Sính Kiêu

Chương 59

Tô Tuyết Chí không biết anh đột nhiên nói với cô câu đó là có ý gì, nhưng hình như không có ác ý nên cũng không giận, thành thật trả lời:

– Không ạ.

Có vẻ như anh không đoán đươc cô sẽ đáp như thế, liếc nhìn cô một cái, nom dáng vẻ nghiêm trang của cô thì ngoảnh mặt sang một bên, đưa tay lên dùng găng tay da che miệng mũi, sau đó quay lại, cũng không để ý tới cô nữa mà bước nhanh xuống bậc thang, đi đến chỗ xe của mình.

Tô Tuyết Chí cảm giác được anh hình như là cười nhạo mình thì khó hiểu, không biết câu trả lời của mình có chỗ nào buồn cười.

Anh đi đến chỗ xe rồi, thấy đám phóng viên vừa đuổi theo Phó Minh Thành hình như phát hiện bên này lại chen chúc chạy tới, quay đầu lại thấy cô vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó thì nhướng mày:

– Cậu còn không đi à? Là muốn chờ phóng viên đến phỏng vấn lên báo à?

Tô Tuyết Chí kịp phản ứng vội đuổi theo, tự mở cửa xe chui vào trong.

Khóe môi Hạ Hán Chử không nhịn được hơi giật giật, sau đó cũng lên xe, trước khi phóng viên đuổi tới thì nhanh chóng lái xe đi.

– Sao, đói không? Muốn đi ăn chút gì không?

Lái được một đoạn rồi, anh thuận tiện hỏi một câu.

Tô Tuyết Chí chưa ăn cơm chiều thì đã bị anh gọi đi làm việc, vẫn luôn bận rộn đến tận bây giờ. Nhưng cô không muốn ăn uống gì cả, lắc đầu:

– Không muốn ăn.

– Tùy cậu. Cũng còn sớm, tôi đưa cậu đến đầu phố, tự cậu về trường đi.

Tô Tuyết Chí vâng một tiếng.

Dù sao hiện tại trong xe cũng chỉ có cô và anh, cô không nén nổi hỏi anh nghi vấn vẫn còn tồn tại trong lòng:

– Cậu họ, trong vụ án này cháu vẫn có chỗ không rõ.

– Nói đi. – Anh vẫn nhìn thẳng, đáp.

– Có lẽ đúng là người do Giang tiểu thư gϊếŧ, Phó tiểu thư làm nội ứng, điểm này là chắc chắn. Nhưng vì sao Giang tiểu thư lại gϊếŧ người, sau khi gϊếŧ người, chị ta rõ ràng có thời gian để chạy trốn, vì sao lại từ bỏ, còn lựa chọn tự sát?

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của Tô Tuyết Chí, nói như vậy trừ phi có nguyên nhân đặc biệt, ví dụ như một kiểu trả thù đồng quy vu tận, bằng không thì gϊếŧ người rồi, so với sợ tội tự sát, chạy án mới là phản ứng đầu tiên của người bình thường.

Hạ Hán Chử nói:

– Nghĩ có vẻ nhiều nhỉ. Sao thế, vẫn còn chấp nhất với sự thật à? Giang tiểu thư là hung thủ, không sai, như vậy là được, có thể giải thích cho dư luận.

Nói xong, thấy cô vẫn lặng thinh thì lắc đầu, nói tiếp:

– Từng nghe đến Lesbian chưa?

Anh nói một từ tiếng Anh.

Tô Tuyết Chí đương nhiên biết từ này nghĩa là gì, nhưng từ miệng anh nói ra làm cô khá bất ngờ, liền ngoảnh mặt sang nhìn anh.

Anh đón ánh mắt của cô, cho rằng cô không hiểu, kiên nhẫn mà giải thích:

– Từ này khá lạ lẫm, người bình thường không biết cũng bình thường, nó xuất phát từ hòn đảo Lesbos ở Hy Lạp cổ đại. Vào thời điểm đó, ở Hy Lạp cổ đại, đàn ông…

Hạ Hán Chử dừng lại, nhìn cô,

– Quan hệ tình cảm nam với nam rất phổ biến, chỉ duy có hòn đảo này thì lại nổi tiếng về tình cảm nữ với nữ. Người đứng đầu là Sappho, một nữ thi sĩ, Plato đã từng làm thơ khen ngợi bà, ca ngợi bà là muse (nàng thơ). Trong vài thập kỷ cuối cùng của Thế kỷ, ở thế giới phương Tây, một phong trào ủng hộ quyền “ȶìиɦ ɖu͙ƈ” của phụ nữ đã xuất hiện, chính dưới ảnh hưởng đó mà thuật ngữ này được dùng để chỉ người phụ nữ đặc biệt này. Sappho, nữ sĩ cổ đại sống cách đây khoảng 2500 năm, được coi là nhà tiên phong và cũng là người khởi xướng của học thuyết “ȶìиɦ ɖu͙ƈ đồng tính nữ”, được những người ủng hộ nữ quyền và nhóm phụ nữ đương đại tôn thờ.

Tô Tuyết Chí không ngờ anh lại biết điều này, không nhịn được nói:

– Cậu họ đọc cũng nhiều nhỉ.

– Quá khen, vừa khéo biết thôi. – Anh cười cười.

Ý của anh đã rõ rồi.

– Ý cậu họ là, Giang tiểu thư và Phó tiểu thư yêu nhau?

Hạ Hán Chử gật gật đầu.

– Lúc lục soát phòng của Phó tiểu thư, tôi phát hiện một một tập thơ của Sappho, là phiên bản gốc được nhập khẩu từ châu Âu. Ngay sau đó, tôi có gọi cho một nhà xuất bản và ông ấy nói với tôi rằng không có ấn phẩm nào ở Trung Quốc được dịch và xuất bản cả, mà cũng không tính làm. Thứ nhất, không có thị trường và không nhiều người biết đến, thứ hai, dù xuất bản nhưng có thể bị cơ quan chức năng cấm, bản gốc hiện có ở Trung Quốc đều được mua ở châu Âu với giá cao. Nói cách khác, chỉ một số nhóm người nhất định mới sẵn sàng bỏ ra một mức giá lớn để mua một cuốn sách như vậy.

– Vì sao Phó tiểu thư lại mua loại sách này, còn đặt ở đầu giường, hiển nhiên là thường xuyên đọc rồi. Cho nên tôi suy đoán, Giang tiểu thư và Phó tiểu thư hẳn là có một câu chuyện đặc biệt. Mà suy đoán này có phải là thật hay không, còn phải xem mạng của Phó tiểu thư có lớn hay không, có thể tỉnh lại không.

Tô Tuyết Chí cuối cùng đã hiểu vì sao lúc ở Cục cảnh sát anh lại không đề cập tới điều này. Dù sao thì liên quan đến danh dự của Phó tiểu thư, không tiện công khai trước mặt mọi người.

Cô yên lặng chốc lát, bỗng nói:

– Cậu họ, cậu dừng ở đây đi, cháu muốn xuống.

Hạ Hán Chử nhìn bốn phía:

– Đi thêm một lát đi, đến đằng trước, đằng trước có nhiều xe kéo.

– Cháu muốn đi bệnh viên Thanh Hòa để xem tình hình Phó tiểu thư như nào. Xuống xe ở đây mới tiện đường.

Hạ Hán Chử nhìn cô, lắc lắc đầu, biểu cảm hết cách, suy nghĩ một chút nói:

– Thôi, để tôi đưa cậu đi, tiện xem tình hình thế nào.

Nói xong chuyển hướng xe, đi về hướng bệnh viện Thanh Hòa.

Phó tiểu thư vẫn hôn mê, vẫn còn đang nằm cấp cứu. Người của Cục cảnh sát vẫn ở đó. Viện trưởng Kimura cùng mấy bác sĩ đang theo dõi chặt chẽ.

Lúc đến, Tô Tuyết Chí thấy Phó Minh Thành tối nay vừa ra khỏi Cục cảnh sát cũng ở đó. Anh đứng trước giường bệnh của Phó tiểu thư, yên lặng nhìn cô ấy, nét mặt nặng trĩu, dáng vẻ cứng ngắc.

Thấy Hạ Hán Chử tới, viện trưởng Kimura đi ra báo cáo lại với tình về tình hình bệnh nhân.

Ô đầu là một loại thảo dược có công hiệu bổ khí huyết trừ phong hàn, nhưng nếu như không được chế biến mà uống vào thì sẽ dẫn tới bị trúng độc. Tê chân tay, buồn nôn và nôn, tức ngực ngực đánh trống và rối loạn nhịp tim là những triệu chứng điển hình của chứng trúng độc Ô đầu. Hiện tại, cách điều trị ngộ độc Ô đầu của bệnh viện nói chung là rửa dạ dày, thông tiểu, truyền vào tĩnh mạch, lại sử dụng Atropine để điều trị nhịp tim.

Hóa học vẫn chưa được phát triển đến mức có thể tạo ra hợp chất hữu cơ tốt hơn Atropine hữu cơ hoá hợp. Atropine trong dược phẩm đương đại được chiết xuất từ

các loại thực vật tự nhiên như belladonna, cà độc dược và luôn được dùng điều trị đường ruột, đau do chuột rút, đau quặn thận và mật và loét dạ dày hoặc tá tràng. Về sau được phát hiện ra rằng loại dược vật này cũng có thể điều chỉnh chứng loạn nhịp tim.

Kimura hơn năm mươi tuổi, gầy gò mà nho nhã, có thể nói tiếng Trung lưu loát, giới thiệu xong tình huống, nét mặt nặng nề và áy náy.

– Hạ tiên sinh, vô cùng xin lỗi, tôi đã gắng hết sức rồi cũng chỉ làm được vậy thôi, Phó tiểu thư có tỉnh lại hay không, nói thật, tôi cũng không nắm chắc.

Nói cách khác, đành phải xem số phận mà thôi.

Tô Tuyết Chí đi vào phòng bệnh.

Phó Minh Thành thấy cô tới thì gật đầu.

Đáy mắt anh đầy sợi tơ máu, biểu cảm bất lực và đau khổ.

Một y tá đi vào, tiến hành truyền dịch cho Phó tiểu thư để cứu sự sống cho cô ấy.

Nếu điều trị không hiệu quả, cuối cùng, người bị ngộ độc sẽ chết do suy tuần hoàn và hô hấp.

Trước đây, với tư cách là một bác sĩ pháp y, việc nghiên cứu một cách có hệ thống về chất độc học và hiểu biết về các chất độc phổ biến hoặc hiếm gặp khác nhau cũng là một khóa học bắt buộc.

Tô Tuyết Chí nhìn Phó tiểu thư hôn mê trêи giường bệnh, nghĩ phương pháp cứu chữa.

Loại dược vật Atropine này có tác dụng đối với chứng loạn nhịp tim, tức là đối kháng với dây thần kinh phế vị.

Mà theo hiểu biết trước đây của cô về chất độc, azurite cũng trực tiếp tác động lên cơ tim. Rối loạn nhịp tim nhanh là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tử vong do ngộ độc.

Do đó, nếu người trúng độc dùng liều lượng lớn, chỉ dựa vào Atropine để đạt được mục đích điều chỉnh hoàn toàn nhịp tim thì hiệu quả trị liệu sẽ hữu hạn, bệnh nhân nặng còn cần sử dụng phối hợp các loại thuốc chống loạn nhịp tim nữa.

Trong lâm sàng tương lai thường sử dụng Amiodarone, lidocaine…., nhưng hiện tại còn chưa có loại thuốc này.

Cô cố gắng suy nghĩ xem có gì có thể thay thế được không.

Cô đã nghĩ tới rồi.

Nubucaine, tức là procaine của đời sau cũng chính loại thuốc gây tê cục bộ được bác sĩ gây mê sử dụng trong ca phẫu thuật manh tràng cho con trai của bà Matthew.

Nubucaine trước mắt vừa mới ra đời không lâu, được coi là thuốc tiên tiến nhất để gây tê cục bộ trong phẫu thuật. Nhưng lidocaine được sinh ra từ procaine, ngoài tác dụng gây mê, procaine còn có tác dụng nhất định đối với chứng loạn nhịp tim. Procainamine sau này được sản xuất dựa trêи procaine, là một trong những loại thuốc chống loạn nhịp tim hiện đại.

Nói thật, cô hoàn toàn không chắc chắn hiệu quả sẽ thế nào, nhưng hiện tại không ngại thử một lần.

Cô nói suy nghĩ của mình cho Phó Minh Thành, cho rằng Nubucaine cũng có thể có hiệu quả trong việc điều chỉnh nhịp tim.

Phó Minh Thành gọi Kimura tới.

Kimura đi vào.

– Kimura tiên sinh, ông có thể thử xem, dựa trêи atropine, kết hợp với Nuvocaine!

Kimura kinh ngạc, quan sát cô rồi hỏi:

– Cậu là?

– Cháu họ Tô, Tô Tuyết Chí.

– Là cậu à? Tôi biết. – Kimura gật đầu, ngay sau đó nhìn Phó Minh Thành.

– Cho thuốc, thử một lần xem! – Phó Minh Thành nhìn Phó tiểu thư đang hôn mê, nói ngay, không một chút do dự.

Thật ra là đã hết cách rồi. Nói khó nghe hơn, chính là ngựa chết trở thành ngựa sống. Những loại thuốc đã dùng trước đó rõ ràng là không có hiệu quả trị liệu đối với mức độ trúng độc này.

Thuốc mau chóng được mang tới, Kimura dựa vào kinh nghiệm dày dặn của mình để tiêm liều lượng thuốc vào.

Trong lúc hồi hợp chờ đợi đến nín thở, khi thuốc tiến vào máu, qua đo lường, phát hiện nhịp tim của Phó tiểu thư quả nhiên đã được điều chỉnh.

Kết quả này làm tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Phó Minh Thành mày hơi giãn ra, cùng với Kimura kiểm soát việc sử dụng thuốc. Cuối cùng, sau quá trình điều trị tích cực, nhịp tim yếu ớt của Phó tiểu thư đã từ từ trở lại bình thường. ổn định hơn trước.

Quá trình điều trị được tiếp tục, Tô Tuyết Chí không đi mà ở lại bệnh viện đợi một đêm.

Tới sáng sớm ngày hôm sau, Phó tiểu thư đã hôn mê gần một ngày một đêm cuối cùng đã tỉnh lại. Sau khi tinh thần chuyển biến tốt một chút, khi biết được Giang tiểu thư đã nhận tội và tự sát, cô ấy đã bật khóc ngay tại chỗ, không hề có chút phản kháng nào, thú nhận mình và Giang tiểu thư đã cùng nhau lên kế hoạch gϊếŧ người.

– Tôi hình thức bình thường, đã định sẵn không có hạnh phúc, cuộc sống lại chẳng nhìn ra chút hy vọng gì cả. Anh hai tuy rất tốt với tôi, nhưng anh ấy cũng bất lực. Giang tiểu thư thì lại khác, cô ấy nói lần đầu tiên nhìn thấy tôi thì đã yêu tôi rồi, cô ấy theo đuổi tôi, nói sẵn lòng giúp tôi làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần anh cả tôi chết, tôi không bị ép phải lấy chồng nữa. Tôi có thể cùng cô ấy ra nước ngoài, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, tự sống cuộc sống của chính mình. Tôi đã động lòng, cuối cùng đã ở bên cô ấy, sau đó gϊếŧ anh cả…

– Cô ấy ngốc quá…vì sao lại một mình gánh tội chứ, còn tự sát nữa…Là tôi, tôi mới đáng chết…

Cô ấy khóc rất thương tâm, cảm xúc như không thể khống chế được.

Hạ Hán Chử gọi y tá tới tiêm cho cô ấy liều thuốc an thần, để cô ấy hôn mê lần nữa.

Vụ án này đến đây, toàn bộ nghi vấn đều đã được giải đáp.

Giang tiểu thư theo đuổi Phó tiểu thư, hai người khát khao một tương lai tốt đẹp, hợp mưu ra tay gϊếŧ người.

Nếu không phải cô chen vào nửa chừng và kiểm tra ra được điểm đáng ngờ, có lẽ mọi thứ sẽ thành hiện thực một cách hoàn hảo như họ đã lên kế hoạch, bao gồm cả tương lai tốt đẹp của họ nữa.

Dày vò cả một đêm, Tô Tuyết Chí bỗng thấy vô cùng mỏi mệt.

Cô không muốn ở lại nơi này chút nào nữa, len lén đi ra, đi đến cổng bệnh viện.

Trời còn chưa sáng hẳn, hầu hết các cửa hiệu trêи đường phố vẫn đóng cửa, bao gồm cả cửa hàng tạp hóa bị Hạ Hán Chử cưỡng chế mở cửa vào nửa đêm.

Tô Tuyết Chí đang muốn tìm một chiếc xe kéo để quay về trường thì nghe phía sau có tiếng bước chân.

Cô quay lại, thấy Hạ Hán Chử và Phó Minh Thành cùng đi ra.

Phó Minh Thành gọi cô, sau đó nói với Hạ Hán Chử:

– Tư lệnh Hạ, cảm ơn anh đã trợ giúp, tôi vô cùng cảm kϊƈɦ. Tôi không có việc gì cả, sẽ đưa Tiểu Tô về trường. Xong việc tôi sẽ đến nhà bái tạ Tư lệnh sau.

Hạ Hán Chử đứng ở cổng, mặt không biểu cảm nhìn Tô Tuyết Chí, sau đó hơi gật đầu, cầm theo găng tay da, đế giày da đạp lên bậc thềm phát ra tiếng vang, bước nhanh xuống đi đến chỗ ô tô của mình.

Phó Minh Thành bước nhanh tới gần, bảo Tô Tuyết Chí chờ một lát, anh đi lấy xe tới, xuống xe giúp cô mở cửa xe, ôn hòa nói:

– Đi lên đi, tôi đưa em về.

Hết chương 59