Bắt đầu từ ngày hôm đó, quả thực như Tuân Dịch nói, mỗi ngày y đều mang rượu tới đi xem Bùi Nhiễm.
Bùi Nhiễm không quan tâm y, y tự nói một mình, chuyện lớn như giới Tu Chân, những gì từng trải khi xuống núi hàng yêu trừ ma, chuyện nhỏ như tiểu sư đệ lại không thể ích cốc, lén xuống núi đào cà rốt, nhất thời không dừng được, làm Bùi Nhiễm vô cùng phiền.
Cứ như vậy đi qua hơn nửa tháng, ngày hôm đó Tuân Dịch vẫn mang rượu đi tìm Bùi Nhiễm nói chuyện.
Cửa đá mở ra, Bùi Nhiễm ngồi trên thạch đài cúi thấp đầu như căn bản không chú ý tới Tuân Dịch. Cơ thể của hắn trong suốt hơn bình thường như sắp biến mất.
"Bùi Nhiễm?" Tuân Dịch nhíu mày đi lên phía trước lại phát hiện mình không thể chạm vào cơ thể hắn: "Ngươi bị làm sao vậy?"
Bùi Nhiễm ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt.
Tuân Dịch ngẩn ra: "Ngươi...ngươi...."
Bùi Nhiễm quơ quơ xiềng xích trên tay, khẽ cười: "Ta nhất định phải ăn linh lực người sống mới có thể bảo vệ linh thể. Ta đã bị ngươi nhốt hơn nửa tháng, ngươi nghĩ ta có thể chống đỡ được bao lâu?"
Mắt Tuân Dịch khẽ động: "Linh thể của ngươi..."
Sắc mặt Bùi Nhiễm càng thêm tái nhợt, thanh âm như muốn biến mất: "Linh thể tiêu tán cũng tốt, tránh các ngươi đưa ta tới nơi cực viêm."
Tuân Dịch trầm mặc.
Bùi Nhiễm nhẹ giọng nói: "Thân là kiếm linh tà kiếm, bản năng của ta là cắn nuốt sinh linh dưỡng kiếm, nhưng đây không phải là điều ta mong muốn... Ta không khống chế được bản thân. Tuân Dịch, thực ra ta rất cảm ơn ngươi đã đẩy ta (?), như hôm nay là những gì ta muốn."
"...Ta biết vì sao ngươi giúp ta, ngươi nhìn thấy đúng không? Những người đó không ngừng phản bội ta, bị người vứt bỏ. Những cái đó... không khác những gì ngươi đã trải qua."
"Đừng nói nữa." Tuân Dịch ngắt lời hắn. Y bước nhanh tới bên thạch đài, thanh kiếm rỉ sét bị trói buộc trên thạch đài cảm giác có người lại gần nên hơi động.
Bùi Nhiễm đứng lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Tuân Dịch nói: "Không phải là muốn uống chút máu sao, ta cho ngươi là được rồi ngươi cần gì muốn chết muốn sống."
Y nói xong, kiếm rạch một vết trên lòng bàn tay, máu lập tức chảy xuống thân kiếm.
Thân kiếm uống máu, toàn thân hồng lên, lập tức rung vô cùng dữ dội.
Tuân Dịch thở phào nhẹ nhõm, đang định quay đầu thì đột nhiên bị khí âm tà bao phủ.
Y giật mình, vô thức giơ tay đánh tới đối phương nhưng lại bị một bàn tay lạnh như băng bắt lấy cổ tay.
Tuân Dịch ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt lạnh lùng.
Cơ thể Bùi Nhiễm không còn trong suốt, hắn hơi lắc tay đã thoát khỏi xích sắt, nâng nụ cười nhợt nhạt với Tuân Dịch.
Tuân Dịch: "Ngươi dám gạt ta?"
"Nên trách ngươi quá dễ tin người." Thanh âm Bùi Nhiễm vô cùng nhẹ: "Biết rõ ta muốn ăn ngươi còn lấy máu giúp ta. Như vậy rất tốt, một giọt máu này của ngươi coi như có thể phá hoàn toàn cấm chế của Tiên Quân Côn Luân."
Lực siết chặt tay y vô cùng lớn, Tuân Dịch khó chịu nhíu mày thấp giọng nói: "Ngươi gϊếŧ ta cũng chỉ có một con đường chết, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống rời khỏi núi Côn Luân?"
"Luôn nên thử một lần." Bùi Nhiễm thong thả nói: "Dù thế nào cũng tốt hơn bị ngươi nhốt ở đây vĩnh viễn. Muốn làm chủ nhân của ta, ngươi xứng sao?"
Tuân Dịch trầm mặc.
Giây lát y nhẹ giọng nói: "Ngươi gϊếŧ ta đi."
Sắc mặt Bùi Nhiễm cứng lại.
Tuân Dịch: "Tới a, bây giờ ta đang nằm trong tay ngươi, cắn nuốt linh lực của ta, hoàn toàn thoát khỏi phong ấn."
Bùi Nhiễm nheo mắt: "Ngươi nghĩ ta không dám?"
"Ta không có nói như vậy." Tuân Dịch nhìn đôi mắt sâu sắc kia, trên mặt không có chút sợ hãi: "Bùi Nhiễm, ta nhìn qua trí nhớ của ngươi, ta biết mọi thứ về ngươi."
Tuân Dịch nói: "Ngươi chỉ là không tin ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi. Ngươi lo lắng ta giống kiếm chủ đã từng của ngươi, vứt bỏ ngươi, đúng không?"
Mắt Bùi Nhiễm cụp xuống.
"Ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta sao? Vẫn là..." Tuân Dịch còn chưa dứt lời thân hình của y đột nhiên trở nên trong suốt, sau đó nhanh chóng biến mất ở trước mặt Bùi Nhiễm.
Gần như cùng lúc, Tuân Dịch từ ngoài cửa đi tới, ánh mắt thâm trầm: "Ngươi chỉ muốn bức sư tôn ta để người phá hủy ngươi."
Bùi Nhiễm ngây người đột nhiên cười ra tiếng: "Không gạt được ngươi."
Tuân Dịch nhìn hắn nói: "Nói thừa, ta dễ gạt như vậy sao?"
"Sao không có." Bùi Nhiễm nói: "Nếu ngươi thật sự không dễ gạt thì khi ta rơi xuống tay các ngươi, các ngươi đã ném ta tới nơi cực viêm."
Tuân Dịch không để ý tới hắn, tự mình mở ra bình rượu mình mang tới rồi ngửa đầu uống một hớp: "Đừng nghĩ vô dụng. Tuy bây giờ ta là y tu nhưng dù gì cũng là chuyển từ kiếm tu. Nếu ngay cả thu phục phối kiếm phù hợp linh thức với mình cũng không được, vậy ta còn làm đệ tử Tiên Quân Côn Luân làm gì?"
Bùi Nhiễm cụp mắt, trầm mặt.
Tuân Dịch không nói gì thêm nữa, ngồi một bên uống rượu một mình. Vết thương trong lòng bàn tay phải của y vẫn chưa băng bó, vẫn còn đang nhỏ máu xuống đất.
Bùi Nhiễm lắc đầu thở dài, đi tới trước mặt y, một tay đoạt lấy bình rượu kia.
Tuân Dịch nhướng mày lại thấy Bùi Nhiễm xé một góc y phục của mình, cẩn thận băng bó lòng bàn tay y: "Uống rượu tổn hại sức khỏe, sau này vẫn là uống ít lại thì tốt hơn."
Tuân Dịch mỉm cười nhìn hắn: "Sao, không giả vờ muốn gϊếŧ ta nữa?"
Bùi Nhiễm tiếp tục băng bó vết thương cho Tuân Dịch, cũng không ngẩng đầu lên: "Nghìn năm qua ta chưa từng gặp được người tâm linh tương thông với ta, nếu gϊếŧ, không biết bao lâu mới có thể gặp được một người."
"Huống chi..." Bùi Nhiễm ngập ngừng, tiếp tục nói: "Ta bắt đầu cảm thấy ngươi thực sự rất thú vị nên muốn ở lại bên cạnh ngươi, xem ngươi rốt cuộc đến khi nào sẽ hối hận quyết định ngày hôm nay."
Tuân Dịch không quan tâm: "Sao ta lại hối hận?"
Bùi Nhiễm nhìn y, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Chúng ta hãy đợi xem... chủ nhân của ta."
....
Bùi Nhiễm mở mắt, phát hiện bản thân ở trong phòng ngủ quen thuộc.
Cơ thể vẫn còn đau rát vì liệt hỏa tạo ra, hắn khó chịu giật giật lại phát hiện cổ tay phải bị xích sắt nặng nề khóa lại. Đầu còn lại nối ở đầu giường, trên đó còn có linh lực của Tuân Dịch, dù là hắn cũng không thể tránh khỏi.
Bùi Nhiễm giơ tay nhìn xích sắt trên cổ tay, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tuân Dịch đi tới, mùi rượu trên người nồng đậm tới khiến Bùi Nhiễm nhíu mày: "Tại sao chủ nhân lại uống rượu."
Tuân Dịch không để ý tới hắn, lảo đảo lắc lư đi tới ngồi bên cạnh bàn.
Bùi Nhiễm muốn ngồi dậy lại đột nhiên choáng váng, hắn vô lực nằm xuống giường, khiến xích sắt kêu leng keng.
Tuân Dịch vẫn không ngẩng đầu, uống rượu một mình.
Bùi Nhiễm thở dài: "Chủ nhân muốn giam ta bao lâu?"
Tuân Dịch nhắm mắt lạnh lùng nói: "Giam tới khi ngươi tỉnh táo lại mới thôi."
"Chủ nhân nghĩ ta không tỉnh táo chỗ nào?"
Tuân Dịch bật dậy, Bùi Nhiễm mới nhìn thấy trong mắt y phủ đầy tơ máu, nhìn qua vô cùng tiều tụy: "Nếu ngươi tỉnh táo ngươi sẽ một mình đi tới nơi cực viêm? Nếu ta tới trễ chút nữa ngươi sẽ kiếm hủy hồn tan!"
"Chủ nhân..."
"Đừng gọi ta như vậy!" Tuân Dịch tức tới bật cười: "Ngươi vì muốn phân rõ giới hạn với ta ngay cả chết cũng không sợ, ngươi còn giả mù sa mưa gọi ta như vậy làm gì?"
Bùi Nhiễm cụp mắt không đáp.
Tuân Dịch tức tới máu trong người sôi trào.
Y và Bùi Nhiễm làm chủ phó hơn nhiều năm, trước kia y chưa bao giờ ngờ tới vị kiếm linh Bùi Nhiễm sống hơn nghìn năm sẽ có tâm tư như vậy với y. Vì vậy khi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của y chính là né tránh.
Tuân Dịch mượn cớ ra ngoài né tránh được mấy tháng, mãi đến khi 3 ngày trước phát hiện kiếm linh nhà mình gặp nguy mới biết được hỗn đản này vậy mà chạy tới nơi cực viêm.
Y vội vàng chạy tới, cuối cùng cứu được người trước khi kiếm hủy hồn tan.
Cho tới nay, mỗi khi y nhớ tới tình huống lúc đó y vẫn còn vô cùng sợ hãi.
Đáy mắt Tuân Dịch toàn tia máu, y hừ lạnh quay đầu đi ra ngoài.
"Chủ nhân...!" Bùi Nhiễm gọi y, vô thức muốn ngồi dậy nhưng toàn thân mềm nhũn, lăn xuống giường.
Tiếng xích sắt vang lên, Bùi Nhiễm nằm sấp trên mặt đất, trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, thật lâu vẫn không ngẩng đầu lên.
"Ngươi làm sao vậy?" Tuân Dịch vọt tới bên cạnh hắn, lo lắng nói: "Ta khó khăn lắm mới ổn định được linh thể của ngươi, kêu ngươi đừng lộn xộn, ngươi thật là..."
Y còn chưa dứt lời Bùi Nhiễm đột nhiên giơ tay, một tay ôm y một cái đầy cõi lòng.
Thân thể Tuân Dịch lập tức cứng lại.
Bùi Nhiễm ôn nhu nói: "Chủ nhân đang lo lắng cho ta, đúng không?"
Tuân Dịch nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cứng nhắc nói: "Ngươi là kiếm linh của ta, ta lo lắng cho ngươi là sai sao?"
"Đúng, không có gì sai. Chủ nhân yên tâm, ta không sao, chuyện gì cũng không có." Bùi Nhiễm xoa xoa lưng Tuân Dịch, thanh âm vững vàng: "Kiếm linh thiên cổ nào chết dễ dàng như vậy được, nơi cực viêm không hủy được ta, ngươi cũng không hủy được ta."Tuân Dịch hiểu ra gì đó cắn răng nói: 'Ngươi gạt ta?"Bùi Nhiễm nói: "Tuân Dịch, ta hiểu ngươi."
"....Tiên Quân Côn Luân chết, thực ra ngươi vẫn chưa từng buông xuống, đúng không?" Ngươi sợ ta chính là người kế tiếp?"
Tuân Dịch ngẩn ra, ánh mắt hơi trầm xuống: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
"Vậy ta sẽ nói kỹ hơn." Tiên Quân Côn Luân từng nói rõ với ngươi, ngươi không phải là mệnh định cô độc, ngươi vẫn luôn nửa tin nửa ngờ cho đến khi... Tiên Quân Côn Luân quy tiên. Ngươi nghĩ đó là bởi vì ngươi, đúng không?"
"...Cho nên ngươi dời phủ đệ tu hành tới Vô Nhai Cốc, trừ ta ra không tiếp xúc với bất luận kẻ nào.
Bắt đầu từ ngày đó ngươi cũng không sử dụng ta cũng là do lo lắng ta sẽ phải bị dính lời nguyền mệnh định cô độc một đời của ngươi, đúng không?"
Tuân Dịch nhắm mắt, thanh âm mềm xuống: "Ngươi không hiểu....Ta không chịu nổi dù là ai xảy ra chuyện, Bùi Nhiễm, ngươi không hiểu...."
"Ta hiểu." Bùi Nhiễm dừng lại chút, ôn nhu nói: "Không phải ngươi đã hỏi ta, tại sao chủ nhân trước đã bỏ ta sao? Hiện tại ta nói cho ngươi biết."
Bùi Nhiễm nói: "Ta bị ép tuẫn kiếm, luyện thành kiếm linh tà kiếm. Ta có thể trao cho kiếm chủ lực lượng cường đại đồng thời khí âm tà trên người ta cũng sẽ ảnh hưởng đến kiếm chủ. Khí âm tà vào cơ thể, nếu ý chí không kiên định sẽ vô cùng tổn hại đạo tâm, đại gới khó thể vãn hồi. Kiếm chủ đời trước chính là vì vậy tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng... hồn phi phách tán."
"Lúc ta và ngươi mới gặp đã cảm ứng được ngươi là người có thể trở thành kiếm chủ của ta, ta cũng lo lắng đạo tâm ngươi bất ổn, số phận giống với chủ nhân cũ của ta.."
"Từng có một lần ta vô cùng muốn nói chân tướng cho ngươi biết, nhưng ta không nói." Bùi Nhiễm nhìn y, thấp giọng nói: "Ta cô độc quá lâu, không có ai nói chuyện với ta, uống rượu với ta trong suốt ngàn năm ta bị phong ấn."
"Dù đó là quyết định ích kỷ ta cũng muốn thử một lần, có thể lần này sẽ khác."
Bùi Nhiễm nói: "Tuân Dịch, ta hiểu ngươi. Cho tới nay tâm tư của ngươi trong suốt, đừng để những thứ không cần thiết này thành tâm ma."
Trong phòng trầm mặc rất lâu, sau đó Tuân Dịch nói: "Ngươi thật sự không sợ bị ta khắc chết?"Bùi Nhiễm khẽ cười: "Ta là một thanh tà kiếm sao lại sợ cái này. Huống chi...tà kiếm đi với tai tinh, không phải là tuyệt phối sao?"
Mắt Tuân Dịch lập tức đỏ hoe.
Lại là sự trầm mặc hồi lâu, Bùi Nhiễm hơi buông y ra, nghiêm túc nói: "Còn ta...ngươi biết tâm tư ta đối với ngươi là gì, ngươi nhất thời không chấp nhận cũng không sao, thời gian của chúng ta vẫn còn rất dài. Nhưng...ta hy vọng ngươi không trốn tránh ta nữa, ngay cả khi chúng ta chung sống như trước cũng được."
"Chung sống như trước?" Tuân Dịch đột nhiên bật cười: "Ta với ngươi chung sống hơn trăm năm, ngươi giả vờ trước mặt ta có ích sao?"
Bùi Nhiễm ngẩn ra, khóe miệng cong lên: "Hảo, là lỗi của ta."
Hắn giương mắt nhìn Tuân Dịch, nghiêm túc hỏi: "Vậy chủ nhân nguyện ý để quan hệ của chúng ta tiến hơn một bước sao?"
Tuân Dịch không thích ứng với dáng vẻ nghiêm chỉnh của đối phương liền đẩy hắn ra, đứng lên sửa sang lại y phục: "Thôi đi, đã là người sống mấy nghìn tuổi, buồn nôn gì vậy."
Bùi Nhiễm nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của đối phương, mỉm cười không nói.
Tuân Dịch mất tự nhiên quay đầu, nói: "Nói cũng đã nói xong, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi ta đi trước."
Bùi Nhiễm: "Chủ nhân muốn đi đâu?"
Tuân Dịch tức giận nói: "Ta đi tìm cách bồi dưỡng linh thể ngươi, linh thể ngươi sắp tiêu tán rồi ngươi không nóng nảy chút nảo sao?"
Y quay đầu đi ra ngoài rồi lại như nghĩ tới gì đó, dừng chân: "Trước khi linh thể ngươi khôi phục, ta không cho ngươi tháo xiềng xích ra, ngươi cũng đừng nghĩ ra khỏi phòng này."
"...Kiếm linh của bổn tọa yếu thành dạng này, mang đi ra ngoài ta cũng ngại mất mặt."
tuẫn kiếm: chết để đúc kiếm