Điện thoại là Tào tiểu thư gọi tới, nói mấy ngày nữa là cuối tuần, vừa lúc là ngày lễ giáng sinh của phương tây, năm nay, các công sứ quán các nước như Anh, Pháp, Nga sẽ tổ chức bữa tiệc mừng lễ ở khách sạn Thiên Thành, phu nhân công sứ Anh là bạn tốt của cô ấy, có gửi thϊế͙p͙ mời cô ấy. Cô ấy nghe nói anh cũng nhận được thϊế͙p͙ mời, vừa lúc cô ấy thiếu một bạn nhảy, hỏi tối đó anh có nguyện làm bạn nhảy của cô ấy không.
Hạ Hán Chử đáp ứng.
Tào tiểu thư nói:
– Cám ơn anh. Hay là tối đó anh dùng cà vạt em lần trước em tặng anh nhé. Em có chiếc váy màu rất hợp với cà vạt của anh, cũng tính tối đó sẽ mặc.
– Không thành vấn đề.
Hạ Hán Chử lại lần nữa đáp ứng.
Tào tiểu thư cười nói:
– Vậy quyết định rồi nhé. Đúng rồi, tối Lan Tuyết có rảnh không? Nếu rảnh thì em sẽ đến đón em ấy. Mã phu nhân nói, cửa hàng bách hóa vừa nhập trang sức và trang phục mới, em đưa em ấy đi dạo được không, đỡ phải để em ấy ở nhà một mình buồn.
– Lan Tuyết đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, đang bận học, tự em cứ đi đi. – Hạ Hán Chử nói.
Tào tiểu thư khựng lại:
– Được, không sao ạ, thi cử quan trọng hơn, vậy em tự đi, tiện xem có món gì hợp với em ấy không. Anh đang bận, em không làm phiền anh nữa.
Hạ Hán Chử ừ một tiếng, cúp điện thoại xong, nghĩ mấy ngày qua mình đi sớm về muộn, lúc về đến nhà thì em gái đã đi ngủ, cũng chưa gặp được cô ấy, không biết dạo gần đây tâm trạng em gái thế nào rồi, tiện thể gọi điện về nhà hỏi về em gái.
Người nghe điện thoại là Mai Hương, nói tiểu thư sáng nay trước khi đi học có nhắn lại, là hôm nay ở trường có sắp xếp hoạt động xã hội gì đó, hình như là hưởng ứng lời kêu gọi câu lạc bộ cai thuốc lá và câu lạc bộ không trói chân của thành phố, tổ chức cho học sinh đến Quảng trường miếu Thành Hoàng để tuyên truyền cai thuốc lá và không trói chân, tiểu thư cũng đi, tài xế đi theo cùng rồi.
– Cháu cũng muốn đi! Tiểu thư đồng ý rồi, còn nói cháu cũng có thể tham gia câu lạc bộ đọc sách và câu lạc bộ viết chữ của phụ nữ. Nhưng thím Ngô lại không cho cháu đi.
Mai Hương nhân tiện mách với anh.
Tài xế đưa đón Hạ Lan Tuyết là do anh Báo đích thân tuyển chọn, được huấn luyện nghiêm chỉnh, Hạ Hán Chử rất yên tâm, liền cười an ủi cô bé, nói lần tới anh sẽ bảo thím Ngô một tiếng để cô bé được đi học biết chữ.
Mai Hương rất phấn khởi, cứ cảm ơn liên hồi. Hạ Hán Chử cúp điện thoại, tiếp tục công việc đang bận rộn.
Gần quảng trường miếu Thành Hoàng khu thành cổ Thiên Thành có rất nhiều chợ, từ sáng đến tối người ra vào đông đúc, nhưng các loại băng nhóm móc túi, băng nhóm lừa đảo cũng hoạt động tràn lan và rất hung hăng. Lúc trước thời điểm nghiêm trọng nhất một ngày có tới mười vụ báo án, không chỉ trộm cắp tài sản mà còn bị lừa đảo chiếm đoạt tiền tài. Mà báo án thì cứ báo án, những ai không báo án tự nhận xui xẻo thì vô số. Quần chúng phàn nàn, bất bình rất nhiều.
Cục trưởng Tôn Cục cảnh sát rất chú ý đến an ninh công cộng trong hai tháng qua, ngày nào cũng cắt cứ nhân viên tuần tra đến đây để trấn áp.
Phụ trách trị an bên này là đồn cảnh sát số 2, đồn trưởng cũng họ Diệp, quen biết Diệp Hiền Tề, thấy anh ta đến tìm mình, còn đưa một bao thuốc lá, miệng mồm mép nói hôm nay anh ta muốn đổi địa điểm với mình, tuần tra ở đây.
Lão Diệp thấy Diệp Hiền Tề tình nguyện đổi ca cho thì thấy lạ, nhìn theo ánh mắt anh ta thấy đằng trước cách đó không xa, một nhóm nữ sinh trung học đang phát truyền đơn cho người đi đường thì lập tức hiểu ra, cười khà khà, dùng dùi cui chọc chọc vào mũ mình:
– Được thôi, nể mặt chú em đấy. Giao chỗ này cho chú em.
Diệp Hiền Tề vội cảm ơn, nói lần tới sẽ mời anh ta uống rượu. Chờ lão Diệp đi rồi, anh ta bảo thủ hạ đi tuần tra, còn mình thì đứng đó nhìn nhóm nữ sinh kia làm việc.
Cái họ tuyên truyền là không quấn chân và cai thuốc phiện, ít người quan tâm, lại càng sợ bị lôi kéo thuyết giảng làm mất thời gian, toàn là tránh đi, số người chủ động nhận lấy ít đến mức có thể đếm được.
Bầu trời dần dần u ám, như sắp đổ mưa. Anh ta thấy Hạ Lan Tuyết trong tay cầm một đống giấy, nửa ngày cũng không phát được mấy tờ thì cau mày lại, gọi một gã thủ hạ nhanh nhẹn đến dặn dò vài câu. Ngay sau đó, những người đi ngang qua đều bị dồn lại.
Hạ Lan Tuyết đang lo lắng người qua đường không có ý thức giác ngộ, không nghe tuyên truyền, bỗng thấy rất đông người đến tranh nhau tờ rơi thì vội vàng gọi các bạn cùng lớp, vừa phát vừa tuyên truyền về những nguy hại của quấn chân cùng thuốc phiện. Rất nhanh, cơ bản tất cả các tờ rơi được in ấn hôm nay đã được phát hết, chỉ còn chừa lại có một ít, lại thấy bầu trời chuyển sang âm u, hình như sắp có mưa rồi, tổ chức hoạt động phụ nữ tuyên bố giải tán, phần còn thừa lại thì mang về, dành cho hoạt động lần sau.
Hạ Lan Tuyết tạm biệt cùng mấy bạn học, đang muốn đi về thì bỗng thấy có một cảnh sát đứng ở bên đường đang cúi đầu, rất nghiêm túc nghiên cứu nội dung truyền đơn, cô liếc một cái là nhận ra chính là anh họ của Tô thiếu gia mà lần đó gặp ở bên ngoài Thiên Tiên Lầu, hình như tên là Diệp Hiền Tề thì phải.
– Diệp thiếu gia!
Cô đi qua chào một tiếng, thấy anh ta quay đầu sang, nhìn thấy mình thì mừng rỡ:
– Cô họ? Khéo quá, cô họ cũng ở đây à?
Hạ Lan Tuyết nghe anh ta mở miệng gọi mình là cô họ, rõ ràng là tuổi tác lớn hơn mình nhiều thì không kìm được phì cười, sau đó hắng giọng, chuyển sang mặt nghiêm trang, gật đầu:
– Hôm nay anh tuần tra ở đây à?
– Phải. Vừa rồi thấy bọn cô truyền đơn, thế là cháu cầm một tờ xem thế nào. Việc làm của mọi người quá có ý nghĩa, nên tuyên truyền nhiều vào. Không ai đánh thức, đại chúng mơ hồ, không biết xã hội ʍôиɠ muội đến khi nào mới có thể tiến bộ! Tờ truyền đơn này để cháu mang về đồn cảnh sát, gọi toàn bộ nhân viên mang về tuyên truyền cho các hộ gia đình.
Nói xong trịnh trọng gấp lại, cho vào túi áo, lại bảo thủ hạ cầm hết số còn lại.
– Cứ giao cho bọn cháu, phát nhanh lắm.
Tất cả nữ sinh đều phấn khởi.
Hạ Lan Tuyết tức thì nảy sinh cảm giác tri âm, cảm ơn anh ta, lại thấy tài xế của mình đã đi tới thì lịch sự từ biệt, nói phải đi rồi.
Tài xế nói đường bên này chật chội quá, xe không lái vào được, bảo cô đi bộ ra ngoài trước vậy.
Hạ Lan Tuyết đồng ý, đang định đi thì lại thấy Diệp Hiền Tề bảo cô chờ một lát, anh ta thì chạy đến một ngõ nhỏ, mau chóng lấy ra một chiếc xe đạp phương tây, vỗ vỗ vào ghế sau, nói để mình đèo cô đi một đoạn.
– Không cần không cần, tự em đi là được. – Hạ Lan Tuyết từ chối.
– Cô là cô họ của cháu, cháu phải quan tâm tới cô họ. Đoạn đường này không ngắn đâu, tốt nhất là để cháu đưa đi, không tốn nhiều sức đâu. Nếu cô họ không ngồi là khinh thường cháu đấy.
Xong rồi lại quay sang chào hỏi tài xế nhà họ Hạ, sau đó lên xe, một chân chống xuống, quay lại nhìn Hạ Lan Tuyết, chờ cô lên xe.
Hạ Lan Tuyết thấy anh ta quá nhiệt tình, lại là anh họ của Tô thiếu gia, cũng ngại làm người ta mất mặt, vì thế đành phải bảo tài xế đi trước, cô thì ngồi lên sau xe đạp.
Diệp Hiền Tề mặt mày hớn hở, hô hào ngồi vững, giữ hai đầu xe, chân đạp một cái, chiếc xe đạp lăn bon bon về phía trước.
Hiện tại loại xe đạp phương tây này cũng giống như ô tô đều vô cùng hiếm thấy, toàn bộ đều là nhập khẩu. Một chiếc xe đạp giá trêи trăm đồng đại dương, là thứ mà con nhà giàu mới mua nổi.
Hạ Lan Tuyết thuận miệng hỏi:
– Đồn cảnh sát các anh đều trang bị xe này cho các anh à?
Xe đạp dĩ nhiên là Diệp Hiền Tề tự mua chơi rồi, hỏi thế thì lập tức bịa chuyện:
– Đúng vậy, đúng vậy, là cấp trêи trang bị cho bọn cháu làm việc đấy.
Hạ Lan Tuyết kinh ngạc:
– Cục trưởng các anh làm tốt quá, rất biết thông cảm cho nhân viên nhỉ.
– Tất cả đều là công lao của anh trai cô họ đó.
Hạ Lan Tuyết nghe anh ta nói chuyện thú vị thì bật cười. Diệp Hiền Tề nghe tiếng cười của cô, quay đầu lại nhìn, cả người càng phấn khởi, chân đạp xe đạp càng mạnh mẽ. Người qua đường thấy thế thì sợ đυ.ng vào mình mà né tránh.
Đi bên cạnh, một thủ hạ của anh ta cầm số truyền đơn còn lại đi phát cho người qua đường, nhìn thấy có một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng đang nhìn đông nhìn tây như là từ nơi khác đến thì đưa một tờ qua:
– Bác ơi, bác cầm đi. Đừng bỏ đi đấy, lát về nghiên cứu.
Diệp Nhữ Xuyên nghe được tiếng gọi thì ngoảnh sang, qua khóe mắt thoáng nhìn thấy đằng trước có một cảnh sát đèo một nữ sinh bằng xe đạp tây dương, bóng dáng kia rất quen thuộc, không nhịn được nhìn chăm chú.
– Nhìn gì mà nhìn, còn không cầm à? – Tuần cảnh thúc giục.
Lúc này, Diệp Nhữ Xuyên thấy vị cảnh sát kia không biết đang nói gì mà nữ sinh bật cười, người cảnh sát kia hơi quay đầu lại nhìn nữ sinh.
Trời đất quỷ thần ơi, Diệp Nhữ Xuyên lại nhìn thấy cậu con trai quý hóa của mình!
Cậu con trai quý hóa mà lẽ ra hiện đang học y ở Nhật Bản!
Ông suýt chút nữa thì cho rằng mắt mình có vấn đề. Xoa xoa mắt, lại nhìn lần nữa, bỏ mặc ông bạn già đang đi cùng tại chỗ, đuổi theo. Đuổi được một đoạn, thấy con trai đạp xe rất nhanh, mình chân cẳng lần trước sau khi bị thương thì chạy không nhanh được, liền gọi một chiếc xe kéo, trèo lên, vừa thở hổn hển vừa chỉ về đằng trước:
– Đuổi cho tôi…nhanh lên!
– Rồi, bác ngồi cho vững nhé.
Người kéo xe lên tiếng, sau đó nhanh chân đuổi theo.
Diệp Hiền Tề đằng trước cuối cùng đã có được cơ hội chở người đẹp, chẳng chút mảy may cảm nhận được nguy cơ phía sau, chỉ ước gì đoạn đường này cứ kéo dài mãi, để anh ta được chở người đẹp, chở cả đời cũng thấy hạnh phúc. Đáng tiếc là trời không chiều lòng người, đi ra khỏi con phố thì trán chợt lạnh, một giọt mưa rơi xuống.
Phía sau, tài xế nhà họ Hạ cũng đã lái xe đến.
Hạ Lan Tuyết bảo anh ta dừng lại, nói mình phải về nhà rồi.
Diệp Hiền Tiền dù tiếc nuối đến mấy cũng phải dừng xe lại, thấy cô sắp xuống xe thì đầu óc lóe lên, nói:
– Cô họ quen biết em họ cháu đúng không? Chúng cháu giờ đang thuê một căn nhà, ngay gần đây thôi, cuối cùng nó sẽ qua đó. Cô họ có muốn qua đó để biết đường không? Lần tới biết đâu lại cùng nhau ăn bữa cơm, cháu hiếu kính cô họ, tay nghề nấu nướng của cháu không tồi đâu.
Hạ Lan Tuyết vừa nghe được liên quan đến Tô thiếu gia thì do dự, sau đó đồng ý, bảo tài xế chờ một lát, để Diệp Hiền Tề dẫn mình qua đó xem nhà.
Diệp Hiền Tề vô cùng phấn khích, lại đạp xe đạp đến chỗ mình ở, chỉ vào cửa nhà cho Hạ Lan Tuyết xem, lại mời cô vào trong.
Hạ Lan Tuyết ghi nhớ địa chỉ rồi, liền lắc đầu dịu dàng từ chối, nói về sau có cơ hội sẽ đến.
Diệp Hiền Tề dĩ nhiên không dám miễn cưỡng, huống chi, hôm nay có thể có được cơ hội tiếp cận như vậy đã là sự bất ngờ ngoài ý muốn rồi, quả thực sung sướиɠ quá rồi, vì thế đưa cô trở lại. Nhìn cô lên xe đi rồi, mới đạp xe quay về chỗ thuê ở, vừa đi vào trong sân tay đút túi quần miệng huýt sáo, chân bước nhẹ nhàng như muốn bay lên thì ngay cổng bị một người chặn lấy.
Anh ta ngẩng lên, đối mặt với đôi mắt hung hãn nhìn mình chằm chằm thì tức khắc hồn bay phách lạc, sợ tới mức suýt chút nữa thì trượt chân ngã lăn ra đất.
Đây đúng là kiểu vui quá hóa buồn.
– Bố, sao bố lại đến đây!
– Sao tao lại tới à? Tao tới, chính là để đánh chết thằng con trời đánh mày đấy.
Diệp Hiền Tề hoảng loạn, muốn chạy đi lại bị Diệp Nhữ Xuyên túm lấy cổ áo, giơ cao tay táng cho ba cú bạt tai rơi xuống.
– Thằng ranh, còn muốn chạy à? Lừa tao à? Đi du học Nhật Bản, thế mà lại ở chỗ này! Mày còn đi lừa con gái nhà người ta nữa, tức chết tao mà. Hôm nay tao không đánh chết mày thì không được.
Diệp Hiền Tề bị ăn mấy cú bạt tai, mũ cảnh sát bay ra ngoài, lăn đến góc tường, cuối cùng thoát được ra, bỏ chạy vào trong.
Trong sân có cây cối, anh ta lẩn nhanh như chớp đến sau một gốc cây, cứ chạy vòng quanh đó, tránh Diệp Nhữ Xuyên đuổi theo đánh.
Diệp Nhữ Xuyên có nằm mơ cũng không nghĩ tới con trai mình lại lừa dối mình, không hề đi du học gì cả mà lén lút ở đây làm cảnh sát, toàn bộ hy vọng đã bị mất hết, thấy anh ta chạy trốn thì càng phẫn nộ, thấy có một cái đòn gánh dựng ở góc tường liền cầm lên, thế này là đủ rồi, từng cú đánh hung hãn vào ʍôиɠ anh ta.
Diệp Hiền Tề bị đau, vừa ôm ʍôиɠ vừa kêu gào, nói không muốn học y, học kinh tế lại bị buộc thôi học, hết cách đành phải về nước, lúc trước không nói chính là vì sợ bị ông mắng chửi.
Diệp Nhữ Xuyên giờ thì nửa câu cũng không muốn nghe, vừa đuổi đánh vừa chửi:
– Thằng ăn hại kia, tao còn tưởng mày vẫn đang du học, hết cách nên mới bảo Tuyết Chí đi học và đến nhà họ Hạ để nhờ vả. Không ngờ mày lại lăn lộn ở nơi này, còn trơ mắt nhìn nó sinh hoạt với đám đàn ông. Lương tâm mày để đâu hả! Tao hôm nay không đánh chết mày thì không được.
Diệp Hiền Tề trêи đùi bị đập vài cái, đau đến mức chân như gãy ra, xông đến túm lấy đòn gánh lại đánh tới mình, gào to:
– Tuyết Chí giỏi lắm, còn mấy lần được lên báo liền, còn giỏi hơn con nhiều. Với lại, con cũng không nghe nó nói việc học của nó có gì không tốt. Bố có đánh chết con cũng thế, con chết rồi, sau này bố chẳng còn ai, ai sẽ chống gậy cho bố? Nếu con chết thật, một mình Tuyết Chí phải chống đỡ cả hai nhà đấy. Lẽ nào bố muốn cả đời nó phải giả mạo như vậy hay sao? Con bảo đảm, tương lai con sẽ thế thân nó, để nó lập gia đình có cuộc sống thật tốt.
Diệp Nhữ Xuyên dẫu sao thì tuổi tác cũng đã cao, vừa rồi quá tức giận mà ra tay hơi tàn nhẫn, giờ có chút thoát lực, cũng không còn sức đánh con trai nữa, đầu đòn gánh kia bị nắm chặt, không giật lại được, thì tức giận thả tay ra.
– Thằng ăn hại, mày còn cãi cố à. Tao…
Trong tay không có gì cầm, Diệp Nhữ Xuyên cởi một chiếc giày, hung hăng đập vào đầu con trai, vừa đập vừa mắng.
– Mày là thằng vô dụng ăn hại. Nếu mày có chút tiền đồ, có thể gánh vác được hai nhà thì Tuyết Chí đâu đến nông nỗi như hiện tại, phải sống không ra nam không ra nữ như thế. Tất cả đều bị mày hại mà.
Diệp Hiền Tề tự biết mình sai, thấy bố không giật được đòn gánh lại chuyển sang dùng giày đập đầu mình, dù khó coi đến mấy thì bên cạnh cũng may không có ai khác, liền ôm đầu, không dám cãi nửa câu mặc cho bố vừa đánh vừa chửi.
Hạ Lan Tuyết vừa rồi lên xe, mới đi được một chút thì sực nhớ tới Tô thiếu gia và anh họ vừa mới chuyển đến đây, cũng coi như là niềm vui dọn nhà mới. Vị anh họ họ Diệp này chẳng những nhiệt tình, còn luôn gọi mình là cô họ, thì dừng ở đầu ngõ, muốn quay lại xem anh ta còn ở đây không. Nếu còn thì hỏi một tiếng xem họ có thiếu gì không cô sẽ mua tặng cho họ.
Hạ Lan Tuyết lại không ngờ rằng, lúc cô đến ngoài cổng viện, qua cánh cổng khép hờ lại thấy một cảnh tượng như này.
Anh họ nhà họ Diệp bị một người đàn ông trung niên đánh bằng đòn gánh, bị đuổi khắp quanh sân, trông thê thảm vô cùng. Cô hoảng sợ, tính kêu tài xế vào xem thì chợt nghe anh ta gọi người kia là bố, thì ra là hai cha con, tức thì không dám vào nữa, mà cũng không yên tâm ra về, cứ hoảng sợ đần ra ở cổng, đang không biết nên làm gì cho phải thì lại nghe thấy họ nhắc tới Tô thiếu gia.
Những lời người bố nói, cô nghe còn không hiểu, cảm giác hình như là Tô thiếu gia phải gánh trách nhiệm rất nặng nề, bất đắc dĩ mới đến đây học y. Tiếp theo lại nghe anh họ Diệp nói tương lai sẽ thế thân Tô thiếu gia, để Tô thiếu gia lập gia đình sống cuộc sống của mình.
Cô lập tức nhớ đến những lời mà anh trai mình từng nói với mình, thiếu gia nhà họ Tô ở quê đã có người thương rồi, sau khi học xong về là sẽ cưới người ta.
Tuy không chỉ một lần âm thầm khuyên mình đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhưng lại một lần nữa được nghe đến, còn là từ miệng anh họ của Tô thiếu gia nói ra, Hạ Lan Tuyết bất chợt lại thấy đau đớn trong lòng, lại nghe người bố nói Tô thiếu gia nam không ra nam nữ không ra nữ thì càng hoang mang, ngây người ra, mặt chợt tái đi, ngửa mặt đón mưa lớn, một lúc mới phục hồi lại tinh thần, kiềm chế sự hoang mang và đau khổ trong lòng lại, lặng lẽ lui đi, cắm cúi đi ra.
Cô về đến nhà, anh trai vẫn chưa về.
Cô ngồi một mình trong phòng, nhớ lại những gì đã vô tình nghe được chiều này, không ngừng tự khuyên bản thân phải từ bỏ, về sau đừng suy nghĩ về điều đó nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ thấy đau khổ vô cùng.
Hạ Hán Chử 10 giờ tối về đến nhà. Bên ngoài mưa rơi, còn rất lớn, thỉnh thoảng còn có sấm sét nổi lên.
Vào giờ này bình thường em gái đã đi ngủ rồi, anh mở ô, lúc đi trong đình viện thì lại thấy tầng hai phòng em gái có ánh đèn còn sáng. Anh đi vào, thu ô lại đưa cho thím Ngô, tiện hỏi:
– Lan Tuyết vẫn chưa ngủ ạ?
Thím Ngô nói:
– Hạ tiên sinh, tiểu thư hôm nay không biết làm sao, ban ngày rất vui vẻ ra ngoài, nói tham gia hoạt động phụ nữ gì đó, lúc chiều trở về thì cứ buồn bã không vui, cơm chiều ăn hai miếng rồi bỏ, về phòng rồi thì chưa thấy ra. Tôi nghe Mai Hương nói lúc đi vào giúp tiểu thư cất quần áo, thấy tiểu thư mắt đỏ hoe, hình như có khóc.
Hạ Hán Chử nhìn hướng cuối hành lang, đi lên tầng, đến phòng em gái thì gõ cửa.
– Lan Tuyết, mở cửa cho anh.
– Em ngủ rồi, anh đi nghỉ đi. – Bên trong giọng trĩu nặng của em gái vang lên.
– Nghe anh, mở cửa ra đi, anh có việc. – Hạ Hán Chử dỗ dàng em gái.
Một lát sau, cửa phòng chậm rãi được mở ra, Hạ Lan Tuyết đứng sau cánh cửa:
– Anh ơi có chuyện gì ạ?
Hạ Hán Chử thấy mí mắt em gái vẫn hơi sưng liền đi vào, đứng ngay sau cửa mỉm cười dịu dàng hỏi:
– Hôm nay em làm sao vậy? Gặp chuyện gì à, nói cho anh nghe được không.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, nói không có việc gì cả. Hạ Hán Chử lại dỗ dành tiếp, cô gái mắt đỏ lên, ngoảnh mặt đi.
– Anh ơi, em thật sự không sao. Muộn rồi, anh đi nghỉ sớm đi.
Nói xong muốn đi vào trong.
Hạ Hán Chử nhìn em gái:
– Là tài xế không bảo vệ tốt cho em phải không? Để anh đi hỏi anh ta.
Xong rồi định đi.
– Là chuyện của em thôi.
Hạ Lan Tuyết vội gọi anh lại.
Hạ Hán Chử quay lại, thấy em gái đã rơi nước mắt thì đau lòng, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai thon gầy của em gái, vỗ về sau lưng cô gái, dịu dàng dỗ dành:
– Em gặp chuyện gì? Nói cho anh nghe đi.
– Anh ơi!
Hạ Lan Tuyết cuối cùng không kìm nén nổi nữa nhào vào lòng anh trai, nước mắt tuôn trào, khóc một lát mới kể lại chuyện ngày hôm nay bắt gặp cha của anh họ nhà họ Diệp kia đánh anh ta một trận, nghe họ nhắc tới thiếu gia nhà họ Tô, còn nhắc cả chuyện kết hôn trong tương lai nữa.
– Anh ơi, lúc trước anh đã nói chuyện này với em rồi. Em biết em không nên nghĩ đến nữa. Giờ họ cũng nói như vậy, em thật sự rất khổ sở.
Hạ Lan Tuyết khóc một lúc, sau đó từ trong lòng anh trai ngẩng mặt lên.
– Em thấy tốt hơn rồi. Đây là lần cuối cùng, em hứa đấy. Anh ơi anh yên tâm.
Hạ Hán Chử mỉm cười gật đầu, lấy khăn tay đưa cho em gái, nhìn cô gái cúi đầu lau nước mắt. Một lát sau cô gái lại ngẩng lên nói:
– Anh ơi, nhưng em vẫn thấy không yên tâm. Em nghe ý bác Diệp nói, nếu anh họ Diệp không vô dụng thì Tô thiếu gia đã không phải sống giả mạo cả đời rồi. Bác ấy còn nói, anh họ Diệp hại anh ấy nam không ra nam nữ không phải nữ gì đó.
– Họ nói vậy là sao hả anh? Tô thiếu gia thân thể không khỏe ạ?
Hạ Lan Tuyết ngước lên nhìn anh trai, trong mắt mang theo sự hoang mang và lo lắng.
Hạ Hán Chử ai ủi em gái, nói mình sẽ lưu ý chuyện này, bảo cô ấy đừng lo quá. Dỗ dành em gái xong, dặn dò em gái nghỉ ngơi, anh đi ra trở về phòng mình.
Đêm ho khan cộng thêm đủ loại việc cần phải giải quyết, dạo gần đây nhiều đêm anh ngủ không ngon.
Anh cảm thấy hơi mệt mỏi, tối nay muốn đi ngủ sớm liền cởi bỏ quần áo, đi chân không vào trong phòng tắm, vặn vòi nước.
Dòng nước ào ra, xối lên đầu anh, chảy xuống cơ thể.
Cảm xúc của em gái đã được xoa dịu nhưng ở trong lòng Hạ Hán Chử lại nổi lên một khúc mắc vẫn chưa thể gỡ bỏ được.
Không những không gỡ bỏ được mà bởi vì những lời nói của em gái tối này mà ngược lại nó càng lan rộng, chặn toàn bộ l*иg ngực anh, làm anh vô cùng khó chịu.
Trực giác của anh nói cho anh biết, cậu con trai nhà họ Tô nhất định là có chuyện, và còn đang giấu giếm nữa.
Có lẽ không liên quan đến anh, chỉ là không muốn người khác biết mà thôi, anh hoàn toàn không cần thiết phải miệt mài theo đuổi tìm hiểu làm gì.
Nhưng……
Hạt giống hoài nghi nếu như đã nảy mầm ở trong lòng anh, thì anh không thích cảm giác giống như bị người ta lừa gạt kiểu này.
Anh ghét tình trạng không thể kiểm soát mọi người và mọi thứ xung quanh mình.
Điều này sẽ khiến anh ấy cảm thấy bất an.
Anh mặc cho dòng nước xối lên mặt và trêи lưng anh, bắn tung tóe.
Trong phòng tắm đầy hơi nước dần dần ngưng tụ, anh nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại những lời mà em gái anh đã nghe cha con nhà họ Diệp nói.
Giả vờ suốt đời……
Không ra nam cũng không ra nữ…
Anh lại nghĩ tới mấy ngày trước, Diệp Hiền Tề tới bộ tư lệnh, nói những câu vô cùng khó hiểu kia.
Cậu ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như vậy rồi, không có quyền lựa chọn, ấm ức….khổ sở…
Trong đầu anh dường như có thứ gì đó đang dần dần tụ lại, nhưng anh lại cho rằng điều đó là không thể, thật sự không khả năng…
Lý trí của anh nói với anh như vậy, nhưng một giọng nói khác lại thúc giục anh tiếp tục tìm ra một số lý do để hỗ trợ cho sự nghi ngờ này.
Trong tiếng nước rơi ào ào bên tai, anh chợt nhớ ra. Vương Đình Chi từng nói, cảm thấy cậu ta giống….hơn nữa, anh ta còn vì điều này mà vô cùng bối rối.
Anh lại nhớ tới bản thân cũng từng nắm cánh tay của cậu ta, cảm xúc rất mềm mại rất mảnh dẻ, giống như là…
Có rồi!
Anh cuối cùng nhớ ra rồi.
Tiếp tục đẩy thời gian lùi về trước nữa, anh nhớ vào ngày khai giảng của trường quân y, anh đi tham gia lễ khai giảng, từng vô tình nhìn thấy cậu ta ngửa lên, trò chuyện với Phó Minh Thành.
Lúc đó, ánh mặt trời vừa chiếu xuống, phác họa rõ đường nét nửa bên mặt nghiêng nghiêng của cô, từ trán đến cổ, khi ấy, trong một khoảnh khắc, anh cảm giác có gì đó không ổn.
Vào giây phút này, anh đột nhiên đã thấy sáng tỏ rồi.
Cậu con trai nhà họ Tô, cậu ta không có yết hầu, trơn nhẵn mịn màng đến bất thường.
Trái tim Hạ Hán Chử nảy lên, dưới màn nước chậm rãi mở mắt ra.
Đối diện với anh là những bọt nước giống như thác nước sương mù, không ngừng bắn tung tóe lên bức tường phòng tắm gắn những ô vuông khảm trắng, vỡ ra rồi ngưng tụ lại với nhau, hóa thành từng cột nước có độ dài ngắn khác nhau dọc theo mặt sứ, không ngừng rơi xuống.
Anh nhìn đăm đăm một lúc, đột nhiên, trong mắt xẹt qua một sợi nước sắc như đao.
Anh nhớ tới ngày đó, ở trong khu nhà tắm suối nước nóng Nhật Bản, anh đã bỏ qua một bóng lưng rất quen thuộc.
Tim anh bỗng đập nhanh hơn.
Thật sự là cậu ta?
Cậu con trai nhà họ Tô kia?
Khu tắm nữ!
Sao có thể!
Điều này quá hoang đường. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Hạ Hán Chử lại lần nữa nhắm mắt, tiếp tục xối nước vào người, một lát sau, cuối cùng không thể nào nhẫn nại được nữa, anh với tay tắt vòi nước. Nước ngừng chảy, anh mở mắt ra, kéo khăn tắm lau khô toàn thân, nhanh chóng mặc quần áo đi xuống lầu. Anh lái xe, bất chấp mưa đêm giá rét giữa trời đông, lái thẳng ra ngoài, mau chóng biến mất trong bóng đêm.
Đêm khuya, sắp 12 giờ.
Khu nhà tắm suối nước nóng Nhật Bản, sắp đến thời gian đóng cửa rồi.
Bởi vì tối nay mưa to, khách cũng không nhiều lắm. Chị Cúc gọi người đi kiểm tra một lần nữa các bể tắm nước nóng, xác định không còn một khách nào nữa thì dặn người làm đi quét dọn sạch sẽ, xong việc thì trở về sớm.
Chị ta thấy hơi lạnh, trở lại sau quầy thì chà xát tay, cầm bình rượu sake được hâm nóng trêи bếp bò lên, uống một ngụm, đúng lúc này thì thấy ở cửa có một người tiến vào. Chị ta vội đặt bình rượu xuống, lê đôi guốc đi ra đón, khom người nói:
– Hoan nghênh quý khách, xin lỗi, muộn quá rồi, chỗ chúng tôi sắp đóng cửa rồi, chiều mai sau hai giờ hoan nghênh quý khách ghé tới…
– Hạ Quân!
Đến gần, người phụ nữ Nhật Bản nhận ra người tới thì giật mình.
Chị ta đương nhiên biết thân phận của anh.
Tư lệnh của Bộ tư lệnh cảnh vệ Thiên Thành.
Nhìn thấy trêи người anh y phục chỉnh tề, tóc lại ướt sũng, không biết có phải bị ướt do mưa hay không. Vừa đi vào thì lại húng hắng ho hai tiếng, có lẽ là lạnh mà sắc mặt anh hơi tái.
Chị Cúc vội quay đầu lại gọi người đưa khăn sạch tới.
Hạ Hán Chử nhận lấy lau lau tóc, không nói gì.
Chị Cúc lại đưa cốc trà nóng cho anh.
– Ngài có việc gì không? Có việc mời ngài cứ nói.
Có thể mở được một khu tắm suối nước nóng Nhật Bản ở nước ngoài như này, chị Cúc dĩ nhiên không phải là người bình thường, sau khi ân cần đón tiếp xong, chị ta cười hỏi.
Hạ Hán Chử nhìn sang khu tắm nữ.
Nơi đó giờ phút này không có một bóng người, đèn l*иg treo ở trước mỗi cánh cửa lẳng lặng phát ra ánh sáng mờ mờ, khiến cho đêm mùa đông có mưa và tuyết lạnh này trở nên ấm áp hơn.
Anh do dự.
Thật sự quá quá hoang đường. Nhưng anh vẫn không nén được nghi ngờ trong lòng đã ép anh đi suốt đêm đến đây và muốn chứng thực nỗi nghi ngờ trong anh.
Anh không do dự nữa.
– Vào hôm mà tôi và Phó quân tới đây, bên khu tắm nữ của chị, có phải có một khách nữ nhưng ăn mặc kiểu nam giới tới không?
Anh hỏi, giọng bình tĩnh.
Chị Cúc nghĩ một lúc rồi cười.
– Phải! Tất cả khách của tôi, chỉ cần tới một lần thì tôi sẽ không quên được, huống chi là vị tiểu thư kia!
– Cô ấy thích ăn mặc như nam giới, nhưng còn tuấn tú hơn cả nam giới nữa. Bên chỗ tôi có mấy vị khách nữ còn lén hỏi tôi về cô ấy nữa đấy.
Chị ta khẳng định, trả lời câu hỏi của anh.
Hết chương 69