Bề Tôi Trung Thành

Chương 14

Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu vào mặt hồ, hiện lên vầng sáng dìu dịu.

Khu biệt thự Minh Thủy nằm ở trung tâm hồ nước, xung quanh cây lá xum xuê, những khi có gió thổi qua, sẽ mang theo tiếng lá cây xào xạc, mặt hồ cũng nổi lên gợn sóng.

Quý Minh Thư mơ thấy một giấc mơ rất không đẹp.

Giấc mơ này còn cứ lặp đi lặp lại, làm thế nào cũng không thoát ra được, thậm chí dù cô biết là mình đang nằm mơ, nhưng mí mắt cứ như bị người ta khâu lại, mãi cũng không mở ra được.

Sáu giờ sáng, ánh nắng ban mai nhàn nhạt.

Quý Minh Thư cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Váy ngủ của cô thấm đẫm mồ hôi lạnh, vạt áo màu hồng khói sau lưng cũng đậm màu hơn, phần cổ và cằm cũng bóng lên tầng mồ hôi nhàn nhạt.

Cô mở to mắt, mơ màng nhìn trần nhà. Mấy giây sau, ngón tay cô động đậy, sờ lên chỗ trái tim mình.

Thình thịch, thình thịch.

Đập rất khỏe mạnh.

Vẫn còn, vẫn còn, may quá vẫn còn.

Lấy lại ý thức, Quý Minh Thư túm nửa cái gối của mình, gập lại đè lên mặt.

Tối hôm qua cô không nên xem cái tiểu thuyết moi tim khoét thận kia, trong lúc ngủ mơ cô vậy mà lại tự mình não bổ ra cốt truyện ly kỳ, Sầm Sâm vì chữa bệnh cho bạn gái cũ mà moi tim khoét thận của cô.

Bây giờ hồi tưởng lại, giấc mơ đúng là không có logic, trước đó moi tim không phải là chết rồi sao, làm sao còn sống được mà để cho người ta lấy nốt quả thận. Hơn nữa Sầm Sâm mà dám lấy nội tạng của cô cho "tiểu trà xanh", cô mà còn sống lại chẳng đào cả mộ tổ Sầm gia lên?

Nhưng nói đi phải nói lại, Sầm Sâm trong giấc mơ quả thật rất rất đáng sợ, còn mặc áo blouse trắng đeo gọng kính mạ vàng tự thân xuất trận nữa chứ, anh ta chắc chắn là biếи ŧɦái rồi.

Quý Minh Thư quay đầu liếc nhìn Sầm Sâm, theo bản năng né sang bên cạnh.

Nhưng thấy Sầm Sâm hô hấp đều đều, trông có vẻ như đang ngủ say, không hiểu sao lá gan của Quý Minh Thư cũng lớn lên, lặng lẽ nhích lại gần, vươn cái tay nhỏ bé, bất thình lình thưởng cho anh một cái tát ——

"Bốp."

Một cái tát này đánh thật sự rất nhẹ, chỉ là vỗ một cái, hoàn toàn không thể so được với cái tát hôm qua ở tiệc sinh nhật nhà người ta.

"Tát" xong, Quý Minh Thư đang định lui về.

Nhưng Sầm Sâm đang nhắm hai mắt, vậy mà lại chuẩn xác nắm được cổ tay cô.

"Làm gì vậy." Giọng anh dường như mới ngủ dậy nên khàn khàn, còn hơi trầm.

"Anh, anh tỉnh rồi......? Anh, mặt anh dính cái gì bẩn bẩn."

Quý Minh Thư ngốc ngốc, hoàn toàn không hiểu sao "cẩu nam nhân" này lại đột nhiên tỉnh lại, trái tim bị dọa cho đập liên hồi, lập tức lời nói ra cũng không trôi chảy.

Sầm Sâm chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô, "Cái gì bẩn?"

Ánh mắt bình tĩnh nhìn thấu.

"......"

Quý Minh Thư dùng sức giãy tay ra, nhưng không thoát ra được.

Cô dứt khoát đúng lý hợp tình, ăn ngay nói thật nói: "Tôi mơ thấy anh lấy thận của tôi, cả đêm ngủ không ngon, đánh anh một chút thì làm sao."

Sầm Sâm: "......"

Lực trên tay anh hơi buông lỏng, Quý Minh Thư nhanh chóng rút tay về, còn làm bộ che che chỗ thận, muốn chứng minh không phải mình nói bừa.

Sầm Sâm liếc mắt, "Đó là dạ dày."

Quý Minh Thư khựng lại, lập tức lại đổi bên. Nhưng rất nhanh lại phát hiện ra không đúng, con người không phải trái phải đều có thận sao? Bên này hay bên kia thì có làm sao?

Cô cũng lơ mơ, hết sờ trái lại sờ phải, ngây ngẩn quên mất vị trí của thận nằm ở đâu.

Cuối cùng cô dứt khoát che lại trái tim, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh không chỉ lấy thận của tôi, còn moi tim tôi, sao trong mơ anh lại biếи ŧɦái vậy chứ!"

"Không rút tủy xương của em?"

Sầm Sâm thoáng giễu cợt.

......?

Trong đầu Quý Minh Thư rầm một cái, lập tức ngồi dậy mò mẫm tìm điện thoại của mình.

Trên tủ không có, dưới gối cũng không có, vừa ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà lại ở đầu giường chỗ Sầm Sâm.

"ANh biếи ŧɦái à, nhìn lén điện thoại của tôi, anh có biết như vậy là xâm phạm quyền riêng tư không?!" Quý Minh Thư sắp tức chết, rút gối ra định đánh anh.

"Vậy tôi cũng xâm phạm nhiều rồi."

Sầm Sâm hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt còn lưu luyến trước ngực cô một lát.

Trước mắt Quý Minh Thư biến thành màu đen.

Nếu không phải trước khi kết hôn đã phân chia tài sản rõ ràng, bây giờ cô chỉ hận không thể dùng gối bịt chết Sầm Sâm, trực tiếp thừa kế di sản kếch xù của anh :)

-

Sáng sớm ầm ĩ một trận trên giường như vậy, Quý Minh Thư cũng không còn tâm trạng nào mà ngủ bù nữa, rời giường rửa mặt chải đầu trang điểm, còn cố ý làm ra tiếng động rất lớn, để Sầm Sâm cũng không thể bình yên ngủ tiếp nữa.

Chờ đến khi Sầm Sâm bị làm ồn cũng phải dậy, cô liền hất hất tóc tiêu sái ra khỏi nhà.

Vốn dĩ một loạt hành động này đã làm tâm tình cô vui vẻ trở lại, nhưng khi cô mở WeChat ra chuẩn bị tìm người đi chơi cùng, cô mới nhớ tới nhược điểm của Sầm Sâm trong tay cô vẫn chưa dùng, trong chốc lát lại thấy tức giận.

Cô không cam lòng tìm tòi trên mạng một chút, sau đó quăng cho Sầm Sâm một bức ảnh chụp màn hình.

-

Lúc nhìn thấy ảnh, Sầm Sâm cũng đã ngồi trên ghế sau xe.

Nội dung trên ảnh là một đoạn giải thích phổ cập khoa học trên mạng: "Vịt. Trong tình huống dùng làm trợ từ ngữ khí, thay thế "a" nghiêng về hướng diễn đạt kiểu ngây thơ đáng yêu...... Biểu đạt cảm xúc giống với làm nũng, bán manh*, mong muốn ghi lại ấn tượng loli đáng yêu trong lòng đối phương......"

(*) Bán manh: tỏ ra đáng yêu, moe, hoặc là giống các idol làm aegyo cũng gọi là bán manh

Quý Minh Thư:【Sầm tổng, rảnh rỗi thì anh lên mạng nhiều một chút được không, tôi cảm thấy "bế quan tỏa cảng" như vậy, Quân Dật ở trong tay anh sớm muộn gì cũng phá sản :)】

Sầm Sâm lướt lướt lên lịch sử cuộc trò chuyện bên trên, đột nhiên cười khẽ.

Tài xế và Chu Giai Hằng đều nghe tiếng cười khẽ này mà cùng nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không dám hỏi thêm điều gì.

Đi theo một ông chủ ít nói như Sầm Sâm lâu rồi, ham muốn nói chuyện và sự tò mò của mọi người cũng đã nhạt đi.

Vệ sĩ theo sau xe trước đây cũng đã từ chức, cũng không phải vì tiền lương ít ỏi hay công việc vất vả gì, mà chỉ đơn giản là vì cậu trai đó tuổi còn trẻ, chịu không nổi người trong xe rõ ràng đều có miệng mà cả ngày đến nửa cái rắm cũng không xì ra.

-

Rất nhanh, Quý Minh Thư cũng nhận được tin mới của Sầm Sâm.

Hai tin trước là anh trả lời ảnh chụp màn hình trước đó tiến hành thao tác "giang thượng nở hoa"*.

(*) Ý là điều tốt đẹp đến liên tiếp

Sầm Sâm:【Thì ra em muốn làm nũng bán manh, lần sau tôi sẽ chú ý phối hợp.】

Sầm Sâm:【Nhưng mà em đã 25 rồi, không cần lưu lại ấn tượng loli cho tôi đâu, tôi không có hứng thú phạm tội ấu da^ʍ.】

Còn cái thứ ba là tài khoản official của Quân Dật trên WeChat liên tiếp báo tin vui.

Nhấn vào xem, toàn bộ bài post đều là khoe ra thành tựu huy hoàng ở lĩnh vực khách sạn của tập đoàn, đến đoạn kết lại tiện thể cổ vũ cho các nhân viên, rồi đánh cái "rắm cầu vồng" cho các vị lãnh đạo.

Đương nhiên, đến chỗ của Quý Minh Thư thì mấy lời này tự động biến thành "Yên tâm, cháu trai nhà cô kết hôn rồi Quân Dật cũng sẽ không phá sản."

Quý Minh Thư nhắn lại một cái mặt cười mỉm (🙂), tìm avatar WeChat của Sầm Sâm, kéo vào danh sách đen, xóa kết bạn, một loạt thao tác như nước chảy mây trôi.

-

Sau khi chặn Sầm Sâm, Quý Minh Thư và Sầm Sâm suốt một tuần cũng không gặp lại.

Sầm Sâm có thời hạn nửa tháng kiểm tra bố trí của khách sạn, trong nước ngoài nước bay khắp nơi, một ngày ít nhất ba cuộc họp, để đảm bảo anh có thể tham gia vào các hạng mục mình sắp xếp bất cứ lúc nào.

Còn Quý Minh Thư không chịu được Tưởng Thuần năn nỉ ỉ ôi, đồng ý giám sát "tiểu thổ ngỗng" tiến hành công cuộc biến thân rửa phèn.

Thật ra Quý Minh Thư cũng chẳng hiểu sao mình lại đi nhận cái việc của nam chính trong tiểu thuyết phải làm này, nhưng nếu đã nhận rồi, cô quyết định sẽ tận tụy với công việc, nghiêm khắc hoàn thành mục tiêu, không cho một tí tẹo phèn nào có hy vọng tìm được đường sống trong chỗ chết.

"Sao lại vẫn còn 58kg?" Cô giáo Quý nghiêm khắc nhìn cái cân.

Tưởng Thuần vẻ mặt vô tội, "Mình cũng không biết, mình không uống trà sữa, cũng không ăn thịt nướng."

Quý Minh Thư đi vòng vòng quanh căn nhà "xấu xí" còn chưa kịp cải tạo, sau đó chuẩn xác bắt được ba hộp mì nằm trong góc, "Vậy đây là cái gì? Mua trái cây được tặng?"

Tưởng Thuần nhớ tới một video trên mạng, cầm mì ăn liền bước lên cân mà cân nặng vẫn không thay đổi, vô cùng thản nhiên cầm hộp mì trong tay cô, sau đó lại đứng lên cân, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Cậu xem, cân nặng vẫn không thay đổi, cái này sẽ không béo đâu."

Quý Minh Thư liếc nhìn số trên cân vẫn còn nguyên 58, cạn lời ba giây, trong nháy mắt vậy mà còn cảm thấy cô ấy nói rất có lý.

Cũng may tư duy nhanh nhẹn, cô giáo Quý rất nhanh đã thấy sai sai, "Cậu ăn mì ăn liền đều là ăn không à? Ăn xong không tiêu hóa có thể trực tiếp bài tiết luôn?"

Tưởng Thuần: "......"

Vậy mà vẫn không qua.

Cô giáo Quý tiếp tục dạy dỗ, "Lại còn mỗi ngày đều đăng lên vòng bạn bè và Weibo nói muốn chăm chỉ giảm cân, thái độ của cậu không nghiêm túc như vậy còn giảm cái gì mà giảm? Sao không giữ sức mà về quê bán cá, rảnh rỗi thì lướt lướt vòng bạn bè mà xem Nghiêm Úc với trà xanh "khi hai ta về một nhà"?"

"Mình là nói muốn chăm chỉ giảm béo, mình không phải mỗi ngày đều nói vậy sao?" Tưởng Thuần nhịn không được nhỏ giọng lí nhí.

Nhưng thấy được vẻ mặt "Cậu nói lại lần nữa, tôi sẽ khiến cậu ngày mai không thấy được hoàng hôn" của Quý Minh Thư, cô nàng lại lập tức sửa miệng, "Được rồi, mình sai rồi, sau này mì ăn liền cũng không ăn."

"Elliptical* 30 phút, độ dốc tám, đừng hòng lười biếng." Cô giáo Quý lạnh lùng ra lệnh.

(*) Elliptical: là một máy tập thể dục đứng yên được sử dụng để leo cầu thang, đi bộ hoặc chạy mà không gây áp lực quá mức cho các khớp, do đó làm giảm nguy cơ chấn thương.

Dạo này ngày nào cũng phải đạp máy elliptical, vừa nghe ba chữ này, Tưởng Thuần liền cảm thấy đùi và cẳng chân đều đau ê ẩm.

Nhưng Quý Minh Thư đã đứng cạnh elliptical, tầm mắt chết chóc cũng đã khóa chặt mục tiêu.

Cô ấy hít sâu một hơi, dáng vẻ thấy chết không sờn đi đến.

-

Thật ra lần này Tưởng Thuần ra sức hạ quyết tâm phải nâng cấp bản thân, cũng là muốn cho bản thân khí thế ra cửa thật hung hăng ác liệt.

Tối hôm đó chuyện Quý Minh Thư cho "tiểu bạch hoa" một bạt tay bị rất nhiều quay chụp lại, tuy rằng lúc rời đi Trương nhị đã kiểm tra các thiết bị điện tử của mọi người, xóa hết những hình ảnh có liên quan, nhưng vẫn có cá lọt lưới.

Không tới hai ngày, chuyện tiểu bạch hoa làm tuesday rồi bị bạt tai đã bị vạch trần trên mạng.

Cô ta hiện tại cũng coi như một tiểu minh tinh có chút tên tuổi, trên mạng đương nhiên có một đám người bàn tán.

Cũng không biết tiểu bạch hoa kia đã bán thảm* với Nghiêm Úc thế nào, Nghiêm Úc cứ như trúng phải bùa ngải, vì người đẹp mà tức giận, lên tiếng nói rõ hắn và tiểu bạch hoa đang tìm hiểu nhau, còn vì cô ta mà tìm tới Tưởng gia, cảnh cáo Tưởng Thuần đừng có lại giở trò.

(*) Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.

Tưởng Thuần lúc ấy suýt nữa thì tức xỉu, chỉ hận không thể mời thủy quân, mua hot search bôi xấu hai người bọn họ, để bọn họ cùng đi ăn phân!

Nhưng Tưởng tác phong linh hoạt khéo léo, rất có tính nhẫn nại, ông hòa nhã ôn tồn mà giải trừ hôn ước, còn ngăn Tưởng Thuần lại, không cho cô ấy gây thêm rắc rối, chỉ nói sau này còn rất nhiều cơ hội làm cho Nghiêm Úc hối hận không kịp.

Tưởng Thuần không như ba mình, là người tính tình nóng nảy, chỉ hận ngay bây giờ khiến cho Nghiêm Úc đi gia nhập nhóm tra nam tìm chết.

Vì thế mặt dày mày dạn quấn lấy Quý Minh Thư để cô hỗ trợ giám sát, kìm giọng nói muốn thay đổi thật rực rỡ, đi đâu cũng chèn ép đóa trà xanh kia, rồi tìm một cao phú soái* như Sầm Sâm để khiến Nghiêm Úc hối hận từ ruột đỏ chuyển thành xanh, lại từ xanh chuyển thành trắng, quỳ xuống gọi ba ba!

(*) Cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai

Đối với yêu cầu muốn tìm một cao phú soái treo Nghiêm úc lên đánh của con gái, ba Tưởng tán thành hai tay hai chân.

Tưởng Thuần chỉ kém Quý Minh Thư ba tháng, mấy năm gần đây trong nhà phất lên rất nhanh, thứ không thiếu nhất chính là tiền, đương nhiên cũng chẳng ai bắt cô ấy phải đi tìm một công việc đàng hoàng để nuôi gia đình.

Mong muốn duy nhất của ba Tưởng đối với cô ấy chính là có thể vẻ vang gả cho danh gia vọng tộc. Lúc ấy cô sống chết thích Nghiêm Úc, ba Tưởng cũng không hài lòng lắm, ông cảm thấy cái tên Nghiêm Úc này rất không đáng tin, nhưng làm gì được Tưởng Thuần cứ muốn nhào vào người hắn, ông chỉ sợ khuyên bảo nhiều lại khiến con gái thấy phản cảm.

Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ba Tưởng vô cùng vui mừng, không ngừng tiến tới sắp xếp cho cô một buổi gặp gỡ gia đình tương tự như xem mắt, ngay thứ sáu tuần sau.

-

Đối tượng mà ba Tưởng tìm cho Tưởng Thuần Quý Minh Thư cũng biết, cô đã đưa ảnh chụp cho Tưởng Thuần xem qua, dáng dấp cũng rất đẹp trai, anh tuấn nhã nhặn, vừa nhìn đã thấy rất có văn hóa.

Trải qua một tuần huấn luyện ma quỷ, Tưởng Thuần lúc an an tĩnh tĩnh cũng coi như có chút bộ dáng của danh viện.

Quý Minh Thư vừa chọn đồ cho cô ấy mặc để đi gặp mặt, vừa dạy dỗ, "Đường gia bọn họ đều là phần tử tri thức, lúc gặp thì đừng có nói bậy bạ, không biết nói thì im miệng."

"Tiểu thổ ngỗng" Tưởng Thuần gật gật đầu như mổ thóc.

Thứ sáu mặc lên "chiến bào" mà Quý Minh Thư chọn cho, đi nghênh đón cao phú soái.

-

Tối thứ sáu Quý Minh Thư đi ngủ sớm, cũng quên mất hỏi Tưởng Thuần kết quả xem mắt thế nào. Sáng sớm thứ bảy, cô lại nhận được cuộc gọi đòi mạng liên hoàn của Cốc Khai Dương tìm cô mượn váy.

Bên tạp chí của Cốc Khai Dương mời một CP màn ảnh đến chụp bìa tạp chí, quần áo chuẩn bị cho sao nữ kia lại đột nhiên xảy ra tình trạng không thể mặc được, bây giờ phải vội vàng tìm một chiếc váy giống vậy để hoàn thành buổi chụp.

Váy là kiểu dáng mới thu đông năm nay, Quý Minh Thư vừa vặn có một cái, mới mặc qua một lần cũng không thích lắm, sớm đã bị biếm vào lãnh cung chờ phủ bụi, lúc này nghe Cốc Khai Dương nói thế, tất nhiên là cô đồng ý không chút do dự.

Cốc Khai Dương vốn định để trợ lý của mình đi lấy, nhưng cô lại nghĩ cũng chẳng có việc gì làm, liền bảo sẽ tự mình đưa qua.

Trên đường đi đưa đồ cho Cốc Khai Dương, Quý Minh Thư cuối cùng cũng nhớ tới buổi xem