Đại đô thị, 2019.
Nửa đêm ở khu thương mại, rất nhiều tòa nhà lớn đèn đuốc vẫn được thắp sáng rực rỡ. Bất Dạ Thành – tên của thành phố không bao giờ ngủ tựa hồ cũng không chỉ có cuộc sống muôn màu muôn vẻ lúc nửa đêm, vẫn còn có những con người tiếp tục làm việc chăm chỉ, cần mẫn như đêm đến mới chính là thời gian làm việc của họ.
Buông xuống cây bút trong tay, La Lâm ngả lưng xuống ghế, nhìn bàn làm việc đảo qua một vòng. Kết thúc công việc khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, hai vai thoáng buông lỏng. Nhảy lên khỏi ghế, La Lâm sải bước ra khỏi phòng làm việc.
“Đã về rồi sao ạ?” Một trong những trợ lý của La Lâm thấy cậu ra khỏi văn phòng liền chớp đôi mắt to của mình, nhẹ giọng hỏi.
‘’Ừ, tôi về trước. các cô cũng không cần làm nữa. Phần còn lại chờ đến thứ hai tuần sau rồi giải quyết nốt đi.’’ La Lâm hướng mọi người khoát tay, một mình bước ra khỏi cửa công ty đã sớm không còn chút âm thanh nào.
Đứng trong thang máy, La Lâm đột nhiên phát hiện chìa khóa xe vẫn còn ở trong ngăn kéo văn phòng. Cậu vốn định quay lên lấy nhưng mặt khác lại rất muốn nhanh chóng trở về nhà vì vậy đơn giản là quên đi, quyết định bắt taxi về là được rồi.
Bước ra khỏi tòa nhà, đi qua góc đường phía trước, La Lâm vừa đi vừa tìm thuốc lá nhưng vừa cúi đầu xuống đã va ngay vào một người đi đường đối diện rồi. Từ cảm giác lúc va chạm, cậu biết người mình đυ.ng phải là một người đàn ông. Mất thăng bằng, lại bị đυ.ng đau, La Lâm nghĩ nhất định người kia cũng có cảm giác giống mình đi.
Không kiên nhẫn nhíu mi lại, La Lâm vừa định mở miệng giáo huấn vài câu đã lập tức nói không nên lời. Đυ.ng phải La Lâm là một người đàn ông dáng người thon dài, cao lớn anh tuấn. Là một nhà thiết kế thời trang, cậu đã từng gặp những người mẫu nam anh tuấn hơn nhiều, hơn nữa, khuôn mặt, tướng mạo cậu cũng rất dễ nhìn nên cậu thường không để những người đàn ông tầm thường vào mắt nhưng khi vừa nhìn đến người đàn ông này, La Lâm lại thật sự khó nén được ánh nhìn kinh diễm của mình
Nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt của người đàn ông kia. Một đôi mắt hắc bạch phân minh, sáng như sao trời, trong như thu thủy, khóe mắt hơi hơi nhếch cao, đúng thật là một đôi mắt đào hoa. Sóng mắt như sương, nếu bị cặp mắt đó nhìn vào nhất định cả người sẽ có cảm giác như có luồng điện chạy qua. La Lâm nhịn không được mà rùng mình một cái.
Oa!Người nào đây? Thật có một đôi mắt đẹp như vậy sao?! Trong lòng La Lâm hò hét.
Dáng người cao lớn, mái tóc dài đen tuyền có chỗ hơi hơi cuộn lại, thoạt nhìn cực kì bay bổng. Sống mũi thẳng, khuôn mặt hình trái tim, đường cong nơi cằm xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan kia phải nói là cực kỳ hoàn mỹ không chút sứt mẻ. Hiện tại, người đàn ông xa lạ kia đang dùng ánh mắt mê ly mang theo mị hoặc nhìn La Lâm, chú ý tới biểu tình kinh diễm của cậu, anh dường như đối với cái nhìn chằm chằm không dời mắt ấy có chút bất mãn, mi tâm nhíu lại. Anh nhìn cậu bằng một ánh mắt không hờn giận nhưng đồng thời khóe miệng lại hơi câu lên một chút
‘’Tê………” La Lâm nhịn không được, trong lòng lặng lẽ hít một hơi dài.
Thật sự muốn lấy mạng mà!
Sao có thể như vậy – kiều diễm – đàn ông, oa, hoàn toàn có thể hình dung anh ta như vậy. Tuy rằng anh ta rất xinh đẹp nhưng sao trong tay lại ôm một bó hoa hồng lớn, hơn nữa khí thế lại sắc bén đến vậy đối diện với ánh mắt nhìn người chằm chằm lại không có chút nào yếu thế.
Nhìn nhau một lát, La Lâm đành xấu hổ phá thế trầm mặc trước, “Thật xin lỗi……’’ La Lâm hướng người xa lạ gật đầu một cái. Nếu bị mấy người trong phòng làm việc kia nhìn thấy, có khi tất cả đều hộc máu mất. Luôn luôn kiêu ngạo, khí khái mười phần như La Lâm, La công tử cư nhiên lại có thể hướng người khác khiêm nhường xin lỗi.
Người đàn ông anh tuấn đẹp trai ôn nhu cười, “Không có gì, đυ.ng phải cậu thật ngại quá, cậu có làm sao không…….’’
Từ tính!!!! Thanh âm mềm mại làm cho La Lâm có cảm giác như có luồng điện chạy thẳng từ não xuống tới lòng bàn chân. Ai….người này không chỉ ánh mắt có điện mà ngay đến cả thanh âm cũng có điện sao??!!
‘’Tôi……tôi không sao!”
Người đàn ông xa lạ lại cười, bước đi, đột nhiên anh dừng bước sau đó ôm lấy bó hoa hồng lớn kia đưa tới trước mặt La Lâm.
“Tặng cho em……”
La Lâm hoàn toàn hôn mê. Không phải cậu chưa từng được nhận hoa, mà ngược lại mỗi lần trình diễn bộ sưu tập xong, là một nhà thiết kế danh tiếng, La Lâm tổng giám đốc cậu luôn luôn nhận được rất nhiều hoa tươi, bình thường hoa sẽ được đưa đến phòng thiết kế nhưng những bó hoa đó đều được đưa đến để biểu hiện lòng ngưỡng mộ và kính trọng. Thế nhưng, hiện tại, người đàn ông xa lạ này lại tặng hoa cho cậu, cậu cũng là đàn ông mà, làm vậy là có ý gì chứ?!?!
Trong bóng đêm, dưới ánh đèn đường, nụ cười của người đàn ông càng làm cho người ta không có sức chống cự.
“Này, tặng cho em…..” lặp lại lời vừa nói một lần, lại một lần nữa cất lên giọng nói từ tính ngọt ngào kia La Lâm chỉ cảm thấy cả người nhẹ hẫng như bay lên, theo bản năng đưa tay nhận lấy.
Một bó hoa hồng thật lớn nha, không đến một trăm bông nhưng tuyệt đối phải có đến năm mươi bông a. Hương hoa hồng đặc trưng thản nhiên hòa vào trong gió, trong hơi lạnh của đêm quấn quít, thấm vào lòng La Lâm. Người xa lạ lại cười rồi nhẹ nhàng bước đi. La Lâm ôm hoa hồng đứng một mình trong gió nơi góc đường, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng người kia biến mất trong ánh đèn neon nơi cuối phố mới thoáng giật mình, vội vàng vẫy một chiếc taxi trở về nhà.
Đem hoa hồng cắm vào bình, La Lâm lẳng lặng ngồi xuống.
Hoa hồng này vô cùng, vô cùng đẹp? Vì sao? Vì sao lại đem hoa hồng tặng cho một người xa lạ mà mình chỉ vô tình đυ.ng phải? La Lâm nghĩ mà thấy khó hiểu. Anh ta là đi hẹn hò sao? Bạn gái không tới sao? Hay là hoa được nhận từ người khác, thấy La Lâm sắc mặt không tốt nên mới tặng lại cho cậu? Vẫn là……vẫn là……
La Lâm lại mất một đêm lăn qua lộn lại không ngủ. Trong đầu luôn luôn xuất hiện hình ảnh đôi mắt kia. Đôi mắt ấy đúng là một đôi mắt hoa đào, trong suốt, mị hoặc.
Quên không được…….Thật sự quên không được mà…….
_____________________________
Lời tác giả:
Tất cả những câu chuyện của Trữ Tĩnh đều ở đây. Muốn viết thêm nhưng thật có lỗi. không phải không có tình cảm mà là chỉ cảm thấy viết ra không hay, sửa rồi lại chữa, xóa xóa rồi lại thay đổi rất nhiều.
Mọi người đọc truyện này chắc sẽ không biết rằng tôi viết rồi lại bỏ. Lại nói khi viết truyện, chậm nhất thì hơn 10.000 chữ mà lâu nhất thì cũng gần 60.000 chữ, viết đi viết lại nhưng vẫn cảm thấy không hay lắm. cách tôi hành văn, tình tiết còn rất khiêm tốn vậy mà vẫn muốn liều lĩnh muốn viết ra một câu chuyện khiến người ta coi là hoàn hảo. Viết rồi lại viết nhưng vẫn cảm thấy ko tốt ~~~=’’=~~~ …….thở dài.
Cuối cùng vẫn nghĩ muốn kết thúc Trữ Tĩnh lộ nhưng tôi sẽ cố hết sức để viết, đăng ở đây để lúc nào cũng nghĩ cố gắng mà lấp đầy hố (hố ở đây có nghĩa là những truyện chưa hoàn thành đó mà tác giả còn ngâm dấm đó ^^).
Lời Editor: Đọc đến đây đã có ai muốn ném đá mình chưa???? lúc trước khi mới làm xong, mình tung qua cho Nguyệt Nhi đọc thử…….ha……ha…..nàng ấy nghe đến tên Lâm Tử Tự thì thích lắm……ai ngờ lúc đọc xong…….nàng ấy muốn ném dép ta luôn……. 😀
Nói thật lúc đi tìm truyện khó lắm ý, mãi mới thấy được tên truyện này bên nhà bạn Gió hè, nhìn cái tên mình đã thích luôn rồi lần mò sang mấy trang bên Tàu khựa tìm thì thấy nó, quẳng cho con bạn convert dùm luôn,…….hô……hô……về đọc cũng có cảm giác chưng hửng nhưng mà chẳng hiểu sao mình vẫn thích nên làm luôn á 😀
Mà ta chắc chắn là truyện này chỉ có 1 chương thôi, không có phần tiếp theo đâu, hoặc ít nhất là cho đến giờ chưa có phần tiếp theo nhá 😀
P/s: Ai muốn ném đá thì mình đây vẫn luôn sẵn sàng nha ^^ tại mình rất thích chị Lâm mà ^^