Edit: Aries
Dư Trì khẽ nhíu mày, cảm xúc nơi đáy mắt rất phức tạp, lộ ra một cỗ âm trầm, giống như thể nếu Viên Viên thật sự kéo hắn ra ngoài để diệt khẩu hắn cũng sẽ không phản kháng hay ai oan gì cả. Hắn ngay cả giãy dụa cũng từ bỏ, mặc kệ người khác làm gì.
Ngược lại bên này Thịnh Ly lại cảm thấy ánh mắt của Dư Trì tràn ngập ngạo mạn cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như thể cô ở trước mặt hắn đến một chút tác dụng cũng không có.
Ánh mắt này đúng là gây khó chịu cho người khác mà.
“Ly Ly, cho dù là cái gì chị cũng sẽ nguyện ý làm vì em! Nhưng theo luật pháp gϊếŧ người sẽ phải ở tù đó.” Viên Viên cố gắng ngước đầu lên để nhìn Dư Trì:“Vả lại chị cũng không có bản lĩnh đó.”
Thịnh Ly hừ lạnh, quay người đi vào trong: “Còn không mau đóng cửa lại, chê người tới ít quá phải không?”
“Vậy còn tiểu khốn……” Viên Viên kịp thời sửa lại: “Khục, còn Dư Trì thì sao?”
Thịnh Ly rất nhanh đeo mũ cùng khẩu trang vào, đưa lưng về phía cửa:” Cho hắn vào đi.”
Một phút sau.
Thịnh Ly ngồi trên ghế, chính mình lại diễn ra khí thế công chúa điêu ngoa, lạnh lùng nhìn về phía Dư Trì:” Cậu nói muốn cùng tôi thương lượng về tiền
bồi thường, vậy cậu có biết một ngày tôi tốn bao nhiêu tiền không?”
Viên Viên như một tiểu nha hoàn đứng cạnh cô, nhỏ giọng bổ sung: “Ít nhất phải một tuần nữa mới bình phục hoàn toàn.”
Vì là mùa hè nên dù đã hơn 6h trời vẫn còn sáng, Dư Trì đứng đó với bộ dạng điềm tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở quai đeo cặp. Hắn là một đường vội vã
tới đây, tóc cũng bị mồ hôi trên trán làm ướt nhẹp, có mấy sợi còn dính cả trên da, sườn mặt hiện ra một loại ánh sáng óng ánh.
Hắn buông thõng ánh mắt nhìn cô, cảm xúc âm trầm nơi đáy mắt cũng đã thu liễm không ít: “Không biết.”
Viên Viên thu được tin tức, lập tức nói đại khái về con số bồi thường.
Dư Trì mấp máy môi, trầm mặc xuống.
Thịnh Ly nhíu mày, đây là bộ dạng không chịu nổi áp lực tiền tài sao? Ngược lại cô thấy bộ dạng này của hắn rất ngoan ngoãn.
Cô nhớ kỹ nhà hàng của họ diện tích không quá lớn, nhìn sơ qua việc kinh doanh cũng không tốt lắm, lần này nhận đơn đặt hàng của đoàn phim hẳn là một năm kiếm lời được một lần. Nếu như nghiêm túc nói tới việc bồi thường thì bán cửa tiệm đi cũng không thường nổi.
Thịnh Ly nghĩ thầm, chỉ cần hắn ở trước mặt cô ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, cô cũng sẽ không ở đây gây khó dễ cho một học sinh trung học.
Một giây sau.
Dư Trì tự giễu cợt cười một tiếng: “Mạng của tôi cũng rất đáng tiền.”
Thịnh Ly: “…….”
Ngoan cái rắm, đây là tiểu chó săn đang trong thời kỳ phản nghịch thì có!
Cô nheo mắt lại, đột nhiên nhớ tới một việc: “Cậu trưởng thành rồi sao?”
Dư Trì: “Tôi trưởng thành hay chưa với việc bồi thường có quan hệ sao?”
“Đương nhiên, nếu cậu chưa vị thành niên tôi chắc chắn sẽ không khi dễ cậu. Tôi sẽ để cha mẹ cậu tới đây cùng thương lượng.” Cô nhìn lên đồng hồ, đưa tay về phía hắn: “Cậu mới từ trường thi qua phải không? Cho tôi xem thẻ căn cước một chút đi.”
Dư Trì đứng đó không một chút nhúc nhích.
Thịnh Ly từ từ hạ cánh tay xuống dò xét hắn: “Cậu nói cậu là Dư Trì, tôi lại thấy không giống lắm, làm sao tôi biết được cậu là giả hay thật?”
Dư Trì mặt không biểu tình, từ trong ba lô lấy ra một phiếu dự thi môn Tiếng Anh đưa cho Thịnh Ly.
Thịnh Ly nhận lấy cẩn thận xem xét, ánh mắt đã bị tấm ảnh dán ở đầu phiếu hấp dẫn. Trong ảnh tóc của Dư Trì ngắn hơn bây giờ, giữa lông mày hiện lên mấy phần hung ác cùng nham hiểm, tựa như một sói con bị người ta xiềng xích, tuy lực công kích có hạn nhưng nhất định sẽ không nghe lời ai.
Dù là ấn tượng của cô với Dư Trì rất kém hay cho dù đã gặp qua không ít soái ca mỹ nữ trong giới giải trí nhưng cũng phải thừa nhận rằng dáng dấp của tên tiểu vương này rất đẹp mắt. Loại nam sinh này ở trường học chính là tai họa đối với nữ sinh.
“Nhìn lâu vậy rồi có phát hiện ra gì không?”
“.……”
Thịnh Ly ngước mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Không có, nhưng cũng không nhìn ra cậu đã 18 chưa, đưa thẻ căn cước ra đi rồi nói chuyện tiếp.”
Dư Trì bực bội trừng mắt nhìn cô, hầu kết nhấp nhô lên xuống, thở ra một hơi dài, mới không kiên nhẫn kéo cặp sách lấy ra thẻ căn cước đưa cho nữ minh tinh hung hăng càn quấy.
Thịnh Ly nhìn qua, sinh nhật là ngày 29 tháng 6, quả nhiên là chưa thành niên.
“Chưa thành niên, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa thôi.” Dư Trì không hiểu cô có vấn đề gì đối với việc hắn chưa thành niên.
“Vả lại không cần tìm cha mẹ tôi vì tìm họ cũng vô dụng thôi, bọn họ không thường nổi số tiền này.”
Còn nếu thật sự trả nổi, bọn họn cũng nhất định không móc ra một phân tiền.
Thậm chí đợi tiền bồi thường cao lên rồi lại buộc hắn vào khuôn khổ của họ.
Thịnh Ly cảm thấy có chút kì quái, hỏi lại: “Vậy cậu trả nổi sao?”
“Tôi” Dư Trì dừng lại, cụp mắt suy nghĩ, bộ dạng này nhìn rất ngoan, hắn thấp giọng nói: “Tôi sẽ viết phiếu nợ, kiểu gì cũng sẽ trả hết. Nếu như không yên tâm có thể mời luật sư đến công chứng.”
Thịnh Ly cảm thấy có chút không đành lòng, giờ phút này bản thân cô rất giống bọn ác bá, cưỡng ép người khác.
“Nếu như cô đồng ý, vậy tôi đi trước.” Hắn giống như đã sớm chuẩn bị trước, đặt lên một tờ giấy: “Đây là số điện thoại của tôi, có gì cô cứ tìm tôi."
Hắn tiến tới, đưa tay muốn lấy lại thẻ căn cước của mình.
Thịnh Ly đột nhiên nắm chặt không buông.
Một tấm thẻ căn cước bị hai bàn tay mạnh mẽ cầm lấy một góc.
Ngón tay Dư Trì đυ.ng phải Thịnh Ly, ngón tay hắn ấm áp tương phản với bàn tay lạnh do ở lâu trong phòng có điều hòa của cô.
Thịnh Ly ở rất gần hắn, đối diện với con ngươi đen nhánh của Dư Trì. Hắn không ngờ tới cô sẽ nắm chặt như vậy, tuy có chút sửng sốt nhưng cũng không buông tay.
Giằng co hết ba giây, Thịnh Ly nhanh chóng rút tay về trước: “Thẻ căn cước này cứ để ở chỗ tôi, tôi ngày kia sẽ tới đoàn phim, tới lúc đó cậu có cùng ba mẹ tới tìm tôi nói cho rõ.”
“Vậy thì thôi đi.” Dư Trì ngồi dậy, mắt nhìn vào gương mặt Thịnh Ly, thấp giọng nói: “Thật sự xin lỗi.”