừa nói muốn đi sao?’’ Lúc này, cậu nhìn thấy Chu Minh Nghĩa đúng như dự đoán, một tay ôm mặt, nhìn màn hình máy tính chăm chú không dời mắt.

‘’Anh đi đi.’’

Lại một lát sau, Duẫn An Nhiên mới nghe được Chu Minh Nghĩa thấp giọng oán giận: “Khụ, em cái tên nhóc này, rõ ràng là không cho anh……..’’

Duẫn An Nhiên cố ý làm bộ như nghe không hiểu hói: “Anh nói gì cơ?’

Nhìn đường cong khuôn ngực xinh đẹp của An Nhiên hiện lên trên màn hình, trong lòng Chu Minh Nghĩa liên tục thở dài, rốt cuộc nhịn không được còn nói thêm: “Thế nào lúc anh ở nhà lại không có được phúc lợi lớn như vậy?’’

‘’Phúc lợi gì?’’

‘’Em cái tên nhóc này cũng không ngẫm lại buổi tối hôm nay anh muốn thế nào……’’

‘’Muốn thế nào thì liền làm như thế thôi, em ở xa thế này làm sao quản được cuộc sống của anh lúc về đêm chứ…..’’

‘’Aizzzz……’’ Chu Minh nghĩa cười khổ lắc đầu.

Lại nằm úp sấp một lúc, thấy Chu Minh Nghĩa quả nhiên vẫn chăm chú nhìn máy tính lưu luyến không nỡ rời đi, Duẫn An Nhiên mới đuổi anh.

‘’Đi đi, anh đi ăn cơm tối đi.’’

Sau đó, Duẫn An Nhiên lại chỉnh tối ánh sáng đèn hơn nữa, kéo chiếc chăn bên cạnh phủ đến ngang hông, cả người trải dài trên giường làm như giãn gân cốt, ôm lấy chiếc gôi ôm vào trong ngực nhắm mắt lại ngủ.

Nhìn Duẫn An Nhiên ngủ, lại ngồi một lúc, Chu Minh Nghĩa mới chịu đứng dậy ra khỏi phòng, thuận tay khóa cửa lại.

Lại một lần nữa nhìn hình ảnh nửa thân trên trần trụi của An Nhiên trên máy tính, chỉ đắp hờ một chiếc chăn nhỏ trên người nằm trên giường đọc sách, Chu Minh Nghĩa nhịn không được lại lần nữa nhắc cậu: “An Nhiên, cẩn thận không cảm lạnh.’’

‘’Không đâu, hiện giờ đang là mùa hè mà.’’

‘’Nhưng vẫn cần chú ý.’’

‘’Cảm mạo thì cảm mạo, dù sao cũng là bệnh nhỏ.’’

Chu Minh Nghĩa nâng tay xoa thái dương, “An Nhiên, em như vậy là muốn anh mau chóng trở về sao?’’

Duẫn An Nhiên lập tức trả lời, “Mới không có.’’

‘’Công việc dù sao cũng phải làm xong mới được.’’

‘’Em biết mà.’’

Chu Minh Nghĩa thở dài, “Vậy em đem áo ngủ mặc vào đi.’’

‘’Áo ngủ của em với công việc của anh có quan hệ gì sao?!’’

‘’Bây giờ anh không có cách nào yên tâm làm việc cả.’’ Chu Minh Nghĩa nhịn không được nắm chặt tay. Hiện tại nếu giờ anh ôm người này trong tay anh nhất định sẽ đem cậu hung hăng xoa nắn một phen. Con mèo nhỏ này càng ngày càng khó nắm bắt nha.

‘’Lè…….’’ Duẫn An Nhiên quay đầu, nhìn camera nhăn mặt nhăn mũi, nhe răng làm cái mặt ngáo ộp.

‘’Chờ anh về sẽ không đơn giản như vậy đâu.’’

‘’Tốt, vậy chờ anh về.’’

Nhìn Duẫn An Nhiên một bộ dáng không sợ chết như vậy, Chu Minh Nghĩa bất đắc dĩ lắc lắc đầu cầm văn kiện rời đi.

Sau khi Chu Minh Nghĩa đi rồi, Duẫn An Nhiên lại cảm thấy có chút mất mát, nhìn chằm chằm màn hình máy tính thật lâu, miệng thì thào nói: ‘’……..Còn nói người ta, anh sao không thử tính xem, đã qua hai cái cuối tuần rồi.’’

_____________________

Oa….ha…ha…ha….mọi người ơi, có thấy pink không????? Có thấy tim hồng bay phấp phới không????? Chính văn sweet mà sao PN lại so sweet như thế này chứ???????

Hê….hê….mà mọi người có đoán được chương sau sẽ là gì ko???? Có đoán được bao giờ thì anh Nghĩa về ko???? Hô….hô….hô……*cười gian*