Sính Kiêu

Chương 63

Khách sạn Thiên Thành là một khách sạn nổi tiếng, trêи thực tế, ngoài chỗ ở và ăn uống ra, nó còn tích hợp nhiều chức năng khác nhau. Các tầng dưới của khách sạn có những phòng khiêu vũ trang nhã nhất và lộng lẫy nhất thích hợp cho trường hợp xã giao long trọng, còn có cả phòng chơi bài được trang bị thiết bị đầy đủ nhất để phục vụ khách chơi thâu đêm suốt sáng, ngoài ra, còn có một câu lạc bỏ không gian rất rộng lớn.

Câu lạc bộ không chỉ dành cho khách nghỉ giải trí buổi tối để gϊếŧ thời gian, mà còn mở cửa tự do cho khách ra vào với điều kiện khách phải là thành viên của câu lạc bộ, ngoài ra, phụ nữ thì không được phép vào.

Nghe nói trong câu lạc bộ có những cô gái trẻ tuổi diễm lệ nhất, hàng đêm trình diễn những điệu nhảy nóng bỏng nhất, có danh hiệu đệ nhất động vàng của thành phố.

Câu lạc bộ nằm ở phía sau của tiền sảnh ở tầng 1, có lẽ để cân nhắc về sự riêng tư, sau khi vào sảnh trước, bạn phải đi qua một hành lang dài được trang trí bằng phù điêu Baroque ở cả hai bên tường.

Khách sạn này Tô Tuyết Chí mới đến có một lần. Đó là khi cô vừa đến đây không lâu được đi cùng Trang Điền Thân tới đây để dự bữa tiệc chiêu đãi Hạ Hán Chử vừa nhậm chức. Đương nhiên, lúc đó cô chưa từng tới phía sau này nên càng không biết, thì ra nơi này còn có một động thiên khác nữa.

Lúc đầu, cô mù mờ đi theo Hạ Hán Chử qua sảnh trước và hành lang, đến trước cánh cửa có họa tiết hoa hồng và thiên thần. Đứng ở hai bên cửa, những người phục vụ mặc áo sơ mi trắng và tuxedo đen cùng nhau cúi chào. Anh ta chào một tiếng Hạ tiên sinh, mỗi người nắm lấy tay nắm cửa mạ vàng mỗi bên và mở cửa.

Ngay lập tức, tiếng nhạc ồn ào như thủy triều đập và màng nhĩ, Tô Tuyết Chí giống như rơi vào động thỏ.

Bên trong, ánh đèn nhấp nháy, đầu người chen chúc, ngoại trừ bồi rượu cùng vũ nữ, tất cả những người còn lại đều là nam giới, còn có cả người nước ngoài.

Đập ngay vào mắt là quầy pha chế, trêи giá rượu gỗ đỏ dựa vào tường chứa đủ loại rượu từ khắp nơi trêи thế giới, anh chàng bartender pha chế điển trai đứng sau quầy, khéo léo pha rượu cho khách.

Phía cuối là một sân khấu lớn được trang trí bằng một tấm rèm nhung đỏ đậm, hai bên sân khấu bố trí một ban nhạc lớn khoảng 20 hoặc 30 người, đang chơi những tiết tấu mạnh mẽ đập vào màng nhĩ của Tô Tuyết Chí, trêи sân khấu lại tiến hành một màn thịnh yến khiêu vũ.

Một nhóm các cô gái xinh đẹp đến từ Đông Âu, với tư sắc xuất sắc nhất, trang phục lộ liễu, đá chân xốc váy theo tiếng nhạc, động tác đều nhịp,

làn váy xoáy tròn hình cầu vồng đầy hoa mỹ thỉnh thoảng lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết thẳng tắp khiến người ta không kịp nhìn, xem đến thất thần si mê.

Phía sau một cánh cửa lại là một nơi trụy lạc xa hoa và đầy lạc thú như thế.

Tô Tuyết Chí nhìn thế giới đột nhiên mở ra trước mắt, bất giác bước chân khựng lại.

Hạ Hán Chử thì như là khách quen ở nơi này, đi vào, người chung quanh liền chú ý tới anh, nhiệt tình đi lên chào hỏi anh.

Anh mỉm cười gật đầu, đến trước quầy bar, yêu cầu ly rượu với bartender xong quay đầu lại thấy cô vẫn còn đứng nguyên tại chỗ thì ra hiệu cho cô đi đến.

Tô Tuyết Chí đi qua.

– …Cậu họ, cháu muốn về…

Không biết là anh không chú ý hay là tiếng nhạc chung quanh quá lớn, anh không nghe thấy.

– Uống gì không? – Anh hỏi lại cô, không chờ cô trả lời đã đã tự quyết định cho côi rồi, nói với bartender:

– Cho cậu ấy một ly Hy lạp hoang dã, thêm đá.

Sau đó giải thích với cô,

– Đây là loại rượu pha trộn, tôi hay uống ở Đức, gồm các vị hồi hương, bạc hà, còn có chút mật ong và cam thảo, độ cồn không cao lắm, cậu có thể nếm thử.

– Cậu họ dẫn cháu tới đây làm gì?

Tô Tuyết Chí đành phải ghé sát bên tai anh, hỏi thật to.

Anh dường như bị tiếng hét to của cô mà khó chịu quay mặt đi, ngửa ngửa ra sau, tránh miệng cô, sau đó sờ sờ lỗ tai của mình, nói:

– Còn sớm mà, bạn cùng phòng cậu chắc chưa về đâu, cậu về cũng chẳng có việc gì. Ngồi một lát đi…

Anh chỉ chỉ vào một nhóm gái đẹp nước ngoài trêи sân khấu hở hang đến mức Tô Tuyết Chí cảm thấy đôi mắt không biết phải đặt vào đâu – tuy rằng đã quá quen thuộc với cơ thể con người, nhưng thi thể lạnh như băng không có linh hồn và những cơ thể nóng bỏng quyến rũ, khẳng định là hai sự việc khác nhau hoàn toàn.

– Không vấn đề thì xem khiêu vũ đi.

Anh mau chóng bị người ta gọi đi liền cởϊ áσ khoác tiện ném thẳng vào lòng cô.

Bartender bưng ly rượu tới cho cô, dọc theo mặt quầy bar trơn nhẵn đẩy chuyển tới trước mặt cô, cung kính nói:



Tiên sinh, mời ngài thưởng thức.

Tô Tuyết Chí không thể làm gì khác hơn là đành phải ngồi xuống quầy bar, à đúng rồi, còn phải cầm áo khoác giúp anh nữa.

Cô nhăn nhó mặt mày dùng hai ngón tay xách cổ áo giơ lên, đặt sang bên cạnh. Buông áo của anh xong, cô lại cảm thấy hai tay trống trơn, cảm giác rất kỳ lạ, vì vậy cô bưng ly rượu lên, nhưng không dám uống vì sợ say rượu sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, gây ra chuyện lớn gì thì tiêu đời. Cô cầm ly rượu, nhìn Hạ Hán Chử, quan sát một lúc càng thêm chắc chắn rằng anh là khách quen ở đây, chỉ thấy anh như cá gặp nước, đi tới đi lui, đi tới đâu cũng có người vây quanh, cũng không biết nói cái gì mà phá lên cười rất vui vẻ. Một cô phục vụ xinh đẹp đi tới, theo sát anh, rót rượu vào ly cho anh. Nhìn như quen biết từ lâu rồi.

Tô Tuyết Chí bĩu môi, lại nghĩ đến Liễu tiểu thư trước kia, và Thập Nhị tiểu thư hiện tại anh đang hẹn hò…

Đúng là Vua Aquaman đang sống ở vùng biển của mình.

Cô kìm nén sự khinh bỉ trong lòng xuống, cũng lười nhìn anh nữa mà chuyển sự chú ý lên sân khấu, chờ khi đôi mắt thích nghi với sự hở hang lộ liễu rồi, phát hiện ra rằng vũ đạo rất đẹp, tất cả các cô gái đều thực sự xinh đẹp và chuyên nghiệp. Có thể nhận ra họ đã trải qua rất nhiều khổ luyện. Muốn được đứng trêи sân khấu ở một nơi có thu nhập cao như vậy thì chắc chắn chỉ dựa vào sắc đẹp không thôi là không đủ. Suy cho cùng, những cô gái trẻ và sinh đẹp ở đâu cũng không thiếu.

Những bước nhảy của họ rất đúng chỗ, cũng đủ nóng bỏng, cũng đủ bốc lửa, cũng đủ uyển chuyển và tuyệt đẹp – còn để khiến cho người xem bị mê hoặc có những suy nghĩ xấu xa hơn hay là thưởng thức cái đẹp vậy thì còn phải xem quyền quyết định vẫn là khán giả phía dưới hay là chỉ huy phía trêи.

Tô Tuyết Chí thưởng thức trong chốc lát, mau chóng phát hiện những người gần đó đều liếc về phía cô, dần dà, cô cũng thấy cả người không được tự nhiên, lại không kìm được đưa mắt tìm kiếm Hạ Hán Chử, tìm được anh rồi, đúng lúc anh cũng quay đầu lại nhìn cô, dường như có cảm ứng, buông chén rượu trong tay xuống rồi quay trở lại.

– Sao thế, không thích phụ nữ tây dương à?

Anh đưa mắt nhìn lên sân khấu, sau đó chuyển sang nhìn cô chăm chú, cũng không biết là có ý tứ gì mà lại hỏi cô một câu như thế.

Tô Tuyết Chí không trả lời, nói thẳng:

– Cậu họ, cháu muốn về.

Anh lại nhìn cô rồi ra hiệu phục vụ nam đi tới, rồi chỉ vào cô:

– Người này sẽ đưa cậu đi nghỉ ngơi ở tầng trêи. Nghỉ ngơi xong thì cậu lại xuống đây, cùng nhau về.

Tô Tuyết Chí không thể hiểu được:

– Cậu họ có việc thì cứ ở lại, tự cháu về là được, không cần cậu họ đưa về.

– Cậu cứ nghe tôi đi.

Anh không cho phản đối, dặn dò người phục vụ:

– Dẫn cậu ấy đi lên.

Người phục vụ cung kính khom người với Tô Tuyết Chí:

– Tiên sinh, mời đi theo tôi.

Tô Tuyết Chí nhìn Hạ Hán Chử một lúc rồi đi theo người phục vụ đi ra ngoài, bước vào thang máy có lẽ dành cho thành viên của câu lạc bộ này gần đó, đứng bên trong, nghe thấy tiếng máy tời kéo thòng lọng, nhanh chóng đi lên tới tầng cao nhất, được người phục vụ dẫn đến trước một căn phòng và mở cửa cho cô bằng chìa khóa.

– Tiên sinh, mời ngài vào, nghỉ ngơi thoải mái.

Người phục vụ thả chìa khóa lại, khom người lui ra, đóng cửa.

Đây là một căn phòng rất sang trọng, tất cả đều bật đèn, ánh sáng dịu nhẹ, đồ đạc sắp đặt tinh tế.

Tô Tuyết Chí quan sát phòng khách, lại cẩn thận đi vào, thấy trong phòng ngủ có một chiếc giường rất lớn, ga trải giường trắng tinh và phẳng phiu không một nếp nhăn, còn có cả phòng tắm.

Quả nhiên không có người khác.

Chỉ có một mình cô.

Cô thật sự không hiểu được, tối nay Hạ Hán Chử đang làm gì.

Đầu tiên là mời ăn cơm trước, rồi dẫn cô đi uống rượu hoa, đúng vậy, câu lạc bộ đó là chốn mua vui ma quái dành cho đàn ông uống rượu mua vui, sau đó thì lại bảo cô tới đây.

Lẽ nào anh thật sự có việc ở dưới đó, thân là trưởng bối, cảm thấy nên săn sóc cho cô nên mới đặc biệt đặt một gian phòng cho cô, để cô nghỉ ngơi ở đây chờ anh xong việc?

Trực giác nói cho cô biết, chắc chắn anh chẳng phải có ý tốt lành gì.

Nhưng nếu không phải như vậy, thế thì là có ý gì?

Thôi, không nghĩ nữa.

Tô Tuyết Chí đi bộ hai vòng ở trong và ngoài, thử thử nệm, cuối cùng bắt đầu nghiên cứu phòng tắm. Bên trong không gian rất lớn, giống như một căn phòng, có một bồn tắm tráng men trắng tinh hình tròn rất lớn, có bồn cầu tự hoại, còn có thiết bị có thể tự động chảy ra nước ấm.

Mang một ít thuốc khử trùng tới, sau khi khử trùng xong có thể ngâm tắm, tắm xong rồi ngủ một giấc rồi về cũng chưa muộn, còn yên tĩnh hơn cả bể tắm bên kia.

Nơi này quả thực rất thích hợp hưởng thụ.

Sao lúc trước không nghĩ tới nơi đây để đặt phòng tắm rửa nhỉ?

Nhưng mà, chắc là sẽ rất đắt đây.

Tuy nhà họ Tô không thiếu tiền, lúc cô đi Diệp Vân Cẩm còn cho cô một tấm trang phiếu đổi tiền còn chưa dùng đến.

Nhưng xa xỉ như này có phải hơi lãng phí không…

Tô Tuyết Chí đang ở suy xét đợi dùng hết vé tắm xong nếu việc thuê nhà vẫn còn chưa giải quyết xong thì có thể làm như vậy không thì nghe có tiếng gõ cửa.

Cô tưởng Hạ Hán Chử. Tuy rằng khá bất ngờ khi anh lên nhanh như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy ra mở cửa.

Mở cửa, cô ngẩn ra, thấy bên ngoài lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô gái tầm 23-24 tuổi, mặc bộ sườn xám sa tanh màu hồng cánh sen, vòng eo nhỏ nhắn, ʍôиɠ tròn mượt mà, đôi chân thon dài…Vóc dáng yểu điệu mềm mại, gương mặt thì càng kiều diễm như hoa, môi đỏ ướŧ áŧ, đôi mắt long lanh, mỉm cười nhìn cô, quyến rũ đến tận xương, thật là khiến người ta vừa gặp là khó quên.

Tô Tuyết Chí trí nhớ tương đối tốt.

Tuy lúc trước chỉ nhìn vài lần, nhưng gặp một cái là nhớ ra ngay.

Đây chính là người đẹp họ Đường trong bữa tiệc chào đón Hạ Hán Chử lần trước.

Đường tiểu thư tên là Đường Thu Thủy, được thuê tới đây.

Là hoa khôi có tiếng tăm của thành phố, cô ấy cũng căn bản khinh thường những cuộc làm ăn kiểu như này. Nhưng vì người chủ thuê đặc biệt, không dám làm trái ý anh, thứ hai, cô ấy cũng muốn lấy lòng đối phương để leo lên cao, cho nên đã đồng ý, dự tính là sẽ dốc hết mình hoàn thành công việc, để người chủ thuê hài lòng.

Hiện tại gặp người ta, rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú nho nhã lại bất hạnh mắc bệnh kín, trong lòng càng thêm thương hại và tiếc nuối, mỉm cười đi đến, đóng cửa lại.

– Đường tiểu thư, sao lại là chị? Chị tới làm gì? – Tô Tuyết Chí giật mình, lui về phía sau vài bước.

Đường tiểu thư che miệng cười, dịu dàng nói:

– Tô thiếu gia, cậu đừng căng thẳng, cũng đừng sợ, chúng ta có thể từ từ làm. Chị không gấp, cậu càng không cần gấp, cả một đêm cơ mà. Chị hơn em mấy tuổi, nếu em không chê thì có thể gọi chị là chị, chúng ta sẽ cùng tâm sự, chị có thể hát tiểu khúc cho em nghe, hoặc là hầu hạ em tắm rửa, được không? Chị cũng có thể mát xa, đấm bóp, tay nghề chị cũng được lắm, em thả lỏng rồi thì càng dễ dàng hơn. Em muốn gì, chị đều đáp ứng hết…

Tô Tuyết Chí gần như đã hiểu hết rồi, suýt nữa thì hộc máu, cũng suýt nữa thì ngã lăn ra đất vì choáng váng.

Không cần phải nói, chắc chắn là Hạ Hán Chử sắp xếp rồi.

Anh muốn làm gì?

Nghiệm chứng xem cô có phải là nữ không à?

Không đâu!

Tô Tuyết Chí mau chóng phủ nhận điều này.

Nếu anh đã hoài nghi cô thì căn bản không cần vòng vo loanh quanh như thế, có rất nhiều cách để tiện nghiệm chứng hơn nhiều.

Cô nhớ tới lần trước anh tới xem cô cưỡi ngựa, lại nghĩ tới những lời nói mập mờ của anh nói với cô ở trong xe, càng nghĩ càng thấy đúng.

Tô Tuyết Chí bừng tỉnh ngộ, nghĩ mà sợ toát mồ hôi, đồng thời cũng nổi nóng. Thấy Đường tiểu thư đã cởi trần vai, lộ ra hai cánh tay mượt mà trắng như tuyết, cười dịu dàng đi tới gần cô.



Tắm rửa cũng được. Chị Đường, vậy chị đi xả nước trước đi, em sẽ tự cởϊ qυầи áo…

Tô Tuyết Chí nhìn cô ấy, giọng nhỏ nhẹ.

Đường tiểu thư đáng lẽ muốn cởϊ qυầи áo cho Tô Tuyết Chí, nhưng thấy cô có vẻ không chịu, còn nhờ mình đi xả nước, đôi mắt cũng không dám nhìn mình, dáng vẻ rõ ngây ngô của một thiếu niên mới lên thì trong lòng càng yêu thích, che miệng cười khẽ, cũng không ép người ta, cười nói:

– Vậy được, thế chị đi xả nước nhé. Em đi cởϊ qυầи áo rồi tự vào đi nhé.

Tô Tuyết Chí nhìn cô ấy thướt tha đi vào phòng tắm, đến cửa còn quay đầu lại cười thật quyến rũ với cô, xong mới đi vào trong. Tiếp theo, tiếng nước ào ào vọng ra.

Tô Tuyết Chí không chút do dự nhân cơ hội đó lao ra ngoài, tiện tay cầm chìa khóa khóa luôn cửa lại, thang máy cũng không chờ mà chạy xuống cầu thang bộ, chạy một mạch xuống mười mấy tầng, cuối cùng đã chạy được xuống dưới, vừa lúc có một người phục của khách sạn đi ngang qua nhìn cô, cô cũng không hề dừng lại, thở hổn hển tiếp tục xông ra cổng lớn của khách sạn, ra khỏi khách sạn mới đứng ở bậc thang nhìn chung quanh.

Đã hơi muộn rồi, người đi đường rất thưa thớt.

Cô đang muốn tìm một chiếc xe kéo để đi về thì đột nhiên nhìn thấy Hạ Hán Chử, giờ phút này anh đang ngồi trong xe, chỉ một mình anh.

Chiếc xe đỗ dưới bóng cây bên đường đối diện, cửa xe kéo xuống một nửa, anh ngồi ở vị trí lái ngửa đầu ra sau, miệng ngậm điếu thuốc, cả người bất động, như đang suy nghĩ gì đó.

Tô Tuyết Chí vừa nhìn thấy anh thì cơn tức bùng lên, cũng không bỏ chạy nữa mà trực tiếp băng qua đường, đi đến chỗ xe anh, hơi cúi người xuống, qua cửa xe mắng anh xối xả:

– Hạ Hán Chử, cậu họ hạ lưu thì thôi đi còn kéo cháu làm gì? Cậu họ làm vậy là có ý gì?

Hạ Hán Chử đã nhìn thấy cô rồi, vừa rồi định xuống xe nhưng thấy cô hầm hầm đi tới thì không xuống nữa mà chậm rãi ngồi thẳng lên, một cánh tay gác lên cửa xe, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

– Đường tiểu thư mà cậu cũng không vừa lòng à?

Tô Tuyết Chí càng tức nổ phổi:

– Không liên quan đến Đường tiểu thư. Cậu họ muốn làm gì? Cậu họ quá đáng lắm rồi.

Anh hơi hơi nghiêng người, nhìn cô qua ánh đèn đường trêи phố, sau đó ngồi trở lại, bình thản nói:

– Đây là thưởng cho cậu, cũng là nhu cầu bình thường của đàn ông thôi. Đừng lo, Đường tiểu thư rất sạch sẽ, bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có chuyện gì đâu nên tôi mới bảo cô ấy đi. Cậu đừng kϊƈɦ động như vậy. Tôi đang nghĩ, chắc cậu chưa từng thử bao giờ, cho nên mới cho cậu thử một lần.

– Nếu cậu không thích, vậy thì thôi.

Giọng điệu của anh rất bình thường, nhướn môi:

– Lên xe đi, tôi đưa cậu về.

– Đồ thần kinh!

Tô Tuyết Chí chưa từng cảm thấy anh đáng ghét như này bao giờ, thò tay vào cửa xe giật thuốc lá từ trong miệng anh vứt xuống đất, giẫm cả hai chân cho nát, lạnh lùng nói:

– Cháu cũng là bác sĩ. Không chữa được là không chữa được. Cậu họ đừng có phí sức nữa, cháu không cưới em gái cậu họ đâu.

Anh có vẻ sửng sốt, liếc nhìn điếu thuốc chưa hút được mấy hơi đã bị dẫm cho bẹp dúm dưới đất, khựng lại một giây, lại lần nữa lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng và nhún mình hơn một chút:

– Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa. Nói thật với cậu,, tôi chỉ thử theo đề nghị của bác sĩ thôi. Cậu cứ coi Đường tiểu thư như một “liều thuốc” thôi, cớ sao lại tức giận như vậy?

Tô Tuyết Chí chế nhạo lại:

– Hạ Hán Chử, cậu họ cũng thật giỏi nha, muốn cháu cưới em gái mình mà lại sắp xếp cho cháu đến chỗ như này, lại còn là vừa vũ công kiều diễm vừa là người đẹp, cậu họ không sợ cháu bị mê đắm, rồi nghiện trăng hoa mất à?

Anh cười.

– Cuộc đời con người rất dài, cám dỗ cũng rất nhiều. Giả dụ cậu sức khỏe tốt, em gái tôi gả cho cậu, tôi cũng sẽ không bắt ép cậu cả đời chỉ trung thành với một người, cái này không thực tế. Nhưng nếu cậu lại có định lực cùng khả năng tự khống chế với những trầm mê kia, vừa hay để tôi biết sớm hơn, cũng không tính là chuyện xấu.

Tô Tuyết Chí uất nghẹn.

Suy nghĩ của người này, kể từ lần đầu gặp mặt, cô chưa bao giờ hiểu được.

Cô chậm rãi thở ra một hơi, kìm nén cảm xúc, nói:

– Cháu cầu xin cậu họ từ nay về sau đừng làm chuyện này nữa, cũng đừng ôm hy vọng gì với cháu cả. Cháu sắp thi cuối kỳ rồi, rất bận, không có thời gian đâu. Cháu đi đây.

Đúng lúc có chiếc xe kéo từ đối diện đi ngang qua, Tô Tuyết Chí muốn gọi thì bị anh ngăn cản.

– Lên xe đi.

– Không cần.

– Muộn rồi, trị an ngoài thành không tốt.

Tô Tuyết Chí nhanh chóng tự thuyết phục mình. Đừng bởi vì sai lầm của người khác mà khiến mình gặp chuyện.

Cô mặt căng cứng lên xe, ngồi vào ghế sau.

Anh thì có vẻ phiền muộn, xoa xoa trán, cũng không nói gì, chỉ khởi động ô tô rồi lái đi.

Hết chương 63