Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 25: Ăn anh có được không?

Bản dịch của Lạc Yên tại s1apihd.com Lacyen1209

Lục Dã giữ lấy cổ tay cô.

"Đừng nghe."

Mạnh Vân thở dài, "Không sao đâu."

Ít nhất thì cô muốn biết mẹ định nói cái gì, cô đã từ chối mẹ nuôi rồi, cô sợ mẹ cô lại đến chỗ mẹ nuôi nói lung tung gì nữa, để bà phải nổi giận.

Tuy rằng mẹ nuôi nhu nhược nhưng dù sao cũng là bà ấy đã nuôi lớn cô, Mạnh Vân không thể vì chuyện của mẹ mà gây khó dễ cho bà ấy.

Cô bấm điện thoại nghe máy.

Mạnh Vân còn chưa kịp nói gì thì giọng nói ở đầu dây bên kia đã truyền đến, giọng điệu có chút khinh thường.

"Tao và em mày vừa xuống sân bay, mày tới đón mẹ con tao đi."

Mạnh Vân không nói gì.

Mẹ cô lại không nghe thấy bên kia đáp lại, thái độ của bà càng cọc cằn, "Mày bị câm rồi à? Mượn mày cái tên thì mày dứt khoát từ chối, giờ bảo mày đón cũng không được? Tao nuôi mày lớn lên có tác dụng gì cơ chứ?..."

Giọng nói ở đầu bên kia rất lớn, đến nỗi Lục Dã ở bên cạnh cũng có thể nghe được.

Trong lòng anh lúc này rối như mớ bòng bong, lại nhìn thấy Mạnh Vân chật vật nghe những lời kia thì anh đau lòng không chịu nổi. Lục Dã dùng sức nắm lấy bàn tay cô, để tay của anh bao trọn lấy bàn tay của cô, vỗ về an ủi, tiếp thêm cho cô động lực. Thật lòng mà nói anh rất muốn cướp điện thoại của cô, thay cô trả lời bà ấy.

Nhưng Lục Dã do dự thật lâu, cuối cùng vẫn để cô tự quyết định.

Anh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng sợ."

Không phải còn có anh ở đây sao.

Lục Dã ôn nhu nhìn cô nở một nụ cười.

Mạnh Vân cảm giác được bàn tay mình có độ ấm thì lập tức bình tĩnh lại.

Suốt bao nhiêu năm qua cô đều cố gắng làm một đứa con gái ngoan, ngoan ngoãn nghe lời, rụt rè nhát gan, lại sợ vướng vào phiền phức, vậy nên không hay làm to chuyện, cũng rất ít khi lớn tiếng với người khác.

Khi cô đi du học, Mạnh Vân vô cùng hối hận, lúc ốm đau, một thân một mình nơi đất khách quê người, vừa lạ lẫm vừa đáng sợ, đến cả việc đến cửa hàng tiện lợi mua nước cũng khó khăn.

Cô sợ bạn cùng phòng kì thị, sợ giáo viên không thích cô, sợ bạn học xa lánh, cái gì cũng lo lắng.

Mà bản tính này ngay từ nhỏ đã có rồi, dường như ngấm vào trong xương tủy.

Chỉ là bây giờ, Lục Dã lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay của cô, những lúc như thế này dường như không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Nếu mẹ ruột của cô không muốn coi cô là con của bà ấy thì cô cũng đâu cần phải lo nghĩ chuyện gì nữa?

"Mẹ cũng đâu có nuôi con khôn lớn."

"... Mày nói cái gì?!"

Mạnh Vân nhẹ nhàng đáp lại, nhưng trong giọng nói lại mang nghị lực kiên cường, "Con nói rồi, từ lúc con mười mấy tuổi mẹ đã bỏ con ở quê, nhiều năm rồi mẹ chưa bao giờ gửi tiền cho con ăn học, mỗi dịp về quê ăn tết mẹ đều dẫn em trai đi thăm họ hàng, thậm chí chưa từng cho con một đồng tiền mừng tuổi. Nếu không phải mẹ nuôi nhắc đến con, có lẽ mẹ cũng chưa bao giờ nhớ đến còn đứa con gái này."

"Con không có em trai, cũng không có cha mẹ, bốn năm năm nay rồi con chưa từng gặp mọi người, tuy là thân thích máu mủ nhưng còn không bằng họ hàng xa lạ... Cho nên con không thể cho mẹ mượn tên để đi vay tiền, cũng không có lí do gì để đón hai người cả."

Mạnh Vân nói một mạch không ngừng, nói đến khi tinh thần thoải mái hơn, sau đó cô không do dự cúp máy.

Chỉ là sau đó cô lại cảm thấy lo lắng, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lục Dã, "Có phải anh cảm thấy em không có lương tâm không? Ít nhất bà ấy cũng là người sinh ra em..."

"Không đâu." Lục Dã nhẹ nhàng nói, anh duỗi tay nhéo má cô, "Em làm tốt lắm."

"Tốt gì cơ?"

"Trên đời này chỉ có một loại người mà em phải đối đãi chân thành thôi, đó là người đối xử chân thành với em... Đúng, ví dụ như anh."

Lục Dã không biết xấu hổ mà nở nụ cười.

Mạnh Vân lườm anh một cái, "...Ăn gì nào?"

Mỗi lần hai người gặp nhau đều không tránh được bữa ăn mà.

Lục Dã cười híp hai mắt, cong cong như vầng trăng khuyết, nhìn qua liền thấy tê dại, hơn nữa anh lại đang mặc đồ bình thường, trông giống như hồi còn là sinh viên.

Tim Mạnh Vân dường như đập nhanh mấy cái, cô im lặng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng anh.

"Ăn anh được không?"

"Không ăn, em về nhà!"

"Ấy ấy ấy em đừng đi, chúng ta đi gan ngỗng hấp cơm được không..."

Lục Dã đúng là người có đam mê mãnh liệt với chuyện ăn uống, anh đưa cô đến một nhà hàng nổi tiếng, món gan ngỗng hấp cơm của nhà hàng này lọt vào top 5 bảng xếp hạng món ngon trên app. Mà hiện giờ trời còn chưa tối mà đã thấy khách đứng xếp hàng dài chờ trước cửa.

Cô cũng không biết Lục Dã làm gì mà có thể khiến phục vụ dẫn anh và Mạnh Vân đi xuyên qua hàng khách trực tiếp vào bên trong nhà hàng.

Mà Mạnh Vân cũng không biết nhà hàng này có thể đặt chỗ trước, càng không biết trước khi dẫn cô đến đây Lục Dã đã sắp xếp từ trước rồi.

Hai người vừa ngồi xuống thì thấy cách đó hai bàn có một gương mặt quen thuộc.

Mạnh Vân vốn không nhận ra cô gái kia, nhưng cô mới gặp ở trung tâm thương mại không lâu mà, sao có thể không nhận ra được, "Kia là Cảnh Lị sao?"

Lục Dã vừa nhìn thấy thì nhíu mày nói, "Có cần phải đi nhà hàng khác không?"

"Không cần đâu, anh nói đồ ăn chỗ này rất ngon mà, vậy chúng ta ăn ở đây nha."

Mạnh Vân nhìn anh cười cười, sau đó vui vẻ ngồi xuống.

Chỉ là hai người không chọc đến người ta thì người ta cũng tự ra chọc hai người, Cảnh Lị đi đến chỗ họ, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Lục Dã.

"Hai người vừa đi vào là tớ đã nhận ra rồi nha, không sai đâu, trùng hợp thật đấy!"

"..."

"Đây là lần thứ hai trùng hợp như vậy rồi, ui, phải chăng đây chính là duyên phận!"

Lục Dã cười cười cho có lệ, "Không phải duyên phận, tôi cũng thường xuyên gặp bảy tám bạn học cũ ở nhà hàng này."

Ý muốn nói là nhà hàng này rất nổi tiếng, cuối tuần đến ăn cơm mà gặp người quen cũng không phải chuyện lạ.

Mà Cảnh Lị thì lại không nghe ra được ý tứ muốn đuổi khách của anh, cô mở to mắt nhìn, "Phải không?! Đúng là trùng hợp thật nha!"

Mạnh Vân suýt thì cười thành tiếng, cô vội vàng bê cốc lên uống vài ngụm.

Cảnh Lị lại nhìn cô, vẻ mặt đầy tò mò hỏi, "Ủa hai người như thế này là thành đôi rồi sao?"

Lúc này ánh mắt Lục Dã nhìn rất giống muốn đánh người, anh cố nén xuống nói chuyện bình tĩnh, "Xin lỗi, đây là chuyện riêng của bọn tôi..."

Cảnh Lị cười cười, "Có gì mà phải riêng chứ, keo kiệt quá vậy! Nhưng mà Lục Dã, cậu đoán xem hôm nay tớ hẹn ai đến ăn cơm?"

"..."

"Là đầu ba trăm đó! Cậu ấy về nước làm việc rồi, hai người chưa gặp cậu ấy sao? Không sao, tí nữa cậu ấy tới..."

Lục Dã liền nhìn vẻ mặt của Mạnh Vân.

Mạnh Vân vẫn bình thường, không giống như vừa mới ngạc nhiên, trên mặt vẫn còn nhàn nhạt mỉm cười.

"Ôi học muội có phải đang xấu hổ không..."

"Cảnh Lị!" Lục Dã quát một tiếng, "Ngại quá, chúng tôi muốn đi ăn, lần sau nói chuyện được không?"

"Đừng đừng, chúng ta ghép bàn được không?"

Chính xác là Cảnh Lị không nhìn ra được ý tứ trên sắc mặt của Lục Dã, nhưng hai người còn chưa kịp nói gì thì cô đã nhìn về phía ngoài cửa vẫy vẫy tay, "Đầu ba trăm!"

Ngụy Tống Từ nghe thấy thì không nhanh không chậm mà đi đến gần bọn họ.

Mạnh Vân thật sự không có cảm giác gì, chỉ là với tình huống như thế này thì có chút xấu hổ thật.

Cô giữ chặt cái cốc trong tay, trong lòng thầm mắng Cảnh Lị bằng một vạn câu.

Sao lại có nhiều người thế nhỉ?

Hơn nữa sao lại có chuyện trùng hợp thế không biết.

Ngụy Tống Từ đi tới, Lục Dã cũng không tiện đuổi người, chỉ đành thở dài, anh đứng lên chào hỏi Ngụy Tống Từ.

"Đầu ba trăm, trùng hợp quá..."

Nói chuyện một lúc thì Lục Dã đổi chỗ, anh ngồi xuống cạnh Mạnh Vân.

Thế là thành một bàn bốn người, ban nãy Cảnh Lị mới ngồi bên cạnh Lục Dã, bây giờ Ngụy Tống Từ tới rồi, vậy chỗ ngồi của cậu ta không phải sẽ là cạnh Mạnh Vân sao. (Ôi một con người vô liêm sỉ đầy tâm cơ =))

Lục Dã lơ đãng đổi vị trí, đổi thành anh ngồi với Mạnh Vân một bên, Ngụy Tống Từ với Cảnh Lị một bên, nữ đối diện với nữ, nam đối diện với nam, như vậy cũng sẽ đỡ làm Mạnh Vân khó xử.

Lục Dã chỉ cảm thấy hôm nay đúng là xui xẻo nhất trong năm, anh lặng lẽ nắm lấy tay Mạnh Vân ở dưới gầm bàn.

Mà Mạnh Vân hất hai ba lần mà không được, chỉ đành để kệ anh nắm lấy tay mình.

Chào hỏi xong xuôi, lúc này Ngụy Tống Từ mới nhìn về phía Mạnh Vân.

Mạnh Vân nhẹ nhàng nói: "Ngụy học trưởng, đã lâu không gặp."

"...Ừ, đã lâu không gặp."

Lục Dã nhìn hai người nói chuyện, trong lòng có chút chua xót, anh cố nén xuống hỏi, "Công việc ổn chưa?"

"Ừ, tôi làm ở bệnh viện tư."

...

Bàn có đến ba người cùng ngành vậy nên Mạnh Vân cũng không gia nhập được với ba người bọn họ được, cũng không có hứng thú nói chuyện.

Lục Dã nói món cơm hấp kia rất ngon, thế nên cô liền gọi thử, cắn một miếng đã thấy ngon không cưỡng lại được.

Chỉ là Lục Dã vẫn luôn nắm lấy tay cô, làm cô ăn không được thoải mái.

Lục Dã nghe vài câu đã hiểu câu chuyện.

Mấy năm nay Cảnh Lị làm văn phòng chứ không làm bác sĩ, nhưng dự tính cô ấy và chồng sẽ mua một căn nhà, nhưng vấn đề là bọn họ sợ với tiền lương hiện giờ thì không đủ khả năng vay nợ nên cô ấy mới nhờ Ngụy Tống Từ giới thiệu cho chồng cô ấy một bệnh viện tư.

"Ôi, chồng tớ không thể so được với Ngụy học bá và Lục đại gia rồi, trình độ anh ấy không đến nỗi nào đâu nhưng gia cảnh không ổn lắm, cứ thế này muốn thăng tiến cũng khó..."

Lục Dã thở dài.

Thật không nói nổi nữa mà.

Nói gia cảnh của anh và Ngụy Tống Từ giống nhau cũng không đúng, nhưng vì có gia cảnh như vậy nên hai người mới dễ dàng có công việc ổn định thu nhập cao.

Sau khi Cảnh Lị nói nhiều lời như vậy thì Ngụy Tống Từ mới nhíu mày một chút, "Tôi sẽ để ý giúp đỡ."

Mà sau đó mặc kệ Cảnh Lị có nói gì thì Ngụy Tống Từ cũng không đáp lại nữa.

Cô ấy càng nói càng thấy ngượng, vậy nên đành chuyển chủ đề sang Mạnh Vân đang ngoan ngoãn ăn cơm.

"Nói cái nữa, tiểu học muội lúc trước theo đuổi Ngụy Tống Từ mà phải không? Không tin được là em với Lục Dã lại ở bên nhau đấy, tạo hóa trêu ngươi quá mà... Tiểu học muội, em không biết trước đây có bao nhiêu người thích Lục Dã đâu..."

Mạnh Vân ngừng một chút, sau đó ngẩng đầu đáp, "Chuyện này liên quan gì đến học tỷ đâu?"

Cô sắp không chịu nổi rồi.

Cảnh Lị nghe vậy thì ngây người, hai người gặp nhau còn chưa nói được mấy câu mà cô đành phải im lặng cúi xuống ăn cơm.

Mạnh Vân nói xong thì cảm thấy câu vừa rồi mình nói có chút tức giận, cho nên cô im lặng không nói nữa.

Tất cả là tại Lục Dã!

Cô định giải thích một chút, nhưng đến lúc nhìn thấy vẻ mặt của Cảnh Lị thì cô lại cảm thấy thoải mái một chút, thế nên những lời giải thích chưa kịp nói ra đều bị nuốt ngược lại.

"..."

Cảnh Lị mở to hai mắt nhìn cô.

Bỗng nhiên Lục Dã "phụt" một cái rồi cười thành tiếng.

Ngụy Tống Từ ngồi bên cạnh cũng nhàn nhạt mỉm cười.

Nhưng chỉ là lúc nhìn thấy Lục Dã và Mạnh Vân, trong lúc lơ đãng hai người họ lại nhìn nhau đầy thân mật thì nụ cười trên khuôn mặt anh liền phai nhạt đi, vẻ mặt cũng lại lạnh lùng như lúc ban đầu.

Dạo này chuẩn bị thi nên cũng nhiều việc quá ಥ_ಥ chương nào đơn giản thì mình gõ nhanh được chứ chương nào phải tìm hiểu thì mình ngồi mãi không xong. Mấy chương gần đây toàn 9 trang word thôi ಥ_ಥ các bạn thông cảm nha.