Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 20: Thấy thế nào cũng giống như là đang... động dục

Hiện tại Bạch Đồ rất xấu hổ.

Mấy ngày nay nằm mơ thì không nói, lại còn trộm y phục của tiểu đồ đệ nhà mình ôm ngủ.

Dù ngu ngốc tới mấy cũng nhận ra có điều bất thường.

Bạch Đồ cũng không phải là Tiên Quân thanh tâm quả dục từ bé, làm nam nhân trưởng thành, chuyện nên biết y đều biết. Thân thể này thường nóng lên khó chịu, còn luôn muốn thân cận với người nào đó, thấy thế nào cũng giống như là đang... động dục.

Thỏ là sinh vật có năng lực sinh sản cực mạnh, rất nhiều kỳ động dục, chút thường thức ấy Bạch Đồ vẫn biết.

Tiên Quân Chiêu Hoa thân là thỏ tiên, từ khi sinh ra đã mở ra linh thức, tu đạo thanh tâm quả dục nhiều năm, dù thỉnh thoảng sinh lý có hơi khác thường cũng có thể đúng lúc lấy tu vi cao thâm kiềm lại.

Biến thành như hôm nay chỉ có thể là vì mang thai và tu vi suy giảm.

Cơ thể song nhi vốn yếu kém, khi mang thai thì cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, sẽ vô thức ỷ lại...trượng phu của mình. Chỉ sợ nguyên nhân là vì hài tử này, thân thể y theo bản năng coi Vân Dã là trượng phu, cộng thêm kỳ động dục đã tới mới làm ra những chuyện này.

Bạch Đồ tìm được nguyên nhân, tức giận xoa bụng hai cái:"Nhãi con, đều tại con."

Cơn sóng lần này cũng không cuộn trào mãnh liệt, ngoại trừ hơi khô nóng thì tạm thời không có gì bất thường. Nhưng cứ thế mãi cộng thêm kỳ động dục của thỏ rất nhiều lần, y thật sợ một ngày nào đó mình không chịu được vọi tới chỗ tiểu đồ đề...

Tiểu đồ đệ đáng thương, nếu Bạch Đồ thực sự muốn làm gì với hắn, lấy tu vi của hắn, ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Bạch Đồ run lập cập, không dám nghĩ tiếp nữa.

Y nhét cái ngoại sam bị y ôm nhàu nhĩ cả đêm dưới gầm giường, sau khi giấu kỹ thì đứng dậy ra ngoài.

Cửa phòng Vân Dã đang mở, mơ hồ có thể thấy được thân cao gầy ngay trong phòng. Hiện tại Bạch Đồ vừa ngửi được mùi người kia đã cảm thấy khó nhịn, bước chân không khỏi tăng nhanh.

"Sư tôn?"

Vân Dã ở phía sau gọi y, Bạch Đồ dừng chân, quay đầu.

Vân Dã mặc nội sam trắng thuần, thắt lưng lỏng lẻo, lộ ra mảng lớn l*иg ngực trắng nõn cường tráng. Hắn lười nhác tựa ở cửa phòng, cười với Bạch Đồ:"Sư tôn sớm an (Chào buổi sáng)."

Bạch Đồ bị nụ cười này của hắn làm chói mắt, vội vàng dời đi tầm nhìn:"Sớm.

Vân Dã thấy tinh thần y không tốt, săn sóc đi tới hỏi:"Đêm qua sư tôn không có nghỉ ngơi tốt sao?"

Bạch Đồ thản nhiên trả lời:"Không có gì."

Vân Dã nghiêng đầu, thân trên hơi nghiêng, đang định hỏi lại, khứu giác nhạy cảm đột nhiên ngửi được mùi hương nhàn nhạt.

Trên người Bạch Đồ quanh năm luôn mang theo mùi thơm lành lạnh, nhưng mùi hương hôm nay hoàn toàn khác trước đó, mùi trở nên ôn hòa hơn nhiều, còn hơi chút ngọt ngào, làm người nhịn không được muốn cắn một cái.

Vân Dã nghiêm túc ngửi ngửi Bạch Đồ:"Sư tôn đổi huân hương mới? Thật thơm."

Lông tơ cả người Bạch Đồ dựng lên, không nhịn được mà lui về phía sau mấy bước.

Bạch Đồ đứng xa, mùi cũng biến mất theo. Vân Dã đột nhiên bực bội, hắn như không có gì xảy ra hỏi:"Hôm nay sư tôn có việc?"

Bạch Đồ là định lén tới suối lạnh tắm rửa, làm bản thân thanh tỉnh lại, nhưng y cũng không muốn nói thật với Vân Dã. Sáng sớm đi tắm thấy thế nào cũng rất kỳ quái.

Bạch Đồ qua loa nói:"Không có gì, ta... đi dạo chung quanh."

Vân Dã nghi ngờ nhìn y, Bạch Đồ sợ hắn lại làm gì nữa, dần đầu giáo huấn:"Còn không mau vào phòng mặc y phục, y quan không chỉnh còn ra thể thống gì nữa?"

"Vâng, sư tôn." Vân Dã cúi đầu đáp, như nghĩ tới điều gì, lại hỏi:"Sư tôn có thấy ngoại sam của con không, chính là cái con thường mặc. Hai ngày trước con mới vừa giặc xong, nhưng hôm nay lại không tìm thấy."

"...Không có." Bạch Đồ mặt không đổi sắc trách cứ:"Bao nhiêu tuổi rồi, sao ngay cả y phục của mình đặt ở đâu cũng không biết."

Vân Dã gãi đầu, hoang mang nói:"Con nhớ rõ con đặt nó ở trên giường, tối hôm qua trở về cũng không để ý, ai ngờ hôm nay không tìm thấy."

Nói tới đây, hắn cười xấu xa, không đứng đắn nói:"Sư tôn, người nói xem có phải có tiểu sư muội nào thầm mến con, lén trộm y phục con không?"

Tai Bạch Đồ lặng lẽ đỏ lên:"..."

Bạch Đồ gượng gạo nói:"Nói hưu nói vượn gì đó, người ta lấy y phục con làm gì?"

"Sư tôn không biết thôi, người thầm mến con ở trong môn (môn phái) nhiều, trước đó còn có người lấy mộc kiếm con dùng để luyện kiếm đi, hại con phải đi tìm."

Hắn dừng chút, vờ khổ não:"Người nói bọn họ cần gì phải như vậy, nếu thật sự muốn đồ của con thì nói thẳng là được. Nếu thật là một tiểu sư muội xinh đẹp, nói không chừng con sẽ đưa cho các nàng."

Bạch Đồ nghe mà khó chịu, chân mày vô thức nhíu lại:"Người ta muốn ngươi sẽ đưa? Ngươi người này sao...."

"Sư tôn đừng giận." Vân Dã vội vàng cắt ngang, cười nói:"Con nói chơi."

Bạch Đồ mím môi, không trả lời.

Có lẽ là vì ảnh hưởng mùi ngửi được lúc nãy, hôm nay tim Vân Dã rất ngứa, không muốn ngừng trêu chọc sư tôn nhà hắn. Hắn tiến tới bên cạnh Bạch Đồ, nhẹ giọng trêu chọc:"Chỉ là cũng phải nhìn đối phương là ai, nếu là sư tôn muốn, con nhất định cho."

TRong đầu Bạch Đồ ong một tiếng, chân cũng muốn mềm nhũn.

Y hoảng hốt khiển trách Vân Dã mấy câu, bất chấp phản ứng của đối phương, rời đi đình viện như chạy trối chết vậy.

Bạch Đồ đi tới suối lạnh phía sau núi, thuận tay hạ cấm chế mới yên lòng ngâm mình trong suối lạnh. Cảm giác khô nóng mấy ngày nay rốt cuộc cũng bị suối nước làm tiêu tan, Bạch Đồ vô thức thở ra một hơi, khẽ nhắm mắt.

Một đôi tai thỏ chìa ra, cụp xuống ở hai bên.

Thoải mái tới tai cũng run run.

Lo lắng khí lạnh trong suối nước bất lợi với thai nhi, Bạch Đồ cũng không ngâm quá lâu, rất nhanh đã đi ra khỏi suối nước. Y hơi cảm ứng, Vân Dã đã không còn ở Lạc Hà Phong, hẳn là đi luyện công.

Sói nhỏ không ở, đè lại khác thường trong lòng, lo lắng mấy người trước được quét sạch, tâm tình có thể nói là nhảy nhót. Quay về phòng ngủ còn tiện đường từ trong kho thức ăn của mình, chọn hai củ cà rốt.

Bạch Đồ ngậm cà rốt trở về phòng ngủ, lấy ra quyển sách từ trong Tàng Thư Các ở trên bàn ra nghiên cứu về Ma Uyên.

Tuy hôm đó tan rã trong không vui với Lăng Vi Quân, nhưng Bạch Đồ không thật sự định buông tay mặc kệ. Giới Tu Chân muốn làm gì đó là chuyện của họ, họ có thể không màng hậu quả nhưng Bạch Đồ không kham nổi rủi ro này.

Trời biết vạn nhất lần này thất bại, y có thể trở về quá khứ được không.

Huống chi, tới thế giới này nhiều năm như vậy, y đã sớm không thể coi thế giới này chỉ là thế giới hư cấu được nữa.

Mỗi người ở đây đều có máu thịt, y không thể trơ mắt nhìn chiến loạn bắt đầu, sinh linh đồ thán.

Việc cấp bách hiện tại là phải tìm thấy nhập khẩu Ma Uyên, phong ấn lần nữa.

Trong đây có ghi lại một số vị trí từng xuất hiện nhập khẩu Ma Uyên trong lịch sử, Bạch Đồ ghi nhớ từng cái. Y nhanh chóng gặm xong hai củ cà rốt, nhắm mắt ngưng thần thả thần thức ra ngoài.

Bạch Đồ lấy đạo pháp phong ấn tất cả thông lộ hai giới, phong ấn kia không thể nào chỉ mới mười năm đã buông lỏng được, duy nhất có thể là bên Ma Uyên đã dùng phương thức nào đó mở ra một thông đạo trong đó.

May mắn những thông đạo này đại khái là cố định, y chỉ cần dùng linh lực chậm rãi tra xét là có thể tìm tới đến tột cùng là phong ấn chỗ nào buông lỏng.

Nhưng y tìm mấy địa điểm đều không thu hoạch được gì.

Linh lực bây giờ của Bạch Đồ không chịu nổi tiêu hao quá nhiều, y chỉ đành thu lại thần thức.

Bạch Đồ mở mắt, Vân Dã đang đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn y.

Bạch Đồ bị dọa sợ tới xém nhảy lên, tức giận hỏi:"Ngươi ở đây làm gì?"

Vân Dã cong môi, thay Bạch Đồ rót chén trà:"Hộ pháp sư tôn."

Bạch Đồ biết bản thân quá căng thẳng, y gật đầu, tiếp nhận chén trà Vân Dã đưa tới. Khi nhận chén trà, ngón tay Bạch Đồ không cẩn thận chạm phải mu bàn tay của Vân Dã, lại không còn cảm giác xao động lúc trước.

Bạch Đồ nhấm một ngụm trà, yên tâm.

Suối nước quả thật hữu hiệu.

Vân Dã hỏi:"Sư tôn tìm được nhập khẩu Ma Uyên rồi sao?"

"Chưa." Bạch Đồ nói:"Có hơn mười nhập khẩu Ma Uyên được ghi lại trong sách, càng không cần nói tới cái không có sách, muốn tìm thấy cũng không dễ dàng như vậy."

Vân Dã gật đầu, giả vờ tò mò nhìn mấy nơi Bạch Đồ vẽ ra.

Chốc lát, hắn nói:"Sư tôn, sao chúng ta không thu hẹp phạm vi lại?"

"Sao thu hẹp?"

"Sư tôn nhìn ở đây." Vân Dã đi tới phía sau Bạch Đồ, cầm bút, nhẹ nhàng khoanh vòng trên giấy:"Tỷ như nơi này. Nơi này là nơi tương giao giữa kiếm phái Huyền Nguệt và Vô Cực Hải, nếu Ma Uyên thật sự muốn ngóc đầu trở lại, họ đương nhiên sẽ không chọn chỗ dưới mí mắt Tiên Môn."

Vân Dã lại quá gần, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, như là ôm Bạch Đồ vào lòng vậy.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên trên đầu Bạch Đồ, thậm chí y còn cảm nhận được rung động l*иg ngực phía sau. Hơi thở quen thuộc lần nữa bao phủ y, Bạch Đồ hoảng hốt, xao động vất vả đè xuống lại mơ hồ có xu thế dâng lên.

Vân Dã hoàn toàn không biết, hắn lại khoanh mấy chỗ trên giấy, tiếp tục nói:"...Nếu là con muốn phá phong ấn, hẳn sẽ chọn mấy chỗ này."

"Ta biết rồi." Bạch Đồ đáp, không được tự nhiên rụt cơ thể:"Còn lại tự ta tới, con không đi luyện công, ở đây làm gì?"

Vân Dã buông y ra, cười nói:"Sư tôn, con chỉ muốn tới nói cho người biết, tu vi đã mãn, mấy hôm nửa có thể sẽ đột phá."

"A?" Mắt Bạch Đồ sáng ngời:"Nhanh như vậy?"

Y vội vàng tham dò linh mạch Vân Dã, quả thực tra ra cổ linh lực dư thừa kia.

Bạch Đồ vô cùng mừng rỡ, sói con này đã ở bên y hơn chục năm, tu hành rốt cuộc có tiến triển.

Trình độ đột phá cảnh giới khó hay dễ của mỗi người đều khác nhau, có vài người đột phá cảnh giới rất dễ dàng, nhưng đối với một số người, có thể trong mấy năm cũng không đạt được mong muốn.

Còn Vân Dã, chỉ có lần đầu tiên đột phá là gian nan nhất, nhưng khi thuận lợi vượt qua, con đường tu hành phía sau sẽ ngày càng suông sẻ.

Bạch Đồ:"Vậy còn chờ giù, tối nay liền bắt đầu, ta hộ pháp cho con."

Bạch Đồ bày xong đại trận hộ pháp bên trong tĩnh thất tu hành, để Vân Dã ngồi xếp bằng trong trận. Vân Dã chống cằm nhìn đối phương đang bận rộn, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Đối với người đã tu hành tới Đại Thừa ở kiếp trước, đột phá một cảnh giới nho nhỏ căn bản không phải việc khó gì, cũng không cần phí lớn sức như vậy.

Có thể nhìn sư tôn nhà mình khẩn trương bận rộn vì mình, cũng là chuyện thú vị nhất.

Chỉ là...

Chóp mũi Văn Dã giật giật, hơi nhíu mày.

Hình như hắn lại ngửi thấy mùi hương lúc sáng.

Không biết vì sao, đây rõ ràng là mùi hương tươi mát ngọt ngào lại khiến hắn trở nên nóng nảy. Giống như là con mồi đưa đến bên miệng hắn lại lúc xa lúc gần, khó khống chế, làm hắn không khống chế được muốn hoàn toàn chiếm giữ.

Lúc này, Bạch Đồ đã chuẩn bị xong trận pháp. Y ngồi xuống trước mặt Vân Dã, dặn dò:"Nhớ, chút nữa dù xảy ra cái gì, cũng không được rối trí, tránh khỏi kinh mạch nghịch hành, tẩu hỏa nhập ma."

Vân Dã ngập ngừng, thầm đáp:"...Vâng."

Bạch Đồ không chú ý tới khác thường của hắn, y giơ tay phong tỏa tĩnh thất, nói với Vân Dã:"Bắt đầu đi."

Vân Dã nghe lời nhắm mắt, điều động Linh Lực toàn thân.

Tĩnh thất không lớn, Bạch Đồ lo lắng có người quấy rầy, nên ngăn lại cửa ra vào duy nhất. Vân Dã điều động Linh Lực, đồng thời, hơi thở của hắn không giữ chút nào dần chiếm hết không gian, lập tức ép sát Bạch Đồ.

Hơi thở kia ùn ùn kéo đến đánh lên Bạch Đồ, trong chốc lát, Bạch Đồ cảm thấy khó thở.

Xao động đáng sợ hơn lúc đầu lập tức xâm nhập toàn thân.

Bạch Đồ cuộn người, nức nở.