Văn Dữ mang Diệp Diễm Thanh đi ăn Teppanyaki, là một nhà hàng hắn thường xuyên lui tới trong khoảng thời gian này, hai người đặt riêng một phòng nhỏ, có đầu bếp nấu ăn ngay tại chỗ, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, gia vị vừa miệng làm Diệp Diễm Thanh ăn không ít.
Văn Dữ rót trà, đổ nước, hàn huyên chuyện trên mạng. Đầu bếp là người nước ngoài, biết khá ít tiếng Trung, trình độ cơ bản “Xin chào, cảm ơn, tôi yêu bạn”, cho nên hai người nói chuyện không cần cố tình kiêng dè.
Diệp Diễm Thanh một lòng nghĩ tới thăm ban nên từ sáng đến bây giờ chưa xem Weibo. Nghe Văn Dữ nói bác sĩ Đỗ ra mặt giúp mình, thảo luận trên mạng xoay quanh đề tài tâm lý, anti vừa ló mặt sẽ bị mắng không thương tiếc, thậm chí có vài anti bị mắng đến mức phải bỏ luôn account, cho thấy chính nghĩa vẫn luôn chiến thắng tất cả.
Diệp Diễm Thanh nhắn tin cảm ơn bác sĩ Đỗ, cũng tỏ vẻ mình làm liên lụy tới bác sĩ, cho nên nếu không cần thiết, thì đừng tranh cãi với cư dân mạng làm gì.
Bác sĩ Đỗ trả lời rất nhanh, bà tán đồng cách làm, cũng hy vọng hắn đừng để người khác ảnh hưởng đến tâm tình, vui sống mạnh khỏe là điều cần thiết.
Diệp Diễm Thanh ăn trứng cá muối chưng trứng, suy nghĩ một hồi mới nói với Văn Dữ: “Đưa tay cho em.”
Văn Dữ không rõ nguyên do nhưng vẫn duỗi tay qua.
Diệp Diễm Thanh đan bàn tay mình vào tay Văn Dữ, sau đó mở ra chức năng chụp ảnh, chọn góc độ, chụp một tấm rồi sau đó đăng Weibo.
Diệp Diễm Thanh V: Vui mừng đi thăm anh Văn Dữ, nhận lời mời làm khách của anh Văn Dữ!
Văn Dữ cười nhìn hắn ấn “Gửi đi”: “Anh có cần phải chuyển tiếp không?”
Diệp Diễm Thanh dứt khoát nói: “Không cần, em đăng cái này cho fans em xem, nói cho các cô ấy biết em rất ổn, đừng lo cho em.”
Văn Dữ bắt lấy tay hắn: “Fan chân ái của em cũng cần được an ủi lắm nè.”
Diệp Diễm Thanh rút tay ra, rất lạnh lùng nói: “Hôm nay em mệt lắm, muốn ngủ sớm.”
Văn Dữ xụ mặt.
Diệp Diễm Thanh nhướng mày hỏi: “Muốn thất hứa à?!”
Văn Dữ theo hắn nói: “Ai? Nghe lời em hết mà.”
Diệp Diễm Thanh vừa lòng, bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Bên này có tiệm bánh nào ngon không anh? Em muốn ăn.”
“Lát nữa anh dẫn đi mua.”
“Thêm trà sữa nữa.”
“Mua.”
“Cả đồ ăn vặt.”
“Mua.”
Hai người bên này hưởng thụ không khí lãng mạn. Còn các fans bắt đầu nổi dậy vì tin tức Diệp Diễm Thanh đến thăm Văn Dữ.
Tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi, cũng không đề cập tới chuyện gì khác, nhưng các cô có thể cảm nhận được tâm tình vô cùng tốt của Diệp Diễm Thanh. Cậu ấy vui thì các cô yên tâm, anti có nói gì kệ anti đi.
Vì để Diệp Diễm Thanh thoải mái ở khách sạn, nên Văn Dữ đã bảo Du Siêu thêm vào không ít đồ vật, hắn tự bỏ tiền túi mà, ai dám phàn nàn chứ. Ai mà lên tiếng thì người đó đang gato á. Người trong đoàn phim đã biết từ sớm chuyện Diệp Diễm Thanh tới thăm ban. Chồng chồng nhà người ta tới đây thăm ban là chuyện hết sức bình thường. Diệp Diễm Thanh đang hot hòn họt, không tham công tiếc việc, mà còn bỏ công tác tới đây thăm Văn Dữ là thấy được tình cảm của hai người tốt lắm. Người ngoài trong lòng đau xót, ngoài mặt bị đút cẩu lương thì cũng chẳng dám nói gì.
Tắm xong, Diệp Diễm Thanh mặc áo ngủ ngồi ở trên sô pha ăn bánh kem. Tuy hương vị không bằng tiệm Vu Dĩnh đã từng mua, nhưng cũng không kém, Diệp Diễm Thanh không kén ăn.
Văn Dữ đang tắm. Thời gian còn sớm, sáng mai Văn Dữ không có cảnh diễn, nhìn thế nào cũng là thời điểm tốt để bồi dưỡng tình cảm, nhưng Diệp Diễm Thanh không có ý định này. Văn Dữ đã hứa, thì hắn phải xem Văn Dữ có giữ đúng lời hứa hay không, đồng thời cũng có ý xấu nho nhỏ, hắn là đàn ông đương nhiên hiểu rõ tâm lý đàn ông, đôi khi cấm vận một chút mới khiến cho đối phương thèm thuồng.
Trong lúc hắn đang nhấm nháp bánh kem thì nhận được tin nhắn từ Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ: Tích cực đi thăm ban quá ha? Còn nói nghỉ ở nhà một ngày nữa.
Diệp Diễm Thanh đang nhàm chán, có Lâm Kỳ Vũ tám nhảm cũng vui lắm nha.
Diệp Diễm Thanh: Bị đút cẩu lương của anh và boss còn không cho em chạy à?
Lâm Kỳ Vũ: Nói bậy, là do cậu nhớ Văn Dữ thì có, đứng cạnh nhau mà sao bị ép ăn cẩu lương được?
Diệp Diễm Thanh: Người ngoài cuộc tỉnh táo nhé. Anh rãnh rỗi nhắn tin nói nhảm với em chắc là không có việc làm gì ha.
Lâm Kỳ Vũ: Làm xong rồi, mới về nhà ăn cơm.
Diệp Diễm Thanh: Boss không mời cơm à?
Phòng làm việc của Lâm Kỳ Vũ rất gần với Tinh Lộ, đi bộ chỉ có năm phút thôi. Diệp Diễm Thanh không biết địa điểm này có do Lộ Ngôn Chi chỉ điểm hay không, có điều rất tiện cho Lộ Ngôn Chi tới tìm Lâm Kỳ Vũ, hắn không tin boss mình không có tư tâm.
Lâm Kỳ Vũ: Không có, bọn tôi không phải lúc nào cũng ở bên nhau.
Diệp Diễm Thanh: Ồ, anh nói sao thì nghe vậy đi.
Lâm Kỳ Vũ: Thấy cậu chiến thắng chứng sợ sân khấu thật sự rất tuyệt, tôi phục cậu sát đất luôn.
Chiến thắng bóng ma tâm lý và trị liệu vật lý khác nhau nhiều lắm. Người sau cần dùng vào thuốc để chữa trị, mà người trước phần nhiều là dựa vào bản thân. Không chỉ thoát khỏi bóng ma tâm lý, mà còn phải duy trì tâm trạng, bảo đảm sẽ không tái phát. Điều này cần nội tâm kiên cường và sự kiên nhẫn, quá trình điều trị vô cùng dày vò và khó khăn, người ngoài khó tưởng tượng nổi.
Diệp Diễm Thanh cười đáp: Em chẳng thấy gì lớn lao mà mọi người cứ khen làm em mắc cỡ quá đi.
Lâm Kỳ Vũ: Cậu đáng khen thật mà.
Diệp Diễm Thanh: Là do em có vận khí tốt, anh Văn Dữ vẫn luôn khuyến khích, bỏ qua khá nhiều công việc để ở bên cạnh em nên em mới có ngày hôm nay, em không dám kể công gì đâu. Thỉnh thoảng em có nghĩ tới, gặp người đúng lúc sẽ khiến bản thân mình kiên cường hơn, vì anh ấy và cũng vì em.
Loại cảm giác này chỉ có người nào trải qua rồi mới hiểu, vì một người, mà mong muốn bản thân ngày càng tốt hơn, là một động lực rất mạnh, một khi kiên định tín niệm, thì chưa đạt được mục đích sẽ không buông tay.
Lâm Kỳ Vũ im lặng một lát rồi mới trả lời: Cậu gặp được Văn Dữ quả thật rất may mắn. Không phải người nào cũng may mắn như vậy đâu, có trời mới biết mình có gặp phải một kẻ lông bông, chơi qua đường? Hay là kẻ lừa đảo?
Diệp Diễm Thanh cảm thấy Lâm Kỳ Vũ đang hoang mang, ám chỉ điều gì đó.
Diệp Diễm Thanh không biết suy đoán của mình có đúng không, có điều không ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn.
Diệp Diễm Thanh: Vẫn là phải xem nhân phẩm đi. Tiếp xúc lâu dài sẽ bị lộ đuôi cáo thôi. Nếu anh có ý với đối phương thì đừng vội vàng, đừng mù quáng và cũng đừng hấp tấp, hỏi ý kiến người xung quanh xem thế nào rồi hẳn quyết định.
Lâm Kỳ Vũ: Nghe phức tạp nhỉ.
Diệp Diễm Thanh cười khẽ, nhanh chóng đánh chữ: Là rất phức tạp, còn cần một chút vận khí nữa. Còn nếu anh muốn hỏi sếp có phải là người đáng tin cậy hay không, thì em trả lời luôn là tiến tới luôn đi anh ơi.
Lâm Kỳ Vũ dừng một hồi lâu mới trả lời: Cậu có quen thân với Lộ Ngôn Chi lắm đâu? Sao lại khẳng định anh ta là người tốt chứ?
Diệp Diễm Thanh rất tự tin đáp trả: Sếp là trúc mã của anh Văn Dữ nha, em không tin ông chủ, em chỉ tin vào con mắt nhìn người của anh Văn Dữ nhà em thôi. Vật họp theo loài mà, nếu sếp không phải là người tốt, thì anh Văn Dữ sẽ không giữ mối quan hệ này đâu.
Lâm Kỳ Vũ không đáp lời, hẳn là đang suy nghĩ.
Có muốn tiến tới với đối phương hay không không phải là chuyện mà người ngoài có thể làm chủ, nhưng Diệp Diễm Thanh có chính kiến riêng, hơn nữa hắn nói có sách mách có chứng, là kết luận đáng tin cậy.
Văn Dữ ra ngoài thì thấy Diệp Diễm Thanh đang ngồi trên sô pha không biết đang suy tư điều gì.
Xoa tóc thò lại gần, Văn Dữ cúi đầu hôn hôn hắn, ngay sau đó ngồi vào bên cạnh: “Ngon không?”
Diệp Diễm Thanh gật gật đầu, quăng hộp giấy rỗng lên bàn trà.
Văn Dữ nắm lấy tay hắn: “Ngày mai tới phim trường với anh không?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Nếu tới, thì phải chào hỏi đạo diễn một tiếng, mà em có ở đây lâu lắm đâu, ngày kia đã đi rồi.”
“Không ảnh hưởng gì đâu.” Văn Dữ chỉ cần tiến vào trạng thái, thì sẽ không bị ngoại giới ảnh hưởng.
Diệp Diễm Thanh bĩu môi: “Không xem, em biết nội dung bộ phim này, em tới đây thăm anh không phải tới tìm giấm chua.”
Đây là một bộ phim hai nam chủ, có tình yêu lẫn lên giường. Diệp Diễm Thanh tôn trọng chức nghiệp, cũng như sự nghiệp của Văn Dữ, nhưng bắt hắn xem Văn Dữ phối diễn với người đàn ông khác thì xin lỗi nhé, hắn sẽ ghen.
Văn Dữ cười: “Vậy thôi, tùy em.”
Hắn không nói với Diệp Diễm Thanh rằng vì để Diệp Diễm Thanh có một thể nghiệm thăm ban thoải mái mà hắn đã thương lượng cốt truyện với đạo diễn, không quay cảnh diễn tình cảm, cho nên Diệp Diễm Thanh đến phim trường, thì sẽ không nhìn thấy mấy cảnh không muốn xem.
Diệp Diễm Thanh chớp chớp mắt: “Em hơi mệt, muốn ngủ sớm, cơ mà mới vừa ăn bánh kem xong không dám ngủ ngay.”
“Anh nói chuyện với em, đợi lát nữa hẳn ngủ.” Văn Dữ cầm lấy mắt cá chân của Diệp Diễm Thanh.
Bởi vì bảo vệ da vào mùa lạnh, nên ngày nào Diệp Diễm Thanh cũng kiên trì thoa kem dưỡng da, chỗ nào cũng mềm mại.
Diệp Diễm Thanh dựa vào gối: “Anh, em không tới anh có thất vọng không?”
Văn Dữ cười dịu dàng: “Không đến mức thất vọng, nhưng sẽ tự trách bản thân mình làm không tốt.”
Nói xong Văn Dữ dí sát người vào Diệp Diễm Thanh: “Nhưng em đến đây anh rất vui.”
Nụ hôn dừng lại ở trên môi Diệp Diễm Thanh. Sau một khoảng thời gian không gặp người thương thì sẽ muốn làm chuyện gì đó, và hôn là một cách tuyệt vời để dẫn dắt.
Bàn tay Văn Dữ theo cẳng chân chậm rãi vuốt lên trên, tiến vào vạt áo.
Diệp Diễm Thanh quay đầu đi, kết thúc nụ hôn này, chân giật giật, trong mắt đầy giảo hoạt: “Nói được thì phải làm được nghen?”
Văn Dữ tuy đã đồng ý, nhưng sao có thể không nhớ Diệp Diễm Thanh được chứ? Lần trước hắn không khống chế được, nhẫn tâm xuống tay với người ta, cho nên lúc này khẳng định hắn không thể lại làm Diệp Diễm Thanh không vui, vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn, dỗ Diệp Diễm Thanh một chút, thì sau này được chấm mυ'ŧ nhiều hơn.
“Không cho ăn, còn không cho người ta nhấm nháp tí ti à?” Đôi mắt Văn Dữ đỏ ửng, có thể thấy được hắn thật sự nhẫn nại.
Diệp Diễm Thanh thích dáng vẻ mê muội, cũng thích dáng vẻ kiềm nén của Văn Dữ: “Không phải không cho, là sợ anh nghẹn quá hóa liều thôi.”
Văn Dữ thật là không có biện pháp gì với người ấy, ôm Diệp Diễm Thanh nói: “Không cho ăn thịt, thì cũng phải cho anh húp canh chớ.”
Diệp Diễm Thanh vuốt ngón tay nơi giữa mày của Văn Dữ: “Cứ như em đang làm khó anh vậy.”
Văn Dữ lại hôn hôn hắn: “Không có, không dám.”
Hai người đùa giỡn ở trên sô pha một lát rồi Văn Dữ bế Diệp Diễm Thanh lên giường.
“Áo ngủ rất đẹp, rất hợp với em.”
“Bọn họ không có nhiều mẫu mã, nhưng chất vải được lắm, mặc rất thoải mái.” Diệp Diễm Thanh đánh giá.
Văn Dữ cắm ngón trỏ vào đai lưng, kéo ra ngoài một chút, động tác thoạt nhìn như ám chỉ nhưng không làm bước tiếp theo: “Để anh chọn thêm vài bộ mua cho em nhé.”
Diệp Diễm Thanh không phản đối. Loại tình này phụ thuộc vào cái nhìn của Văn Dữ nên để hắn chọn mới đúng.
Đêm nay, Văn Dữ giữ lời, chỉ ôm Diệp Diễm Thanh ngủ, không làm chuyện gì bậy bạ.
Diệp Diễm Thanh hài lòng, trước khi ngủ còn nghĩ mình phải bảo dưỡng thân thể hai ngày nữa, rồi lại cho Văn Dữ ăn no. Cả hai tinh lực tràn đầy, không lo bị nghẹn.
Còn Văn Dữ lại nghĩ là —— phóng cần câu dài câu cá lớn, hắn chưa thất bại đâu. Đợi đến lúc đó Diệp Diễm Thanh sẽ hối hận, sẽ cảm thấy mình nên giải tỏa mỗi ngày mới đúng.