Editor: Lạc Yên
Mạnh Vân dẫn Cù Sơ đi ăn Pizza Hut.
Thực ra không phải là Cù Sơ muốn ăn mà do khẩu vị của cô khá hợp với mấy món ăn nhanh, trẻ con cũng sẽ thích những món này, mà cũng có thể nhanh nhanh kết thúc cuộc trò chuyện ngày hôm nay.
Trên đường đi bố của Cù Sơ cứ mỉm cười suốt, anh ta nhìn Mạnh Vân đang nghiêm túc dạy người bạn nhỏ thì lại càng cười tươi hơn.
Mạnh Vân liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của anh ta thì trong lòng liền lặng lẽ phát ra hai tiếng "lộp bộp" rồi thầm nghĩ: Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Cô cũng không phải là người có kinh nghiệm yêu đương, chỉ là lúc trước Lục Dã đứng ở cổng trường chỉ nhìn lướt qua mà đã thề thốt chắc chắn bố Cù Sơ có ý với cô, tuy rằng mới chỉ có những biểu hiện ban đầu như vậy nhưng Mạnh Vân lại không khỏi nghĩ lung tung.
Ba người cũng không đi xa vì có một hàng Pizza Hut ở trong trung tâm thương mại gần đó.
Tối nay là ngày thường nên ở tiệm Pizza Hut không có nhiều người, ba người không cần phải xếp hàng mà vào gọi món rồi bố Cù Sơ liền dẫn người bạn nhỏ đi rửa tay.
Mạnh Vân ngồi trên sô pha, cô nhấp môi, do dự không biết nên mở miệng thế nào.
Một lúc sau Cù Sơ và bố quay lại, Mạnh Vân cười một cái, cô vừa định nói thì bố của Cù Sơ đã mở miệng trước.
"Cô Mạnh, là thế này, cô cũng biết hoàn cảnh của nhà tôi rồi, Cù Sơ không có mẹ, ngày thường thì tôi còn bận đi làm, để bảo mẫu trông thì tôi lại không yên tâm, vậy nên không biết cô có thể... Tất nhiên là có tiền công nữa."
Mạnh Vân ngẩn người ra.
Bố Cù Sơ mỉm cười, "Cô không cần quá căng thẳng đâu, tôi không phải... Là loại người như vậy, là vì Cù Sơ thích cô nên tôi mới mạo muội hỏi. Đương nhiên là tôi cũng có chút hảo cảm với cô, nhưng tôi sẽ không đi quá giới hạn, cô cứ yên tâm."
Mạnh Vân lập tức luống cuống, cô nuốt nước bọt giữ bình tĩnh.
Ý của bố Cù Sơ thì cho dù là người chậm tiêu chắc chắn cũng hiểu được, nếu hôm nay cô không nhắc đến bạn trai thì không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi cũng nên.
Lúc trước Cừ Ý có nói mấy chuyện như thế này ở trường mẫu giáo bây giờ không hiếm, bởi vì tỉ lệ ly hôn ở xã hội ngày nay rất cao, có không ít người làm gà trống nuôi con.
Cái này không liên quan đến đạo đức nhà giáo, chỉ là tiếp xúc nhiều thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Mạnh Vân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối lời mời của bố Cù Sơ.
"Xin lỗi anh, tôi cũng có chuyện riêng nên không tiện. Nhưng tôi có thể giới thiệu một lớp khác cho anh, cô giáo dạy ở đó là bạn của tôi, rất có trách nhiệm với học sinh, anh có thể yên tâm."
Bố của Cù Sơ cũng không ép cô, anh ta nghiêm túc ghi lại thông tin liên lạc mà Mạnh Vân đưa.
Mạnh Vân thầm nghĩ, cô giới thiệu hộ Qúy Hiểu Thích rồi thì có nên đòi tiền công không nhỉ.
Đàn ông thì có thể không có, nhưng tiền thì nhất định phải có.
Bố Cù Sơ nhìn Mạnh Vân, trong mắt đầy ý cười, anh ta bật cười.
"Cô Mạnh... Vất vả cho cô quá."
...
Mạnh Vân thoải mái đi về nhà, mà lúc này Lục Dã đang nằm trên sô pha chợp mắt nghỉ ngơi.
Vừa nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh lập tức mở mắt như chú cún nghênh đón chủ về nhà, vội vàng chạy đến cạnh cửa.
"Em về rồi."
Mạnh Vân "Ừ" một tiếng, cô còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị "chú cún" ôm vào lòng.
"Anh ta có làm gì em không!"
Mạnh Vân cười một tiếng, cô vỗ vỗ lưng anh, "Không có. Em đã bảo anh đừng suy nghĩ vớ vẩn rồi mà."
Mà cho dù có chuyện xảy ra thì sẽ không có gì phát sinh, kể cả tương lai cũng vậy.
Những việc thế này Lục Dã không cần biết làm gì, chỉ tổ mệt đầu.
Lục Dã "Ừ" một cái, ai đó người vừa cao vừa to lại đi nằm ăn vạ trên người nhỏ xinh như Mạnh Vân tận một lúc rồi mới buông ra.
Mạnh Vân dọn dẹp một chút, cô đang định đi làm bữa ăn đêm thì lúc ra khỏi phòng đã thấy Lục Dã ngủ trên sô pha mất rồi.
Cô dừng lại, rồi lại xoay người đi đến bên cạnh Lục Dã.
Có lẽ vì ngày nào cũng ở cùng nhau nên Mạnh Vân vẫn chưa quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của anh.
Nhìn qua như thế này, so với thời đại học thì Lục Dã cũng thay đổi rất nhiều.
Nếu là lúc học đại học thì diện mạo của Lục Dã đúng là thanh xuân vô địch, nhưng hiện tại, trải qua nhiều năm tháng, khuôn mặt anh đã sắc sảo hơn, mà sức hút cũng dần phai nhạt đi.
Có lẽ là do làm bác sĩ, tuy rằng vẻ ngoài của anh vẫn xuất sắc nhưng so với hồi còn là "hot boy trường học" thì lại diện mạo hiện giờ lại khiến người khác có thể tin tưởng anh hơn.
Mà quầng thâm mắt kia... Lại không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của anh.
Mạnh Vân nhìn chằm chằm anh một lúc, cô lại duỗi tay, khéo léo vén ra để ngắm nghía rõ hơn.
Người đẹp trai như thế này, sao lại có thể đi cùng cô đến tận ngày hôm nay chứ?
Chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra lí do thì Lục Dã đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt.
Mạnh Vân hoảng sợ, cô còn chưa kịp thu tay về thì đã bị Lục Dã nhanh nhẹn tóm lại.
Giọng của Lục Dã còn như đang nửa tỉnh nửa mơ, chỉ là giọng điệu thì vẫn có ý trêu chọc, "Để ta nhìn xem đây là tiên nữ từ đâu hạ phàm nào? Trông đẹp như vậy, xem ra ta phải trộm quần áo để giữ nàng lại thôi."
"..."
Mạnh Vân cạn lời, cô lườm anh một cái.
Lục Dã cầm tay cô rồi cười một tiếng, sau đó đột nhiên anh lại dùng lực ở cổ tay kéo cả người Mạnh Vân lại.
Mạnh Vân "Á" một cái, cả người cô đã nằm trên người anh.
Lục Dã ôm eo cô, nhanh nhẹn xoay người đè cô trên sô pha.
Sô pha của nhà Lục Dã cũng chỉ là loại chọn đại lúc trang trí nhà thôi, lúc đó Lục Dã cũng không để tâm, không giống như Mạnh Vân, cô thích lúc rảnh rỗi sẽ làm tổ ở sô pha, vậy nên loại sô pha này không được mềm mại như vậy.
Hai người đè lên ghế sô pha, vậy mà cũng không hề bị lún xuống mà vẫn vững vàng như cũ.
Cũng chính vì vậy mà mặt của Mạnh Vân và Lục Dã áp lại rất gần nhau, khoảng cách chỉ còn tầm một ngón tay mà thôi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Vân lại không chịu được mà phải đỏ mặt.
Cô duỗi tay đẩy Lục Dã, nhẹ giọng nói: "Anh làm gì vậy..."
Lục Dã cười một tiếng, tay anh lại ôm lấy eo cô, không hề có ý định buông ra.
"Là em nhào vào ngực anh mà, anh mà không giữ lấy em thì còn là đàn ông sao?"
Mạnh Vân nghe anh nói vậy thì xấu hổ đến mức nổi giận, "Vậy anh giả vờ ngủ làm gì?"
Lục Dã lại cảm thấy vô cùng oan ức, "Anh ngủ thật mà, nhưng tại em đến gần làm radar toàn thân của anh khởi động đấy chứ, không tỉnh sao được."
Câu thả thính này nghe không lọt tai tí nào.
Mạnh Vân quay đầu, không muốn nhìn anh.
Mà Lục Dã lại không để cô quay đi, anh dùng một tay, nhẹ nhàng xoay mặt cô lại.
Mạnh Vân lại quay đi, anh lại xoay lại.
Hai người bắt đầu giống mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ đang chơi đùa trên ghế sô pha.
Đùa được một lúc thì "bạn lớn họ Lục" và "bạn nhỏ họ Mạnh" đều nhận ra bọn họ không còn là trẻ con nữa, chơi một lát đã cảm thấy mệt.
Mạnh Vân bắt được tay của Lục Dã, cô cười nói: "Đừng đùa nữa, anh có ăn khuya không?"
Chỉ là từ lúc nào mà ánh mắt của Lục Dã đã trầm xuống.
Anh yên lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó đột nhiên lại đè vai Mạnh Vân xuống, cúi đầu hôn cô.
Mạnh Vân còn chưa kịp nhắm mắt lại thì một nụ hôn mang theo vị bạc hà đã rơi xuống môi cô.
Anh dịu dàng cẩn thận, từ từ chầm chậm, công thành đoạt đất từng chút một.
Chỉ trong nháy mắt mà Mạnh Vân đã mê mang, cô không phản ứng kịp nên đành để kệ anh.
Mà hai mắt Lục Dã thì đã đỏ bừng.
Ba năm trước, lúc Mạnh Vân uống say cũng như thế này, cô để mặc anh hôn, cổ cũng đã mỏi nhừ, còn vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng yêu.
Chỉ là lúc ấy trong lòng anh vô cùng đau khổ, anh đã hạ quyết tâm sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô gái này, nhưng trong lòng cũng lại càng cẩn thận, anh sợ cô sẽ từ chối tình cảm của mình.
Lục Dã tự khinh thường bản thân lại đê hèn như vậy, anh ấn vai cô, khó có thể nhận ra được sự đau khổ trong giọng nói của anh.
"Mạnh Vân, em nhìn xem anh là ai?"
"Hơ..."
"Là ai đang hôn em?"
Mạnh Vân mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô liếc mắt một cái, nhìn thấy trước mặt rõ ràng là một người vô cùng đẹp trai. Lúc này tóc trên đầu anh ấy đã rối như một đống hỗn độn, nhưng dường như lại không hề có chút suy sụp nào, mà ngược lại còn có điểm quyến rũ.
Là ai vậy?
À đúng rồi, là bạn cùng phòng của Ngụy Tống Từ, là bạn cùng phòng vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng kia...
Cô giật mình, trong mắt như phủ một tầng hơi nước.
"Lục Dã..."
Chỉ một tiếng gọi mềm mại yêu kiều của cô mà từ đáy lòng của Lục Dã tựa như có một tiếng nổ, giống như bị châm ngòi kích nổ, toàn thân như đang nổ bùm bùm đến mức hỗn loạn.
Anh biết, bản thân đã hoàn toàn thất bại.
Cho dù có bị cô oán hận, bị cô chán ghét, bị cô làm lơ... Thì cũng chẳng sao cả.
Anh vĩnh viễn không bao giờ có thể thoát khỏi l*иg giam mang tên "Mạnh Vân."
...
Chỉ là so sánh với khi đó, Lục Dã của bây giờ lại cảm thấy lúc ấy và hiện tại lại vô cùng đối lập nhau.
"Lúc đó... Em có hận anh không?"
Mạnh Vân nghe thấy Lục Dã thủ thỉ thì nhất thời không phản ứng được là anh đang nói gì.
Cho đến lúc Lục Dã buông môi của cô ra, khi bốn mắt nhìn nhau thì Mạnh Vân lại suy nghĩ.
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Tại sao em lại phải hận anh?"
Lục Dã gãi tóc, rốt cuộc anh cũng chịu nói ra nỗi đau đã cất giấu ở đáy lòng nhiều năm.
"Vì anh nghĩ rằng là do anh... Nên em mới rời đi, lúc ấy chắc là em hận đến mức muốn anh chết đi phải không?"
Mạnh Vân chớp chớp mắt, "Tại sao chứ?"
Cô dừng lại, trở tay ôm lấy eo Lục Dã, "Thật ra không phải vậy, lúc ấy em xấu hổ quá, cũng không phải do không tỉnh táo, đêm hôm đó... Là em muốn phóng túng một chút..."
Để đến lúc phóng túng xong, khi cô vừa mở mắt ra thì muốn đi nhảy lầu ngay lập tức.
Qủa nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng là ma quỷ.
Hơn nữa Mạnh Vân cũng biết người đó là Lục Dã, cô chỉ cảm thấy bản thân là một người vô liêm sỉ, không còn mặt mũi nào để đối mặt với mọi người...
Thế nên sau đó mới vội vàng rời đi.
Cô không hề oán hận Lục Dã, mà gần như là oán hận bản thân mình.
Chỉ đơn thuần là do bối rối và ngượng ngùng mà thôi.
Lục Dã cười một tiếng, giọng điệu lại trở nên lưu manh, "Vậy giờ nhớ lại có được không... Ách, rốt cuộc thì anh..."
Giọng điệu của anh có chút mờ ám, vốn dĩ anh định chọc cho Mạnh Vân cười để ngắm nghía bộ dạng đỏ mặt của cô một chút.
Nhưng nào ngờ bây giờ Mạnh Vân cũng đã học cách để đối phó với những lúc như thế này của anh, cô còn nghiêm túc nghĩ.
"Không có gì đáng nhớ cả, chỉ là rất đau thôi."
"... Không còn gì khác sao?"
"Rất đau." Mạnh Vân khẳng định, "Không còn gì khác."
Trái tim yếu đuối của Lục Dã giống như vừa chịu 10.000 phát chí mạng, biểu cảm như muốn ói ra máu.
Anh nhìn chăm chú Mạnh Vân một hồi lâu, cuối cùng cũng động thủ.
"Vậy giờ anh đây phải mau chóng xóa sạch ấn tượng xấu đó thôi."
Còn chưa nói xong thì chiếc áo ngắn của Mạnh Vân đã bị vén lên tới ngực, lộ ra khuôn ngực đẹp đẽ.
Hai mắt Lục Dã hơi đỏ, tay anh lại vô cùng linh hoạt, đi đến đâu như châm lửa đến đó.
Mạnh Vân không tự chủ mà ưm một tiếng, cô duỗi tay ngăn tay của anh lại.
"Lục Dã..."
Chỉ là đã muốn rồi thì không dừng lại được.
Lục Dã hôn lên mắt Mạnh Vân, bế cả người cô lên đi về phòng ngủ.
"Ngoan chút nào."
Thỏa mãn ý nguyện của mấy cô nhé (*"∀`)