Tiên Quân Thanh Huy nói được làm được, thật sự phong tỏa cốc khẩu Vô Nhai Cốc, không cho phép Vân Dã đi vào, cũng không cho Bạch Đồ lén ra ngoài gặp hắn.
Sấm chớp rền vang trên bầu trời, mưa to cọ rửa qua sơn cốc, gió đêm mạnh mẽ thổi qua. Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, nghe tiếng mưa bên ngoài, trong lòng càng lo lắng.
Tính cả ngày y mê man hôm đó nay đã qua ba ngày ba đêm.
May mắn hắn là tu sĩ, đổi thành người thường quỳ tới ba ngày, vải gió dầm mưa, mạng cũng đã bỏ ở nơi này.
"Tiên Tôn, đến phiên ngài." Thanh âm Bùi Nhiễm vang lên trước mặt y, Bạch Đồ bừng tỉnh hoàn hồn, cúi đầu nhìn ván cờ trước mắt.
Quân trắng của y đã bị ép tới bước đường cùng, bước cuối cùng hắn đặt đâu cũng sẽ là đường chết.
Bạch Đồ ném quân cờ vào trong hộp, nhàn nhạt nói:"Ta thua."
"Đa tạ."
Bùi Nhiễm đặt cờ xuống, đứng dậy rót cho Bạch Đồ một chén trà:"Chủ nhân để Vân Dã quỳ gối bên ngoài là có dụng ý của ngài. Tiên Tôn trước kia luôn mặc kệ người kia, làm người kia không tồn lòng kính sợ với Tiên Tôn, nhiều lần xúc phạm. Lần này ăn giáo huấn, mài giũa, mới không phụ mong đợi của Tiên Tôn."
Bạch Đồ nhấp ngụm nước trà:"Ta hiểu, chỉ là..."
Bùi Nhiễm:"Đau lòng?"
Bạch Đồ nghẹn lại đặt chén trà xuống, giả vờ bất mãn:"Bùi Nhiễm, tính tình ngươi sao ngày càng giống sư huynh, đều thích trêu chọc người khác. Ngươi có còn biết bản thân là kiếm linh không?"
"Không tốt sao?" Bùi Nhiễm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, như nhìn về nơi xa xa:"Trước khi gặp được chủ nhân, ta chỉ là một phế kiếm bị người vứt bỏ, không biết bi hoan hỉ nộ trong cuộc sống. Sau khi gặp chủ nhân, ta mới phát hiện thì ra thế gian còn có rất nhiều điều thú vị, người thú vị."
Mấy chữ cuối hắn nói nhẹ vô cùng, như có thâm ý khác. Đáng tiếc hôm nay Bạch Đồ tâm thần không yên không để ý.
Chốc lát, Bùi Nhiễm lại nói:"Tiên Tôn mới vừa nói ta, kỳ thực sao Tiên Tôn không khác quá khứ chứ?"
Bạch Đồ:"Khác chỗ nào?"
"Người tu Vô Tình Đạo, tuyệt tình đoạn niệm, vô ái vô hận, nhưng hiện tại Tiên Tôn..." Ánh mắt Bùi Nhiễm dời xuống ngừng lại trên bụng Bạch Đồ nhưng rất nhanh đã rời đi:"Có mấy lời, chủ nhân không biết nên nói thế nào, nên tới ta nói mà thôi."
"...Tiên Tôn đối với Vân Dã thật sự chỉ là tình sư đồ?"
Bạch Đồ ngẩn ra, mộng cảnh trước đó không có dấu hiệu đột nhiên xuất hiện trong đầu y.
Trước đây y chưa bao giờ nghĩ tới mình và Vân Dã có tình cảm gì vượt quá tình sư đồ. Nhưng trong mộng cảnh, khi y thấy người nọ đi tới chỗ y, lời nói ôn nhu quen thuộc rồi hôn y, trong lòng y không hiểu sao lại cảm thấy... ngọt ngào.
Giống như... nếu bọn họ thật sự tiếp tục như vậy cũng có thể coi như là một chuyện may mắn.
Bạch Đồ bình tĩnh lại, thấp giọng đáp:"Hắn là đệ tử của ta, sao ta có thể có tâm tư khác với hắn.
"Vậy... thì tốt." Bùi Nhiễm trầm ngâm, nói:"Trước đó Tiên Tôn tu Vô Tình Đạo phi thăng, nhất định đã tuyệt ái tình. Nếu vi phạm, sợ rằng sẽ vì vậy mà đạo tâm bất ổn dẫn đến Thiên Đạo trừng phạt. Mong Tiên Tôn nhớ kỹ."
"...Ta hiểu."
Bùi Nhiễm nói:"Đã như vậy, đan dược chủ nhân luyện chế cho Tiên Tôn đã xong, Tiên Tôn có thể tới Đan Các tìm ngài ấy."
Bạch Đồ mới phản ứng kịp:"Cho ênn các ngươi vây ta ở Vô Nhai Cốc, còn không cho ta gặp Vân Dã chính là vì thăm dò việc này?"
Bùi Nhiễm vội vàng đứng dậy thi lễ với Bạch Đồ:"Tiên Tôn đừng trách."
Bạch Đồ không nhiều lời nữa, lập tức chạy tới Đan Các. Tuân Dịch sớm đã chuẩn bị dược xong, lại lải nhải cằn nhằn dặn dò những chuyện cẩn chú ý mới chịu thả y đi.
Khi Bạch Đồ đi ra Đan Các, mưa bên ngoài đã dần bớt.
Y đi nhanh ra cốc, xa xa đã thấy thân ảnh trắng thuần đang quỳ gối trước sơn cốc.
Y phục tóc tai Vân Dã ướt đẫm, nước từ gò má gầy gò nhỏ xuống vũng nước trước người. Mắt nhìn xuống, sắc mặt tái nhợt, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, trong mưa gió như là gốc cây tùng cao ngất.
Ý thức hắn đã mơ hồ, ngay cả Bạch Đồ đi tới bên cạnh hắn, hắn cũng không phát hiện.
Đầu ngón tay Bạch Đồ vừa nhấc, liền mở một quang bích che mưa trên đỉnh đầu y, vừa vặn che trên đỉnh đầu Vân Dã.
Mắt Vân Dã giật giật, ngẩng đầu:"Sư tôn..."
Giọng nói khàn khàn, nghe tới trong lòng Bạch Đồ khẽ nhói lên.
Bạch Đồ nhắm mắt, nhẹ giọng nói:"Đứng lên."
Vân Dã không động, nhìn chằm chằm Bạch Đồ:"Sư tôn vẫn không chịu tha thứ cho con sao?"
Bạch Đồ không trả lời, Vân Dã thò tay kéo cổ tay Bạch Đồ, thâm âm trầm thấp lại nhẹ nhàng:"Đệ tử không có ý xúc phạm sư tôn, sư tôn đánh con mắng con cũng được, chính là đừng trốn tránh con, cũng đừng không để ý tới con."
Bạch Đồ thở dài trong lòng, cúi người, dùng ống tay áo phất đi giọt nước trên mặt hắn, ôn nhu nói:"Ngươi không đứng lên, sao chúng ta có thể về nhà?"
Vân Dã ngây người, như nhất thời không phải ứng kịp. Bạch Đồ cũng không chậm trễ nữa, vươn tay đỡ hắn, nhưng mới vừa chạm tới cơ thể đối phương mới phát hiện nhiệt độ đối phương cao khác thường.
Bạch Đồ cau mày:"Ngươi đáng sốt?"
"Sư tôn..."
Vân Dã lảo đảo đứng lên lại cảm thấy cơ thể vô cùng nặng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa té nhào.
Thoáng chốc một thân thể mềm mại đi tới đỡ hắn. Mùi thơm cỏ xanh quen thuộc tràn đầy đầu mũi, Vân Dã vô thức ôm chặc thân thể kia, chậm rãi nhắm mắt sau đó hôn mê.
Khi Vân Dã tỉnh lại đã trở về phòng ngủ trong Lạc Hà Phong.
Trời còn chưa sáng, bầu trời như bọc một tầng lụa xanh, nhìn về những ngọn núi xa xa, Vân Dã nheo mắt, chậm chạp phát hiện trên người mình đã đổi thành y phục sạch sẽ của đệ tử, mặc còn chỉnh tề hơn chính hắn mặc rất nhiều.
Trong phòng không một bóng người, Vân Dã nhạy cảm bắt được chút mùi thơm cỏ xanh chỉ có trên người Bạch Đồ trong huân hương ngập phòng.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Bạch Đồ đi vào phòng, khóe mắt run rẩy, già vờ không phát hiện thân ảnh trong chớp mắt nằm lại trên giường giả vờ ngủ.
Mệt y còn lo lắng một đêm, người này không phải rất tỉnh táo sao, còn có tâm tình giả vờ bệnh trước mặt y.
Y bưng thực hạp đi tới bên giường, đặt xuống bàn thấp bên cạnh, người trên giường vẫn không có động tĩnh.
Bạch Đồ đứng bên giường nhìn y hồi lâu, không chút lưu tình:"Nếu không ăn, ta sẽ đem đi?"
Nói, quả thực vươn tay định lấy lại thực hạp.
Một bàn tay khác chìa tới, vững vàng cầm lấy cổ tay Bạch Đồ.
Vân Dã hơi cong môi cười lấy lòng:"Sư tôn, không thể gạt được người."
Bạch Đồ bị nụ cười này làm chói mắt, tức cũng không phát ra được.
Vân Dã có gương mặt tốt, có lẽ là vì thừa kế huyết mạch ma tộc nên giữa hai lông mày luôn có chút âm u, thời điểm nghiêm mặt lại càng sâu. Nhưng khi hắn cười rộ, chút lệ khí đó liền tiêu tan không dấu vết, gương mặt anh tuấn khôi ngô vô cùng giống con chó lớn ngoan ngoãn.
Là loại muốn ôm vào lòng xoa đầu.
Bạch Đồ nghiêng đầu không dám nhìn hắn nữa, dặn dò:"Mau ăn cơm, công khóa của con đã bỏ mấy ngày, hôm nay nhất định phải đuổi kịp."
Vân Dã giả đáng thương:"Nhưng sư tôn, con mới vừa quỳ ba ngày..."
Hắn còn chưa nói hết đã bị Bạch Đồ liếc, ngậm miệng.
Thân thể của Vân Dã tốt hơn tu sĩ bình thường, cộng thêm có Thái Sơ hộ thể, coi như vải gió dầm mưa ba ngày, sau khi sốt lên, không được mấy canh giờ đã hồi phục vui vẻ.
Ngược lại là Bạch Đồ, vì mang theo hắn quay về mà tiêu hao quá nhiều Linh Lực, cho tới thời điểm sắp sáng mới miễn cưỡng giấu được lỗ tai.
Y trở về đả tọa điều tức, nhưng trong lòng không ngừng tự hỏi thế cục hiện nay.
Hơn mười năm trước, y thực sự không có thể phá hủy hoàn toàn Ma Uyên.
Ma Uyên là sự tồn tại độc lập với thế gian này, nó tồn tại ở khắp nơi, căn bản không cách nào diệt hết. Nếu nói diệt, chẳng qua chỉ là chặt đứt toàn bộ con đường thông giữa hiện thế với Ma Uyên.
Bạch Đồ vốn chỉ muốn kéo dài thời gian, sớm ngày để cho Vân Dã tu thành phi thăng, chặn lại khả năng hắc hóa đọa ma. Nhưng y không ngờ tới, người của Ma Uyên nhanh như vậy đã tìm được biện pháp tới thế gian.
Ma Uyên dần tái hiện nhân thế, e rằng chỉ có thể trước khi Ma Uyên lần nữa hiện thế phong ấn thông đạo một lần nữa.
Nhưng hiện tại Ma Uyên ở đâu?
Bạch Đồ thở dài, tay vô thức đặt lên bụng.
Nhãi con này tới thật không phải lúc.
Tu sĩ cũng không phải là không thể sinh con, nhưng sinh dục sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực kể cả tu vi, khi thai nhi chậm rãi lớn lên, linh lực của y sẽ bị tiêu hao càng lúc càng nhanh.
Y bây giờ đi đối phó Ma Uyên, thực sự rất khó.
Không biết có phải vì nhận thấy tâm tư của y, dưới tay Bạch Đồ đột nhiên chấn động.
Xúc cảm kia như là mạch đập, nhẹ nhàng thông qua lòng bàn tay truyền tới Bạch Đồ, như là đang trấn an.
Bạch Đồ kinh ngạc. Y đã thành Tiên Thể, huyết mạch Vân Dã lại là nửa ma nửa yêu, đứa nhỏ trong bụng y đương nhiên không phải là người thường. Chỉ là, sớm như vậy đã cảm ứng linh lực, thực sự làm y giật mình.
Bạch Đồ suy nghĩ, tụ linh lực trong lòng bàn tay, chậm rãi rót vào bụng.
Chấn động kia quả thật lại gần kề linh lực, như đang rúc vào.
"Dính người như vậy, sau này sẽ sao đây?" Bạch Đồ cười khẽ, lắc đầu, đứng dậy khỏi giường.
Dược Tuân Dịch cho chỉ có tác dụng ẩn giấu khí tức thai nhi trong vòng nửa tháng, y chỉ có nửa tháng kết thúc những chuyện này.
Y nhớ rõ có ghi chép liên quan tới Ma Uyên trong Tàng Kinh Các.
Tàng thư trong Tàng Kinh Các Thiên Diễn Tông vô cùng phong phú, dù đạo pháp kiếm thuật hay lời đồn thần quái quỷ quái, cái gì cũng có.
Tàng Kinh Các có 6 tầng, bố cục tổng thể giống nhau, càng lên cao tàng thư càng cơ mật, đệ tử lấy phẩm cấp đọc từng tầng.
Tầng cao nhất chỉ có cấp bậc trưởng lão mới có thể đọc.
Bạch Đồ đi thẳng lên tầng cao nhất, mấy kệ sách cao lớn nối tiếp nhau. Bạch Đồ nhanh chóng đi xuyên quá kệ sách, rất nhanh đã tìm được thứ mình muốn tìm.
Đố là một quyển sách mỏng cổ xưa, an tĩnh nằm ở chỗ sâu nhất kệ sách, như đã lâu rồi chưa ai xem qua.
Bạch Đồ đang định đi lấy đột nhiên có tiếng động vang lên từ sau lưng.
Một chưởng linh lực tinh thuần đánh về phía sau lưng Bạch Đồ, trong nháy mắt xoay người, Bạch Đồ theo bản năng chém ra một chưởng đón nhận đạo linh lực kia. Hai đạo linh lực đυ.ng vào, đối phương bị đẩy lùi vài thước, đập vào một hàng kệ sách, không động đậy.
Bạch Đồ tiến lên, thấy rõ dáng vẻ người kia.
Người kia mặc một thân y phục đệ tử màu xanh nhạt chỉ dành cho đệ tử nhập môn, gương mặt cũng không xa lạ gì, chính là một trong những đệ tử trong coi Tàng Thư Các.
Bạch Đồ ngồi xuống, tham nhập mạch môn của đối phương. Cùng lúc đó dưới lầu truyền tới giọng nói của mấy người.
"Phía trên có động tĩnh gì vậy?"
"Không biết, đi lên xem không?"
"Nhưng chúng ta không được lên a, hơn nữa không phải Tiên Quân Chiêu Hoa mới lên sao?"
Bạch Đồ nghe ra những người đang nói này chính là đệ tử trong coi Tàng Kinh Các. Y đang muốn đáp lại chợt cứng người.
Đôi tai thỏ nhô ra từ tóc y, tai khẽ run, vui vẻ trên đỉnh đầu.
Bạch Đồ:"!!!"
Đi ra lúc nào không đi lại chọn ngay đúng lúc này!
Hai đệ tử dưới lầu vẫn nhỏ giọng thảo luận:"Không thì đi lên xem chút đi, vạn nhất Tiên Quân Chiêu Hoa xảy ra chuyện gì..."
"Các ngươi nói sư tôn ta làm sao?"
Là thanh âm của Vân Dã.
Cả người Bạch Đồ run lên, vội vàng đè tai thỏ xuống, tận lực thu vào. Nhưng lỗ tai không nghe lời, càng sốt ruột càng không thu được, ngược lại càng thêm hoạt bát.
Lầu dưới, hai tên đệ tử kia như thấy cứu tinh:"Vân sư huynh, trước đó chúng ta nghe thấy động tĩnh trên lầu, nhưng Tiên Tôn mới lên, chúng ta không dám tùy tiện lên làm phiền. Không bằng sư huynh đi với chúng ta lên xem, dù Tiên Tôn trách tội, sư huynh cũng có thể làm chứng cho chúng ta?"
Vân Dã gật đầu đáp ứng:"Được, chúng ta đi thôi."
Tiếp theo trên hành lang truyền tới tiếng bước chân.
Bạch Đồ gấp tới đổ mồ hôi lạnh, hoảng hốt hô to:"Không được tới đây!"
Vân Dã dừng chân, hơi nhíu mày, nhạy bén cảm giác thanh âm này tựa hồ không đúng.
Hắn nghĩ nghĩ, nói với hai người kia:"Các ngươi đợi ở đây, ta đi lên xem."
Bạch Đồ:"..."