Tà Túy

Chương 47: Thừa nhận

Edit by An Nhiên

Diệp Nghênh Chi đi tới trước bàn bọn họ, nhìn cũng không nhìn Cố Tích Tích, trực tiếp nói với Trì Diên: “A Diên, vừa rồi sư huynh của cậu nói dự án của bọn cậu có lỗi sai, thầy hướng dẫn rất tức giận, sư huynh cậu bảo cậu mau quay về. Hắn gọi điện thoại cho cậu không được nên gọi cho tôi, đúng lúc tôi đang ăn gần đây, nhớ ra cậu ở chỗ này nên trực tiếp đến tìm cậu.”

Có lý có lẽ, làm người tin phục.

Trì Diên nhớ tới gương mặt lúc thầy tức giận, không cần giả bộ đã khẩn trương sốt ruột rất tự nhiên.

Cậu liền thuận theo tình thế đứng dậy nhìn Cố Tích Tích: “Xin lỗi, thật sự ngại quá, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này…”

Cố Tích Tích vẫn là bộ dáng cực kỳ khéo hiểu lòng người, nhẹ giọng trả lời: “Không sao đâu, anh Trì Diên có việc cứ đi trước đi, em sẽ tự về sau.”

Trì Diên cười cười với cô, thanh toán xong liền cùng Diệp Nghênh Chi đi ra khỏi nhà hàng.

Mà tới lúc này, tay cậu vẫn lạnh.

Một người nói xong đi luôn như vậy quả thật là hành động cực kì khiếm nhã, nếu Cố Tích Tích chỉ là bằng hữu bình thường của cậu, chỉ là một cái cô gái bình thường cậu tuyệt sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ cậu chỉ hận mình không thể chạy nhanh hơn một chút.

Cậu và Diệp Nghênh Chi chậm rãi đi dọc theo đường cái về trường, Trì Diên đột nhiên nhớ tới lời Diệp Nghênh Chi vừa nói, không khỏi căng thẳng giật giật tay áo đối phương, hỏi: “Nghênh Chi… Thật là dự án có lỗi sai, thầy tôi tức giận gọi tôi về à?”

Diệp Nghênh Chi cười nhìn cậu: “Không phải cậu bảo tôi bịa đại một cớ sao? Còn hỏi thật giả?”

Trì Diên thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ cũng may, Diệp Nghênh Chi vừa rồi biểu hiện rất thật, ngay cả cậu thiếu chút nữa cũng tin: “Thế sao cậu lại tới? Gọi điện thoại là được mà.”

“Thật sự là đúng lúc đó tôi ở gần đó, hơn nữa không phải đã hẹn nếu cậu gửi icon thì tôi sẽ gọi điện thoại ngay sao? Cậu gửi icon đó cho tôi, tôi hỏi cậu có ý gì cậu cũng không trả lời, tôi liền đến thẳng đó luôn.”

Trì Diên lấy di động ra mở tin nhắn của mình và Diệp Nghênh Chi, chỉ thấy phía trên là một hình người nho nhỏ đang không ngừng lăn lộn, còn phối với dòng chữ màu đen “Bảo bối, mau cứu giá, cứu giá rồi sẽ cho ngươi chụt chụt”

(hôn nhẹ =)))

Phía dưới còn có một “?” của Diệp Nghênh Chi gửi.

Trì Diên: “… Chắc là khi đó khẩn trương quá, trượt tay.”

Đúng lúc này Trì Diên nhận được tin nhắn Hồ Tinh gửi tới, nội dung đại khái nói Cố Tích Tích toàn thân tà khí rất nặng, hơn nữa có chứa khí huyết sát, tám chín phần là hung thủ. Trong thời gian ngắn Hồ Tinh cũng không thể dễ dàng chế ngự đối phương, nhưng mấy ngày tới sẽ liên tục dõi theo cô ta đồng thời cùng sư phụ sư đệ tra tìm ghi chép liên quan, tìm kiếm phương pháp triệt để hàng phục Cố Tích Tích. Lại dặn dò Trì Diên sắp tới phải cẩn thận, tránh hành động một mình, hơn nữa đừng để Cố Tích Tích phát hiện ra cô ta đã bị bại lộ, tránh đánh rắn động cỏ, ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta ra tay sớm.

Ngày xưa không cảm thấy gì, bây giờ nhớ lại bóng dáng Cố Tích Tích đã từng xuất hiện ở cửa phòng kí túc, bộ dạng chạy tới nói chuyện với mình, thậm chí liếc mắt cười với mình, chỉ cần nhớ lại Trì Diên liền cảm thấy khϊếp sợ.

Lúc trước cậu chưa bao giờ nghĩ Cố Tích Tích với yêu tà kia có quan hệ, nhưng trùng hợp như thế, Giản Doanh sau khi chết biến thành oán quỷ tìm cậu đòi mạng, rồi lại bại lộ tầng liên hệ này. Từng điểm từng điểm, cuối cùng Cố Tích Tích đã lộ dấu vết, cô ta đã không chút kiêng nể ra tay với người ngày thường thân cận nhất.

Nghĩ tới đây Trì Diên lại nhớ đến một chuyện, sau khi vào phòng đóng cửa lại liền hỏi Diệp Nghênh Chi: “Nghênh Chi, vì sao cậu không ưa Cố Tích Tích, còn không cho tôi đến gần cô ta?”

Hiện giờ nghĩ lại, lúc trước bản thân không mảy may phát hiện bất cứ khác thường nào, mà Diệp Nghênh Chi ngay từ đầu đã tỏ thái độ cực kỳ ác cảm với Cố Tích Tích, những oán quỷ kia, thậm chí ngay cả bản thân Cố Tích Tích cũng đều có vẻ trốn tránh Diệp Nghênh Chi… Chẳng lẽ hắn biết gì đó? Lão Diệp hắn thật ra là cao nhân thâm tàng bất lộ? Hoặc không cần quá thâm tàng bất lộ, là một người bình thường hiểu chút thuật trừ tà?

Diệp Nghênh Chi đang cởϊ áσ khoác, sau khi nghe chuyện này động tác trên tay liền ngừng lại, lại như cũ không nhanh không chậm treo áo khoác vào trong tủ quần áo, sau đó ngồi xuống ghế trước bàn học của mình, chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay trắng bệch hữu lực.

“Diệp Nghênh Chi?”

Trì Diên lại gọi hắn một tiếng.

“Ừ, ” Diệp Nghênh Chi từ trong mũi đáp một tiếng, mở laptop của mình, hai tay thuần thục gõ phím, “Đợi một chút.”

Trì Diên đành phải một bên thay quần áo một bên chờ, nghĩ mãi mà không rõ đối phương đang chuẩn bị làm gì.

Một lát sau Diệp Nghênh Chi từ trên ghế đứng lên, trước tiên lui sang bên cạnh tủ quần áo, sau đó đẩy laptop lên trước một đoạn, ngữ khí rất nhẹ gọi: “Trì Diên, lại đây.”

Trì Diên nghe tiếng đi tới, dưới ánh mắt ý bảo nhìn laptop trên bàn của Diệp Nghênh Chi nhìn sang.

Đập vào mắt chính là cảnh tượng quen thuộc cùng với nhân vật quen thuộc —— một nữ tử sa y màu tím đứng bên hồ sen, sau lưng nàng là một tòa nhà tràn ngập phong vị Giang Nam, ngói xanh tường trắng, tinh xảo dễ thương.

(sa y: áo mỏng)

Trên đầu nữ tử hiện ba chữ “Diên bảo bối”, mà cảnh tượng này, đúng là nhà của “Diệp tam khiếm” và “Diên bảo bối” trong trò《 Vẽ tiên duyên 》. Dù đã hơn một năm không đăng nhập lại, con người quen thuộc, phong cảnh quen thuộc vẫn khiến cậu cảm thấy hoài niệm và thân thiết.

Cậu lưu luyến khoảng thời gian trải qua cùng “Diên bảo bối”, có lẽ cũng bởi thế nên cậu mới không hề hoài nghi Cố Tích Tích. Trong ấn tượng của cậu cô bé kia có chút thái quá, thích chọc ghẹo cậu, nhưng sẽ không làm chuyện như vậy.

Trì Diên nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc đứng đó.

Tại sao Nghênh Chi lại có ID của “Diên bảo bối”? Chẳng lẽ… Cố Tích Tích không phải “Diên bảo bối” thật? Kiều thê cậu yêu như trân bảo không phải là yêu tà hại người, mà là một người sống sờ sờ?

Diệp Nghênh Chi tựa ở tủ quần áo, bình tĩnh mà buông mắt: “Tôi không thích Cố Tích Tích, là bởi vì tôi mới là ‘Diên bảo bối’. Sẽ không ai có hảo cảm với kẻ lừa đảo giả mạo mình. Huống chi cô ta cố ý giả mạo thân phận ‘Diên bảo bối’ tiếp cận cậu, tám chín phần là có ý đồ xấu, tôi đương nhiên muốn cậu đề phòng tránh xa cô ta.”

Trì Diên vậy mà lập tức tiếp nhận lời Diệp Nghênh Chi, không chút phân vân không chút áp lực, chỉ mở to hai mắt nhìn hắn: “… Vậy tại sao cậu không nói với tôi? Cậu biết rõ cô ta giả mạo…”

“Vậy cậu muốn tôi nói cho cậu biết như thế nào, giải thích với cậu như thế nào? Tôi có tài khoản ‘Diên bảo bối’, nhưng đây có thể là trộm được; tôi biết tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cậu và ‘Diên bảo bối’ trong trò chơi, tất cả mọi bí mật, nhưng những chuyện này Cố Tích Tích cũng đều biết, cậu muốn phán đoán ai là thật, ai là giả như thế nào? Mấu chốt chính là dung mạo Cố Tích Tích và ‘Diên bảo bối’ trong trò chơi gần như giống như đúc, vậy vào lúc đó, cậu sẽ chọn tin tưởng tôi, hay tin tưởng cô ta?”

Diệp Nghênh Chi vừa trầm giọng nói vừa đi về phía Trì Diên, Trì Diên không tự chủ được

lui về sau, thẳng đến khi lưng đυ.ng vào tủ quần áo.

Diệp Nghênh Chi theo đó áp tới, một tay chống lên cửa tủ phía sau, cúi đầu: “… Huống chi, tôi phải nói cho cậu biết như thế nào đây, rằng nương tử trong trò chơi của cậu, thật ra cậu nên gọi là tướng công mới phải?”

Hai người mặt kề quá gần, chóp mũi gần như dán cùng một chỗ, Trì Diên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở Diệp Nghênh Chi rơi ở trên mặt mình.

Trì Diên có chút mất tự nhiên hơi quay quay mặt: “… Vậy vì sao bây giờ cậu lại nguyện ý thừa nhận?”

“Bởi vì cậu không tin cô ta, tôi cảm giác được.” Diệp Nghênh Chi dùng tay trái cầm tay phải Trì Diên đặt lên tim cậu, chóp mũi hắn cọ lên chóp mũi cậu nhẹ nhàng trượt, môi giống như lơ đãng lướt qua môi cậu, rồi lại như lông vũ phất qua, vừa chạm vào liền rời ra.

“Tim của cậu đã hướng về tôi.”

Trì Diên đè lên tim mình, rồi lại chỉ cảm thấy, tim như nổi trống.

Cậu muốn thoát khỏi trạng thái mập mờ không miêu tả được giống như trúng độc này, nhưng rồi lại chọn câu không thích hợp nhất: “… Lão Viên đã từng nói ngoại hình Diên bảo bối trong trò chơi có điểm giống tôi.”

Lại nghe thấy Diệp Nghênh Chi ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Thật ư? Tôi dựa theo ngoại hình người trong mộng của tôi tạo ra đấy.”