Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 33: Ở lại đi

Bạch Đồ sửng sốt trong chớp mắt, dở khóc dở cười.

Con nói cái gì tộc sói cao ngạo, thực sự không nhìn ra được một chút trên người người này.

Bạch Đồ nhất thời thất thần, thừa dịp y không có phòng bị, Vân Dã nhân cơ hội cúi đầu liếʍ liếʍ tay y, lại lại gần cổ Bạch Đồ chiếm tiện nghi.

Cuối cùng vẫn bị Bạch Đồ xách gáy kéo ra.

Sói nhỏ lập tức "y y ô ô" duỗi chân, nhưng căn bản không tránh thoát sức lực của Bạch Đồ.

Bạch Đồ uy hϊếp:"Không được hồ nháo, không thì ta đuổi con ra ngoài."

Sói nhỏ lập tức không dám động, đàng hoàng rũ tứ chi xuống, đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Bạch Đồ, không dám hồ nháo nữa.

Thấy hắn ngoan, Bạch Đồ mới thả hắn lại trên giường, bàn tay đặt lên đầu Vân Dã, điều khiển linh lực tham nhập vào linh mạch hắn.

Bạch Đồ ở trong lôi kiếp cũng coi là nhân họa đắc phúc.

Trong quá khứ Tiên Quân Chiêu Hoa tu Vô Tình Đạo, đương nhiên phải lấy đạo pháp áp chế du͙© vọиɠ bản thân, này vốn là loại phương pháp tu hành tổn thương với bản thân cực lớn. Hôm nay y phá Vô Tình Đạo, trọng tố tiên cốt, ngược lại nâng cao tu vi một bước.

Nhưng Vân Dã không may mắn như vậy.

Bốn mươi chính đạo thiên lôi vững chắc rơi xuống người hắn, tu vi hắn tích lũy từ tu luyện ma công gần như bị đánh tan hết toàn bộ.

Nếu không phải như vậy thì cũng sẽ không ngay cả biến hóa hình người cũng không làm được.

Chỉ là cũng may linh mạch hắn không bị tổn thương, lần nữa tu luyện cũng không khó khăn. Bạch Đồ dò xét một phen, đại khái hiểu rõ tình huống hôm nay của hắn.

Bạch Đồ nói:"Phía sau núi có sơn động linh khí sung túc, bắt đầu từ ngày mai con hãy tới tu luyện trong sơn động, không được lười biếng, hiểu chưa?"

Vân Dã vùi đầu cọ cọ tay y, đôi mắt ngây thơ mơ hồ, giả vờ nghe không hiểu:"Ngao ô...Gâu gâu gâu...."

Bạch Đồ vỗ vào đầu hắn:"Giả chó hoài riết nghiện."

Mặc kệ Vân Dã có bao nhiêu không tình nguyện, sáng hôm sau Bạch Đồ vẫn kiên quyết đưa hắn đến sơn động phía sau núi, giam bên trong tu luyện lần nữa.

Dù sao căn cơ vẫn còn, Vân Dã tu hành tiến triển cực nhanh, không cần bảy tám ngày đã khôi phục khoảng năm thành.

Ngày hôm đó Vân Dã như thường lệ tới sơn động sau núi tu luyện, Bạch Đồ đến tìm hắn nhưng khi y vào sơn động lại không thấy bóng dáng sói con.

"Vân Dã?" Bạch Đồ kêu, hơi cảm ứng chút, nhìn qua bụi cỏ ngoại sơn động.

Bạch Đồ bất đắc dĩ lắc đầu.

Người này sau khi biến về nguyên hình đột nhiên bắt đầu thích trốn trong bụi cỏ.

Bạch Đồ đi tới bụi cỏ:"Vân Dã, con lại đang làm gì?"

Không chờ y đi tới, trong bụi cỏ đột nhiên vang lên thanh âm:"Sư tôn đừng tới đây!"

Bạch Đồ sửng sốt.

Thanh âm kia nghe vào chỉ như một hài tử bốn năm tuổi, vừa nãi vừa ngọt, non nớt vô cùng.

Đây là thanh âm của Vân Dã sao?

Bạch Đồ chớp chớp mắt, lập tức ý thức được cái gì:"Con...con làm sao vậy?"

Bụi cỏ giật nhẹ, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Đó là nam đồng khoảng bốn tuổi, tay ngắn chân ngắn, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, lớn lên phấn điêu ngọc trác, mơ hồ thấy được đường nét sâu sắc.

Trên đầu nam động là một đôi tai sói xám bạc dựng thẳng, bởi vì khẩn trương nên kéo căng, đuôi sói phía sau cũng không an phận quét tới quét lui.

"...Vân Dã?"

Tai nam đồng cụp xuống, trong mắt thấp thoáng hơi nước, ủ rũ:"Là con."

Nội tâm Vân Dã sụp đổ.

Hôm nay vất vả mới tích lũy đủ linh lực để có thể hóa thành hình người, cuối cùng cũng không cần mang nguyên hình bị trọc một nửa nữa. Nhưng tuyệt đối không ngờ tới đúng là hắn đã biến trở về hình người, nhưng vì sao lại biến trở về dáng vẻ khi còn nhỏ???

Vân Dã tự bế rút vào bụi cỏ.

Bạch Đồ bị hắn mạnh tới run sợ.

Dù kiếp trước hay kiếp này, khi y nhận thức Vân Dã, dáng vẻ hình người của đối phương ít nhất cũng đã mười tuổi.

Y chưa thấy qua Vân Dã nhỏ như vậy.

Bạch Đồ ép suy nghĩ muốn ôm hài tử đó vào lòng xoa nắn một phen, ôn nhu khuyên:"Linh lực của con chưa khôi phục, này cũng không có biện pháp."

Vân Dã vẫn không nói gì, Bạch Đồ nghĩ nghĩ lại nói:"Bộ dáng này của con đáng yêu hơn nhiều, không phải tốt hơn hình sói không nói chuyện được sao?"

"Được rồi, mau ra đây." Bạch Đồ nói:"Có thể biến về hình người nói rõ linh lực đã khôi phục không ít, tu luyện mấy ngày nữa sẽ tốt."

Hồi lâu, thanh âm Vân Dã nặng nề truyền tới:"....Nga."

So với sói trụi lông, dáng vẻ bây giờ đã rất tốt.

Bụi cỏ rung rung, một nam đồng trơn bóng chầm chậm bò ra từ bụi cỏ, ai oán ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ.

.....Linh lực không đủ, ngay cả y phục cho mình cũng không biến được.

Bạch Đồ trầm mặc, nói:"Đi ra sau tắm rửa, ta tìm y phục cho con."

Kỳ Minh Sơn thật là có y phục hắn có thể mặc.

Những ngày qua, tiểu gia hỏa trong bụng Bạch Đồ càng ngày càng hoạt bát.

Vì tu vi tinh tiến, thai nhi trong bụng y hút đủ linh lực, hẳn qua không bao lâu là có thể ra đời. Phòng ngừa chu đáo, Bạch Đồ đã chuẩn bị trước y phục

cho tiểu hài tử.

Đạo pháp huyền diệu, biến ra một hai bộ y phục đương nhiên không phải chuyện khó, nhưng Bạch đồ vô cùng hưởng thụ quá trình tự tay may y phục.

Chỉ là không ngờ, nhãi con nhà mình còn chưa mặc vào, trước tiện nghi phụ thân.

Bạch Đồ chọn y phục nhỏ Vân Dã có thể mặc, rồi đi tới ôn tuyền sau núi.

Ôn tuyền ở trong rừng cây phía sau sơn động, hơi nước dày đặc, nước trong hồ chấn động.

Bạch Đồ đi vào trong rừng, xa xa đã thấy thân ảnh nho nhỏ ngồi trong nước, chỉ lộ ra nửa gương mặt lơ lửng trên mặt nước. Thấy Bạch Đồ tới, Vân Dã chui xuống nước, thân hình biến mất trong hơi nước.

Bạch Đồ giả vờ không phát hiện đi tới bên bờ, đặt y phục xuống:"Vân Tiểu dã, đi lên thay y phục."

Đột nhiên, bên cạnh Bạch Đồ dâng nước lên. Bạch Đồ không đề phòng, y phục bị nước tưới ướt mảng lớn.

"Con..." Bạch Đồ đang muốn phát cáu, một cánh tay nhỏ như ngó sen chìa ra từ dưới mặt nước, kéo vạt áo Bạch Đồ.

Vân Dã trồi lên mặt nước, chớp chớp mắt, giòn giả nói:"Sư tôn tắm với con đi."

Trước sao chỉ mới qua một nén nhang, hắn đã nhanh chóng thích ứng nên dùng dáng vẻ bây giờ của mình nũng nịu sao.

Năng lực thích ứng khiến Bạch Đồ phải cảm thán.

"Không được, chính con..." Bạch Đồ còn chưa nói xong đã thấy mất mát giữa hai lông mày hài tử, trong mắt là hơi nước, giống như sẽ rơi xuống.

Vân Dã bản bình thường làm nũng Bạch Đồ đã chịu không nổi, huống chi là Vân Dã bản thu nhỏ.

Lực sát thương nhanh chóng bay lên.

Bạch Đồ bị sắc mặt của hắn làm hoảng hốt, vô thức gật đầu:"Được."

Bạch Đồ xoay người, chậm rãi cởi đai lưng.

Vân Dã nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, gương mặt non nớt là nụ cười xấu xa không chút che giấu.

Tuy đã sắp sinh con nhưng thân hình Bạch Đồ cũng không có biến hóa gì lớn, duy chỉ có phần bụng hơi nhô lên, nhưng cũng không lớn giống nam nữ dân gian mang thai tháng cuối, nhìn qua chỉ mới năm sáu tháng.

Bạch Đồ mới vừa cởi đai lưng liền tỉnh táo lại, y hơi suy tư để ngoại bào ướt nhẹp qua một bên, thân hình thoắt một cái, một con thỏ nhỏ nhảy ra từ trong y phục.

Con thỏ nhỏ phốc một tiếng nhảy xuống ôn tuyền, bọt nước không nghiêng không lệch bắn lên gương mặt độ manh nổ tung của Vân Dã. Vân Dã nhất thời ngây người, chớp chớp mắt, bọt nước theo lông mi chảy xuống.

Cái này và nói xong không giống như a???

Bạch Đồ một chút cũng không để ý Vân Dã, y linh hoạt bơi tới bên kia hồ, thoải mái giãn ra tứ chi, nằm ngửa trên mặt nước.

Lông tơ mềm mại được dòng nước cọ rửa, trôi nổi trên mặt nước, như là kẹo bông gòn vừa tròn vừa mềm.

Quả nhiên vẫn là nguyên hình thoải mái.

Bạch Đồ thở một hơi, chợt trước mắt tối sầm.

Y ngẩng đầu, gương mặt non nớt của ấu đồng (đứa bé) Vân Dã xuất hiện trước mặt y.

Bạch Đồ vô thức nhấc chân đạp hắn, lại bị Vân Dã tay mắt lanh lẹ nắm được, hai tay mũm mĩm ôm y vào lòng, thỏa thích vuốt ve.

Nhưng vuốt vuốt, Bạch Đồ đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng.

Hình như... hơi nóng?

Bạch Đồ mở mắt, một cước đạp người bên cạnh ra.

"A....." Vân DÃ đang vùi đầu lên bụng Bạch Đồ chuyên tâm hút thỏ, chợt bị đá một cước, bị đau nên buông tay ra.

Ánh sáng hiện lên, Bạch Đồ đã y phục chỉnh tề, đưa lưng về phía Vân Dã đang ở trong ôn tuyền.

Bạch Đồ:"Ta về trước, ngươi chốc nữa tiếp tục tu luyện, không được lười biếng."

Vân Dã há miệng còn chưa kịp nói gì đã thấy Bạch Đồ bay nhanh rời khỏi, bước chân như hoảng hốt.

Vân Dã nghi ngờ nghiêng đầu, trong lúc đó ngửi được mùi cỏ xanh như có như không.

...Sao có chút quen thuộc?

Bạch Đồ nhanh chóng về phòng, khép cửa lại, tựa ở cửa thở dốc.

Chết tiệt.

Y đã lâu rồi không có xuất hiện phản ứng độc dục.

Có lẽ là giai đoạn trước linh lực y tiêu hao quá nhiều, thân thể phản ứng kỳ động dục càng kịch liệt, thúc giục y song tu khôi phục linh lực. Trước đó sau khi rời đi Thiên Diễn Tông, y trộm luyện chế Tiên Dược mới áp chế được phản ứng động dục xuống.

Dược hiệu kia có hạn, sau khi dùng thuốc mỗi lần phát tác đều so với lần trước càng dữ dội hơn, Bạch Đồ uống liên tục mấy tháng mãi đến khi đi đến Ma Uyên mới dừng.

Đoạn thời gian sau khi tới Ma Uyên, cơ thể y không xuất hiện gì khác thường, làm y quên mất bệnh xấu này.

Mấy ngày nay ngày đêm ở chung với Vân Dã, tu vi người nọ giảm, yêu khí tiết ra ngoài, lần nữa câu ra phản ứng động dục của y.

Chớp mắt, trên mặt Bạch Đồ đỏ hồng.

Tay y vừa nhất, một bình ngọc từ trong cái hộp ở phía trong bay ra, rơi xuống tay y.

Bạch Đồ trút bình ngọc, một viên đan dược lăn ra từ miệng bình nhỏ.

Chỉ còn một viên cuối cùng.

Bạch Đồ sách một tiếng, nhanh chóng nuốt thuốc.

Cơn nóng trong cơ thể giảm xuống, Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tiên Dược này là chính y luyện, luyện tiếp cũng không khó. Dựa theo kinh nghiệm ban đầu, thuốc này có thể chống đỡ ít nhất mười ngày. Mười ngày, cũng đủ để y luyện đan dược mới.

Bạch Đồ không chậm trễ nữa, đứng dậy đi tới phòng luyện đan.

Mấy ngày sau, Bạch Đồ ở trong phòng luyện đan luyện dược, Vân Dã tiếp tục tu luyện sau núi.

Tu vi y tiến triển cực nhanh, hình người mỗi ngày một dạng, chưa được năm ngày đã trưởng thành thành thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ là lỗ tai và đuôi làm sao cũng không thu về được.

Vân Dã đã quen, cũng không sốt ruột, mỗi ngày mang đôi tai sói đó lượn tới lượn đi trên Kỳ Mình Sơn, rất bắt mắt.

Ngày hôm đó, Bạch Đồ như thường lệ ở trong phòng luyện đan, Vân Dã tới gõ cửa:"Sư tôn, tới giờ rồi."

Cửa phòng rất nhanh mở ra, Bạch Đồ từ trong đó đi ra.

Đoạn thời gian này Vân Dã vô cùng bận tâm Bạch Đồ, không cho phép y mệt mỏi một chút.

Thấy Bạch Đồ muốn luyện đan, Vân Dã vốn muốn làm giùm nhưng Bạch Đồ chết sống không chịu nói cho Vân Dã biết y luyện đan dược gì, hai người giằng co hồi lâu, chỉ đành đều thối lui một bước.

Bạch Đồ có thể tiếp tục luyện đan nhưng thời gian ở trong phòng không thể vượt quá hai canh giờ.

Nhiệt độ trong phòng luyện đan vô cùng cao, đun nóng tới mặt Bạch Đồ đỏ lên, diễm sắc hơn trước kia.

Vân Dã không nhịn được nhìn thêm mấy lần, sắc mặt vẫn như thường, nhưng đuôi ở phía sau vui sướиɠ lắc lắc, biểu lộ rõ nội tâm không đứng đắn.

Tuổi thân thể hôm nay của hắn, chính là thời kỳ xao động nhất.

Vân Dã kiềm chế xao động trong lòng, đỡ Bạch Đồ đi tới trong viện.

Vân Dã hẳn là vừa mới tắm xong, trên người tỏa ra yêu khí trộn lẫn hơi nước, không chút giữ lại tỏa ra hết.

Tim Bạch Đồ đập nhanh hơn.

Vân Dã ảnh hưởng y so với trong tưởng tượng của y còn lớn hơn, cũng may chỉ cần hai ngày nữa, là luyện xong đan dược, y cũng không cần lo mình bị người này ảnh hưởng.

Bạch Đồ nghĩ vậy, được Vân Dã dìu vào phòng.

Vân Dã rót cho y một chén trà an thần:"Sư tôn, uống trà an thần rồi ngủ."

"Ừ." Bạch Đồ nhận lấy chén trà, ngón tay vô tình đυ.ng phải tay Vân Dã, tim run lên.

Hôm nay dáng vẻ Vân Dã đã gần với trước Lôi Kiếp, tướng mạo đan xen giữa thiếu niên và thanh niên vô cùng tuấn lãng, giữa hai lông mày mang theo tà khí, giơ tay nhấc chân đều câu dẫn người.

Ánh mắt Bạch Đồ quét qua mặt Vân Dã, lập tức chột dạ dời đi. Nhưng Vân Dã như không cảm thấy, tự nhiên thu tay:"Sư tôn sớm nghỉ ngơi, con về phòng."

Hắn nói xong liền muốn rời khỏi, Bạch Đồ gọi hắn lại:"Cái kia.... phòng con có lạnh không?"

Nhiệt độ trên Kỳ Minh Sơn thích hợp, nhưng đến buổi tối, gian phòng ở trên núi không tránh khỏi sẽ lạnh lên.

Đình viện này vốn chỉ có Bạch Đồ ở, không có chuẩn bị phòng ngủ khác, trong khoảng thời gian này Vân Dã chỉ có thể ngủ phòng nhỏ trong thư phòng.

Vân Dã nói:"Không lạnh, sư tôn không cần phải lo lắng."

Bạch Đồ:"Mấy ngày nay khí trời trở lạnh, phòng của con sẽ lạnh, không thì...."

Y mím môi, thấp giọng nói:"Không thì con ở lại đi."