Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn

Chương 55

Tập 1 mùa bốn《 Sinh Hoạt Tình Yêu 》 phát sóng vào lúc 8 giờ 30 phút ngày thứ sáu.

Chưa đến 7 giờ, các fans đã canh giữ ở trước máy tính, nhiệt liệt thả bình luận dưới các trailers nhà đài thả ra. Đoàn đội của các nhóm khách mời cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến với các vấn đề sắp sửa nảy sinh.

Vu Dĩnh mang đồ ăn và thức uống đến phòng làm việc, vừa chia cho các nhân viên tăng ca vừa nói: “Không cần quá khẩn trương, nếu bọn họ bị lên hot search thì ngày mai chị sẽ viết đơn từ chức ngay và luôn, để Văn Dữ khỏi phiền lòng.”

Mọi người cười vang.

“Chị không sợ anti quá nhiều mình không khống chế nổi bình luận sao?”

Vu Dĩnh uống một ngụm cà phê nóng: “Hai người bọn họ phát huy bình thường, chưa chắc bị người ta chiếu tướng đâu.”

Bên Gia Nghệ hẳn là khẩn trương hơn bọn họ nhiều, Ngô Thu và Hà Phan là cặp đôi mới bị khui, hai người vừa xinh trai vừa đẹp gái, chuẩn bị tốt thì sẽ nhận được sự ủng hộ từ khán giả, nhưng nếu làm không tốt, thì người bị mắng nhiều nhất sẽ là bọn họ.

“Anh Văn và thầy Diệp kín tiếng quá đi, chẳng phù hợp với thân phận đỉnh lưu của bọn họ tí nào.” Bọn họ biết không ít chuyện, cũng từng dùng tài khoản nhỏ khơi lên rất nhiều chuyện, nhưng không có cái nào liên quan đến chuyện tình yêu của hai người. Đề tài riêng về từng người thì có rất nhiều, nhưng đề tài chung thì ít đến nhỏ giọt.

Hai người đến với nhau thế nào bọn họ đều biết rõ, chỉ là không nói linh tinh ra ngoài, cho nên sẽ không đẩy đề tài này lên, nhưng đó là lúc mới đầu, bây giờ đã khác, hai người kia thật sự ở bên nhau, nên nếu không khai thác tài nguyên thì sẽ lãng phí tài năng của mấy cô đó nha!

Dĩ nhiên Vu Dĩnh biết rõ lí do không đẩy đề tài là vì có liên quan đến bệnh tình của Diệp Diễm Thanh, cũng sợ những công kích ác ý sẽ gây ảnh hưởng xấu. Tất nhiên cô sẽ không kể mấy chuyện này cho ai khác.

“Chuyện cậu ta không muốn chị sẽ không ép. Mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không đủ thì kêu cơm hộp, công ty trả tiền.” Vu Dĩnh nói.

Mọi người hoan hô, không thể không nói, làm cấp dưới của Văn Dữ thiệt là may mắn, ngoại trừ phải tăng ca mỗi khi anh nhà lên cơn thì quyền lợi đều có đủ.

Đúng 8 giờ 30 phút, chương trình lên sóng.

Dựa vào độ hot của Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh, trước khi phát sóng, hot topic # 《Sinh Hoạt Tình Yêu

》 season 4 # đã nằm chễm chệ trên bảng hot search, mới phát sóng được vài phút là lên thẳng top 3, mà top 2, và top 1 lần lượt là # Văn Dữ Diệp Diễm Thanh # và # cặp đôi Văn Diệp #.

Làn đạn hay bình luận đều rôm rả.

【 cuộc sống hằng ngày nhìn có vẻ nhàm chán, nhưng là phù hợp với bọn họ. 】

【 woa, Diệp Diễm Thanh mặc bộ đồ này đẹp quá, đáng lẽ phải mặc từ sớm. 】

【 lúc ẻm hợp tác với Đinh Tri Nhã là tôi đã thích rồi, phong cách mới rất hợp với ẻm. 】

【 ha ha ha, mọi người tụ tập một chỗ mới thấy ai có nhan sắc đỉnh cao nha. 】

【 không thể không nói, tuy Diễm Thanh đẹp thiệt, nhưng so với Văn Dữ vẫn là thiếu chút sắc sảo á. 】

【 nực cười, Diệp Diễm Thanh đang mặc cái gì vậy? Lấp la lấp ló chọc fans à! 】

【 không cãi nhau với anti, report. 】

【 report +1】

Diệp Diễm Thanh ngồi ở trước máy tính xem cùng lúc với mọi người, mặc dù hắn đã xem qua, nhưng vẫn chưa xem bản edit hoàn chỉnh, tổ biên kịch rất có tâm, không những không cắt nhiều cảnh, mà còn chèn thêm hiệu ứng hình ảnh nữa.

【 Hâm mộ cặp vợ chồng Triệu Phong và Lưu Di quá à, cậu con trai rất dễ thương, lễ phép nữa. 】

【 cuộc sống của vợ chồng tôi cũng giống như cặp đôi đó vậy á, hai vợ chồng rất thương con, nhưng mà vẫn muốn có không gian riêng cho hai người. 】

【 đúng là có con là bị bó chân liền ha, nếu hai bên đều có trách nhiệm chăm con thì còn được, chứ nếu giao cho một bên thì sẽ rất cực á, có điều xã hội bây giờ vẫn quan niệm rằng quyền chăm sóc con đều thuộc về bà mẹ. 】

【 hy vọng cánh đàn ông xem chương trình có thể học hỏi Triệu Phong một chút, Triệu Phong là một ba ba mẫu mực. 】

【 tự nhiên một chương trình về tình yêu biến thành chương trình nuôi dạy trẻ, lãng nhách. 】

【 có con là vậy đó, lầu trên đừng có ỷ y, không biết sau này bạn có chăm sóc con giỏi được như người ta không nữa. 】

Diệp Diễm Thanh mở ra làn đạn là vì đã nghĩ thông suốt, xem làn đạn là bơm dũng khí cho bản thân, tự nhủ mình đã làm rất tốt, có người thích và cũng sẽ có người không thích mình, không cần phải bận tâm.

Tới lượt Ngô Thu, Hà Phan và Trâu Hứa Quân, Củng Tuyết, Diệp Diễm Thanh liền cảm thấy làn đạn đúng là nơi rèn luyện tinh thần thép, rất ít lời bình tích cực. Ví dụ như là mấy cảnh hôn giữa Ngô Thu và Hà Phan, chữ “Nôn” bao trùm toàn bộ màn hình, mặc dù Diệp Diễm Thanh cũng chướng mắt cách làm của hai người đó, nhưng hắn sẽ không đi công kích bọn họ.

【 hai người kia bị điên à? Có ân ái cũng không cần quá lố vậy chớ, tội mấy em fans nhỏ tuổi, hy vọng mấy ẻm không bị mọc lẹo mắt. 】

【 cố tình đây mà, đáng lẽ tui không nghi ngờ gì đâu, ai dè xem tập này mới thấy bọn họ giả bộ quá chừng. 】

【 Ngô Thu và Hà Phan bị bệnh cuồng hôn à? Nếu có, mời lấy giấy chứng nhận của bác sĩ cho tôi xem, tôi sẽ không càu nhàu nữa đâu. 】

【 mang giày cao gót đi siêu thị thì tôi không dám có ý kiến, mắc công mấy người nói tôi khó khăn, cơ mà hôn nhau ở nơi công cộng là thế nào, ai giải thích giùm tôi với? 】

【 Cặp Trâu Hứa Quân và Củng Tuyết cũng có vấn đề à, không hề có cảm giác CP luôn, có chắc họ đang yêu nhau không vậy? 】

【 Hồi trước, Trâu Hứa Quân xào CP với Lâm Vũ Kỳ, bây giờ tìm tới con gái làm fan như tôi đây chuyển thành anti. 】

【 chương trình thâm thúy quá……】

【 ok ok, đừng cãi nhau nữa, xem mấy mùa trước là biết mấy cặp yêu nhau không có kết quả gì tốt đâu, vẫn là mấy cặp vợ chồng mới đáng tin cậy. 】

Lúc tới đoạn này, nhóm khách mời cố gắng cứu chữa tình hình, Diệp Diễm Thanh không nói gì, mà người chủ trì cũng không cue hắn. Lúc ấy, hắn đã nổi da gà, bây giờ làm khán giả, da gà nổi cả toàn thân.

Văn Dữ không hề có hứng thú xem chương trình, bởi vì cuộc sống của hắn và Diệp Diễm Thanh ở ngoài đời còn thú vị hơn cả trên màn ảnh. Tắm xong, Văn Dữ xoa tóc đi tìm Diệp Diễm Thanh.

“Hay không?” Văn Dữ hỏi.

Diệp Diễm Thanh cười cười: “Cũng được, hưởng ứng rất nhiệt liệt.”

Văn Dữ nhìn màn hình, đa số đều là chỉ trích Ngô Hà, Trâu Củng không thú vị, làm bộ làm tịch này nọ.

“Muốn xem phim điện ảnh không?”

“Xem xong cái này đã.” Diệp Diễm Thanh uống nước ấm, nói, “Nhìn bình luận của khán giả làm em tự nhiên nghĩ tới, nếu hai bọn mình không kết hôn mà tham gia chương trình, thì có khi nào thật thật giả giả như bọn họ hay không?”

Văn Dữ không hề nghĩ ngợi, nói một cách chắc chắn: “Sẽ không.”

“Sao anh biết?” Hắn khẳng định sẽ có, Văn Dữ thì có kỹ thuật diễn, giả vờ một chút sẽ giống, nhưng hắn không có.

Văn Dữ cười nói: “Bởi vì anh thích em, ánh mắt sẽ không gạt người, nhiều nhất là bị người ta nói anh đào hố sâu quá thôi.”

Diệp Diễm Thanh ngọt ngào trong lòng, mặt cũng nóng lên.

Văn Dữ xoa nhẹ tóc của hắn, hỏi: “Xem phim không?”

“Em xem phần này nữa là xong, anh đi chọn phim trước đi.” Nếu đã xem, thì Diệp Diễm Thanh muốn xem cho hết.

Văn Dữ gật đầu, chờ hắn hong khô tóc, chọn phim là vừa kịp.

Tới phân cảnh của Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh, làn đạn lại che khuất màn hình.

【 ha ha ha ha, Văn Dữ sẽ không làm việc nhà cũng sẽ không nấu cơm, bình dân quá ta. 】

【 Văn Dữ muốn đóng băng hình tượng hay sao? 】

【 Văn Dữ không thiết lập hình ảnh đàn ông gia đình mà? Nói thật ấy, theo hoàn cảnh trưởng thành của Văn Dữ không biết mới là bình thường, mà biết làm mới là chuyện lạ à nha. 】

【 còn tui thấy hình tượng của Văn Dữ sắp sụp đổ òi, không phải do việc nhà, mà là do ảnh tặng một quả dâu tây to đùng cho Diễm Thanh kia kìa, thiệt muốn biết hai người đã làm gì trong phòng thay đồ á!!! 】

【 nam thần chín chắn thật ra là sói đội lốt người! 】

【 sói đói chụp mồi ~ Diễm Thanh chính là miếng bánh kem beo béo ~】

【 người yêu lén làm vậy là chuyện thường á, cho thấy tình cảm mặn nồng. Văn Dữ là sói 1, vậy Diệp Diễm Thanh là 0 ngây thơ. 】

【 mấy người có thấy lúc hai người dạo siêu thị á, Diệp Diễm Thanh toàn chọn nguyên liệu nấu ăn, còn Văn Dữ tòan chọn mấy món ăn vặt mà Diệp Diễm Thanh thích không? 】

【 ha ha, mị cũng phát hiện, không biết Diễm Thanh có thấy không nữa. 】

【 poster? EP? Văn Dữ đúng là fan ruột của Diệp Diễm Thanh nha, giờ tui mới tin! 】

Diệp Diễm Thanh không thấy rõ màn hình, lại luyến tiếc tắt đi làn đạn, chỉ có thể nghe giọng nói. Lúc Văn Dữ chọn mấy món ăn vặt, Diệp Diễm Thanh về nhà mới phát hiện. Còn chuyện posters, lúc ghi hình với khách mời, hắn mới biết Văn Dữ sưu tầm rất nhiều món có liên quan tới mình. Lúc ấy hắn cũng rất là kinh ngạc, vì Văn Dữ chưa từng đề cập tới, nên hắn chỉ biết đến cuốn sổ tay và album mà thôi.

Trên đường trở về, hắn còn chủ động hôn khen thưởng Văn Dữ một cái.

【khách mời bình luận cặp Văn Diệp khá là ôn hòa, cơ mà đầy ẩn ý, còn vợ chồng Triệu Lưu thì khá là khách sáo. 】

【 mới nghe ra hả? Tôi đã nghe ra từ sớm rồi, nhưng mà không muốn gây chiến thôi. 】

【 bọn họ có quyền ganh tị mà, cùng là thần tượng với nhau, có điều Diệp Diễm Thanh vẫn trên cơ thì

bọn họ không cam lòng cũng là bình thường. 】

【 dù sao tôi cảm thấy Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh rất tốt, rất ngọt, tôi mặc kệ những người bày đặt ra vẻ ta đây kia lắm [ kiêu ngạo.jpg]】

Tập một mới chiếu xong nhận được đánh giá nửa nạc nửa mỡ. Đa phần đều không hài lòng với nhóm khách mời, mà chuyện này thì tổ chương trình không khống chế được. Chương trình thực tế đâu giống với phim điện ảnh, đâu phải nói muốn đổi người là đổi được ngay.

Đóng máy tính, Diệp Diễm Thanh đến phòng chiếu phim.

“Chọn cái nào ngắn nha, ngày mai còn dậy sớm.” Diệp Diễm Thanh ngồi vào trên sô pha, chọn gói bánh phồng tôm làm đồ ăn vặt.

“Được.” Văn Dữ click mở TV.

Ngày mai, bọn họ phải ghi hình cho tập hai, Văn Dữ chọn địa điểm nhưng không nói cho Diệp Diễm Thanh biết là ở đâu, chỉ nói đến nơi là biết. Diệp Diễm Thanh cũng không hỏi nhiều, coi như là tạo bất ngờ cho bản thân vậy.

Sáng sớm hôm sau hai người ra sân bay trong bí mật, vì thế không chạm phải phóng viên, đường xá cũng hết thảy thuận lợi.

Văn Dữ chọn địa điểm là vùng cổ trấn sông nước, thuộc về di tích quốc gia nên không sửa đổi gì nhiều, phòng ốc sau này được xây dựng theo kiểu giả cổ, mang hơi hướng thế ngoại đào viên. Có điều danh tiếng cổ trấn lan xa, khách du lịch càng ngày càng nhiều, dần nhiễm hơi thở thương mại, mà cư dân bản địa thì càng ngày càng ít đi.

Sắp xếp chỗ ở xong, Văn Dữ mang Diệp Diễm Thanh ra ngoài đi dạo. Thời tiết lúc này còn nóng, mà đây lại là phương nam nên vừa nóng vừa ẩm ướt, không thích hợp cho khách du lịch.

Bởi vì là ghi hình ngoại cảnh, nên nhân viên công tác đồng hành với bọn họ cũng nhiều hơn gấp đôi, có thêm cả vệ sĩ. Ghi hình ngoài trời rất quan trọng an toàn, lỡ như gặp được fans, cũng không thể để fans xông thẳng đến trước mặt bọn họ được.

Cảnh sắc ở đây rất đẹp, không khí cũng trong lành, là khu du lịch lý tưởng, có điều chi phí chi tiêu lại mắc hơn các nơi khác.

Camera vẫn luôn đi theo hai người, nhân viên an ninh phụ trách duy trì trật tự, bọn họ cố tình chọn nơi ít người qua lại để cảm thụ văn hóa vùng cổ trấn.

“Nghĩ sao lại đến đây?” Diệp Diễm Thanh nắm tay Văn Dữ chậm rãi đi tới, trấn nhỏ ít người, các cửa hàng đều do người bản địa mở nên có thể tìm được không ít đồ thú vị.

“Lần đầu tiên ba mẹ dẫn anh đi du lịch trong nước là ở chỗ này.” Nơi này rất có ý nghĩa với hắn. Hắn còn nhớ rõ đồ vật, đồ ăn vặt mình đã từng đυ.ng tới, chỉ là không còn ấn tượng với hương vị mà thôi.

“Hồi nhỏ ba mẹ hay dắt anh đi du lịch nước ngoài lắm à?” Diệp Diễm Thanh tự nhiên nói về gia đình, hoàn toàn không để ý tới đám camera sau lưng.

“Ừ, mẹ muốn anh trải nghiệm cho nên hay đưa anh đi du lịch, tuy anh không còn nhiều kí ức về lúc nhỏ, nhưng theo mẹ anh nói, ở nước ngoài ít người, bọn họ lại thích đi nghỉ dưỡng ở vùng nông thôn, mà ở những nơi đó anh chạy nhảy thế nào cũng sẽ không dễ bị bắt cóc, nên rất là thuận tiện. Du lịch trong nước thì đợi anh lớn nhà anh mới đi, dù gì tuổi nhỏ cũng chẳng hiểu nhân văn, thơ ca gì cả.”

“Chính xác.” Diệp Diễm Thanh rất để ý cách xưng hô. Nếu hắn dùng hai chữ “Mẹ anh”, thì sẽ làm khán giả nghi ngờ, dù gì bọn họ đã kết hôn, theo lý hắn nên gọi theo cách của Văn Dữ, nhưng bất chợt sửa miệng làm Diệp Diễm Thanh xấu hổ, không biết Tống nữ sĩ có nghĩ hắn giả tạo hay không.

“Lát nữa anh dẫn em đi thưởng thức ẩm thực địa phương, sau đó chúng ta đi mua chút trái cây và sữa chua để em ăn khuya ha.” Bởi vì thiết kế giả cổ nên kiến trúc các toà nhà đều có hạn, khách sạn đều thuộc dạng tư nhân, giá cả rất cao, nhưng cơ sở vật chất lại hiện đại. Vì không mang theo nhiều hành lý, nên bọn họ quyết định đi đến đâu sẽ mua vật dụng cần thiết đến đó, dù sao bên đây cũng không thiếu siêu thị lớn.

“Em thấy có mấy chỗ hay lắm, hay là tối nay mình đi uống rượu đi?” Diệp Diễm Thanh đề nghị, đây cũng là một trong những phương thức để cảm nhận cuộc sống về đêm ở nơi bản địa.

Văn Dữ đồng ý, không nói tới những chuyện khác, cơ mà an ninh ở đây khá tốt, thích hợp để đi dạo đêm.

Bữa trưa ăn no nê, hai người nhàn tản dạo bước đến siêu thị. Từ lúc ra khỏi khách sạn là đã có không ít người nhận ra bọn họ, có người chụp ảnh trộm, cũng có người đi theo cả quãng đường, may mắn là không có fans cuồng, ghi hình cũng tương đối thuận lợi, thậm chí bởi vì bọn họ vào nhà hàng dùng cơm trưa, nên các nhà hàng xung quanh cũng được dịp nhộn nhịp.

Siêu thị ở đây không khác gì ở các thành phố lớn khác, đầy đủ các loại vật dụng cần thiết.

Văn Dữ chọn đại xe đẩy, mang theo Diệp Diễm Thanh vào trong, dù sao siêu thị không phải là địa điểm du lịch nên khá vắng người.

“Tập một đi dạo siêu thị, tập hai cũng đi dạo siêu thị. Khán giả sẽ nói bọn mình không có ý tưởng sáng tạo hoặc là nói hai đứa mình rất thích đi siêu thị cho xem.” Diệp Diễm Thanh bất mãn nói.

Văn Dữ cười, nói: “Họ không biết anh có mục đích mà.”

“Cái gì……”

Diệp Diễm Thanh còn chưa nói xong, đã bị Văn Dữ ôm lên, Diệp Diễm Thanh kinh ngạc, giây tiếp theo đã bị bỏ vào trong xe đẩy.

Xe đẩy có thể vừa một đứa con nít, nhưng thật sự là rất nhỏ với một người trưởng thành, cẳng chân của Diệp Diễm Thanh rớt ra ngoài xe, thân người nằm ngửa, rất không thoải mái, nhưng hắn lại không gắng sức ngồi dậy.

Văn Dữ cười ha ha, đẩy xe nhanh chóng xuyên qua khu vực không có người.

Diệp Diễm Thanh cảm thấy vừa ngốc vừa buồn cười, muốn la to nhưng nghĩ tới đây là nơi công cộng, không thể làm loạn, nên chỉ có thể che miệng, ngửa đầu nhìn Văn Dữ, kệ hàng hiện rõ trước mắt, nhưng hắn không để ý tới.

Đẩy hắn chạy một hồi, Văn Dữ mới giảm tốc độ, hỏi hắn: “Chơi vui không?”

Tất nhiên là vui rồi, nhưng tư thế này rất là khó chịu, Diệp Diễm Thanh không thèm chừa mặt mũi, cảm thán: “Anh thật là sửu nhi.”

“Em có từng ngồi trong xe đẩy lần nào chưa?”

Diệp Diễm Thanh gật đầu, rất thích nữa là đằng khác.

Văn Dữ đẩy xe đến khu đồ dùng: “Anh nhớ mình ngồi được một lần, cũng là ở chỗ này.”

“Là anh không nhớ rõ hay là không có lần nào nữa?”

“Mẹ anh nói anh không thích, chỉ ngồi có một lần.”

“Cảm giác khi đó thế nào, anh còn nhớ không?” Diệp Diễm Thanh khó tưởng tượng nổi bộ dáng khi còn nhỏ của Văn Dữ, có lẽ là một đứa con nít ranh, hay là một tiểu thiếu gia được nuông chiều hết mực.

“Nhớ rõ.” Văn Dữ dừng xe, bế Diệp Diễm Thanh ra ngoài, sau đó ném đồ dùng vào trong xe, “Lúc ấy, ba mẹ anh cái gì cũng muốn mua, quăng một đống vào trong xe, chôn vùi anh dưới bọn chúng, còn anh thấy mình cứ như là một món hàng nên khó chịu lắm.”

Diệp Diễm Thanh bật cười, con nít không có cảm giác an toàn, không ngoại trừ Văn Dữ, có thể nhớ đến bây giờ, chắc là vì cảm giác khó chịu đó.

“Hơn nữa lúc anh không ngồi trong xe, thấy món gì mà mình thích là cứ đem về bỏ vào xe. Còn lúc ngồi trong xe rồi, anh thấy loại kẹo mình thích nói với ba mẹ mà hai người chỉ lo nói chuyện, làm lơ yêu cầu của anh luôn.”

“Giận tới bây giờ luôn đó? Em mua một hộp kẹo bồi thường cho anh được không?” Diệp Diễm Thanh nói giỡn, hai người không thích ăn kẹo cho lắm.

“Được đó.” Văn Dữ vui vẻ đồng ý.

Diệp Diễm Thanh sửa sang lại quần áo, đi theo Văn Dữ, nghĩ thầm: Chọn cái nào mẫu mã đẹp, số lượng ít, lâu lâu ngậm một viên, vậy thì sẽ không lo đến hạn sử dụng nữa.

Trước khi qua khu bán kẹo là phải đi ngang qua khu bán đồ điện gia dụng. Diệp Diễm Thanh đang suy ngẫm mùi vị của món kẹo mình sẽ mua, thì Văn Dữ lại đột nhiên nổi hứng kéo Diệp Diễm Thanh tới khu đồ điện, trên vách tường cách đó không xa có treo đàn ghi-ta, nhạc cụ linh tinh, khẳng định không phải nhãn hiệu nổi tiếng, cũng không quá mắc tiền, nhưng đủ để bọn trẻ con làm nhạc cụ nhập môn.

Hơn nữa mấy món nhạc cụ này Diệp Diễm Thanh đều có hết, âm sắc rất tốt, không có ý định mua thêm.

Lúc này, Văn Dữ chỉ vào cây Ukulele trên tường, nói: “Mua cái này đi.”

Diệp Diễm Thanh chớp mắt nhìn hắn: “Mua cái này làm gì?”

Chơi đàn ukulele không khó, đặc biệt là với người chơi ghi ta như hắn, nhưng so với đàn ghi ta, âm sắc của ukulele lại trong hơn, để chơi bình thường thì được chứ không thích hợp để hòa âm phối khí.

“Muốn mua đồ lưu niệm, cái này không chiếm nhiều diện tích, hơn nữa……” Văn Dữ dừng một chút, cười nói, “Buổi tối có thể dùng nó đàn hát cho anh nghe.”

Phòng nghỉ cũ kĩ có tiếng sóng vỗ làm bạn, thêm một chai rượu ngon cùng giọng hát thiên phú, mà chỉ có hai người, nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi.

Diệp Diễm Thanh không có lý do từ chối, gọi nhân viên tới giúp đỡ, chọn một cây ukulele âm sắc không tồi bỏ vào xe đẩy.