Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 15: Có thai

Vân Dã nhất thời ngây người, trái tim nhảy nhót kịch liệt gần như muốn bay ra khỏi ngực. Người tạo thành như vậy lại không chút tự giác, thấy hắn không phản ứng còn nhào lên người hắn, suýt nữa lăn xuống đất.

Tay chân Vân Dã luống cuống đỡ y:"Sư, sư tôn, người đừng...."

Bạch Đồ quỳ trên giường ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt ẩm ướt hờn giận:"Ngươi không muốn giúp ta."

"Con không phải..."

Bạch Đồ không để ý tới hắn. Sau khi uống say bản thân vốn nóng bức, vũ y lại quấn chặt khiến y hơi khó thở. Hai tay y tức giận nắm kéo vạt áo, nỉ non:"Tự ta làm..."

Xoẹt một tiếng, Bạch Đồ không khống chế tốt sức lực nên xé rách mảng lớn vạt áo.

Vân Dã:"..."

Người này là muốn mạng của hắn sao?

Huyết dịch toàn thân Vân Dã xông thẳng lên đại não, hắn hoảng loạn đè tay Bạch Đồ, mất tự nhiên nói:"Sư tôn đừng động, con.. con giúp người là được."

Bạch Đồ ngẩng đầu nở nụ cười với hắn:"Ngoan."

Bạch Đồ ngoan ngoãn nằm lại, Vân Dã hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kéo vạt áo đối phương.

Trước đây hắn chưa bao giờ thấy Bạch Đồ mặc hồng y. Người nọ luôn là một thân bạch y lạnh như sương, trong trẻo lạnh lùng trác tuyệt, nghiễm nhiên không thú vị, nhưng cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, cũng chỉ có màu trắng mới có thể ngăn lại phong tình trên người y.

Thay hồng y, dung mạo càng thêm sắc sảo. Cặp mắt đào hoa dịu dàng như nước hơi nhướng lên, làn da trắng tới trong suốt lộ ra từ hồng y bị xé, không nơi nào là không câu dẫn hắn.

Vân Dã cảm giác bản thân như đang mở ra lễ vật vô cùng quý trọng, quý báo, mở ra tầng tầng lớp bọc, lộ ra bên trong tinh xảo mê người.

Chờ tới khi hắn hoàn hồn, hắn đã nghiêng người, đè trên người đối phương.

Lông mi Bạch Đồ khẽ run, nghi hoặc nhìn hắn, đại não bị cồn tê dại vẫn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì.

Vân Dã nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt kia, nhẹ giọng hỏi:"Sư tôn, con là ai?"

Bạch Đồ ngơ ngác nhìn hắn. không trả lời.

Vân Dã không thúc giục, hắn nắm lấy cổ tay Bạch Đồ, đầu ngón tay lướt qua làn da mềm mại.

Không biết tại sao, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác quen thuộc.

Bạch Đồ hơi nhột mà co người lại, muốn né tránh lại bị Vân Dã cản lại. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt Bạch Đồ, hỏi tiếp:"Sư tôn, có biết con là ai không?"

"Vân... Dã...."

Bạch Đồ thì thầm, chợt bị Vân Dã cúi xuống hôn.

Môi chạm lên đôi môi mềm mại ấm áp kia, trong đầu Vân Dã ong lên, không khống chế hành động. Hắn mạnh mẽ mở môi đối phương, hung ác như thay đổi thành người khác.

Hơi thở quen thuộc xâm chiếm hô hấp của Bạch Đồ, y khó chịu nhíu mày, khẽ nức nở, mở mịt mở mắt ra.

"A!" Thấy rõ người trước mắt đang làm gì, Bạch Đồ chợt thanh tỉnh, không chút nghĩ ngơi đẩy người ra.

Vân Dã không ngờ y đột nhiên tỉnh lại, loạng choạng về phía sau mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Bạch Đồ bị hắn hôn tới cả người mềm nhũn, không thể tránh khỏi nhớ lại lần mình và Vân Dã da thịt gần gủi. Sắc mặt lập tức trắng không còn chút máu, vô thức co người vào trong giường, nắm chặc vạt áo lỏng lẻo, cẩn thận nhìn về phía Vân Dã.

Đó là tư thế phòng bị.

Nhận thức này như là vật nặng đánh vào tâm trí Vân Dã, tim hắn đau đớn co rút.

Sư tôn của hắn, không thích như vậy.

Không khí dần ngột ngạt, bản năng ra quyết định nhanh hơn đại não, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Bạch Đồ gọi hắn:"Vân Dã!"

Vân Dã dừng chân, thanh âm khàn khàn:"Con vô ý xúc phạm sư tôn, con.. xin lỗi."

"Chờ đã, ngươi quay lại, ngươi..."

Nhưng Vân Dã không để ý trực tiếp đóng cửa rời đi.

Ký ức sau khi say rượu dần trở lại trong đầu, lúc này Bạch Đồ mới nhớ tới y mới vừa rồi đã quấn Vân Dã ôm y trở về thế nào, lại như thế nào muốn Vân Dã cởi y phục giúp y, còn xé y phục mình trước mặt hắn.

Bạch Đồ rêи ɾỉ, nắm lại trên giường, kéo chăn bưng kín đầu.

Ta đã làm cái gì hả......

Ỷ vào uống say, câu dẫn đồ đệ mình.

Trên đời này còn có người nào khốn nạn hơn y sao?

Không muốn sống.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Bạch Đồ nằm trên giường một thúc thì mới chậm chạp ý thức không đúng. Hiện tại Ô Cưu hành tung bất minh, sao hắn có thể mặc Vân Dã ở bên ngoài.

Vạn nhất không khéo Vân Dã gặp phải ma đầu kia lại bị hắn tẩy não thì sao đây?

Bạch Đồ vội vàng ngồi dậy đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ. Trong khoảng khắc rời khỏi phòng ngủ, y phục tự động thay đổi, trở lại dáng vẻ công tử bạch y anh tuấn.

Lúc này đang là thời điểm cuối thu, gió đêm thổi qua lạnh tới thấu xương. Trên đường phố không còn một bóng người, Bạch Đồ hơi cảm ứng chút, khí tức Vân Dã như có như không, hiển nhiên là có ý định thu liễm.

Không phải là tiểu đồ đệ bị y dọa sợ tới không dám gặp y đi?

Không cảm ứng được phương hướng của Vân Dã, Bạch Đồ chỉ đành chậm rãi tìm kiếm. Có lẽ là vì rượu tính chưa tiêu, đi chưa được bao lâu Bạch Đồ chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu đến gần như không mở ra được. Y dựa góc tường ngồi xuống, định nghỉ ngơi.

Bạch Đồ nhắm mắt dựa góc tường, mêm man thϊếp đi, mất ý thức.

Bên kia, Vân Dã đứng một mình trên cổng thành, nhìn thành trấn ngủ say dưới chân, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn ảo não lại hối hận.

Người nọ là Tiên Tôn cao cao tại thượng, sao hắn có thể nhân cơ hội mà vào, xúc phạm y.

Qua nhiều năm như vậy, hắn cẩn cẩn thận thận ở bên cạnh Tiên Quân Chiêu Hoa chỉ là vì có thể cách y gần hơn một chút. Chỉ cần có thể nhìn thấy y từng giây từng phút, dù vĩnh viễn chỉ có thể làm sư đồ, y cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng hôm nay, hắn vượt qua.

Tâm tình Vân Dã rối loạn, đột nhiên, phía sau truyền tới tiếng đập cánh khó nghe rõ.

Một con hắc hồ điệp (bướm đen) bay đến bên cạnh hắn.

"Vân Dã." Hắc hồ điệp phun ra tiếng người, là Ô Cưu chạy đi trước đó.

Vân Dã cũng không quay đầu lại như không nghe thấy.

Ô Cưu cũng không giận, khẽ cười:"Chỉ là một Tiên Quân Chiêu Hoa cũng đáng cho ngươi tâm phiền ý loạn như vậy?"

Vân Dã quay đầu lạnh lùng nhìn hắn:"Ngươi giám thị ta?"

"Sao có thể nói vậy, ta chỉ là quan tâm ngươi thôi." Ô Cưu dừng trên vai hắn, phóng nhẹ thanh âm:"Thực ra ta xuất hiện vốn là vì tìm ngươi, Tiên Quân Chiêu Hoa mang ngươi vào Thiên Diễn Tông, ta không thể tiến vào, chỉ có thể lợi dụng hai sư huynh đệ kia."

"...Vân Dã, ngươi có biết thân phận của mình?"

Vân Dã không đáp, Ô Cưu tiếp tục:"Năm đó Ma Uyên đại loạn, mẫu thân ngươi đã phong ấn linh mạch của ngươi, mang ngươi về tộc sói. Nhưng không ngờ phu nhân trọng thương không khỏi, nhanh chóng buông bỏ nhân gian, ngươi cũng vì huyết thống không tinh khiết nên bị tộc sói vứt bỏ. Thiếu chủ, từ khi Ma tôn tiền nhiệm chết dưới tay chính đạo, chúng ta vẫn luôn tìm người."

Một bóng người mơ hồ xuất hiện phía sau Vân Dã, nam tử ngẩng đầu lộ ra gương mặt thanh niên tà khí.

Ô Cưu quỳ một gối, thấp giọng nói:"Thiếu chủ, trở về đi, nhất tộc Ma Uyên vẫn luôn chờ người cứu chúng ta khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng."

"Cứu các ngươi?" Vân Dã đột nhiên nói:"Nói cách khác, thật ra Ma Uyên vẫn chưa bị diệt? Các ngươi chạy trốn trong tay Tiên Quân Chiêu Hoa bằng cách nào?"

Ô Cưu chần chờ.

Vân Dã lại nói:"Ngươi muốn ta giúp lại ấp a ấp úng không báo chân tướng cho ta biết, ta giúp ngươi thế nào?"

"Được, ta nói." Ô Cưu nói:"Ma Uyên tồn tại mấy vạn năm, căn bản không thể lấy sức một người hủy diệt. Năm đó Tiên Quân Chiêu Hoa dùng hết hơn nửa tu vi của y mới hoàn toàn phong ấn lại Ma Uyên. Từ đó trở đi Ma Uyên liền biến mất. Cũng bởi như thế thuộc hạ không cách nào lấy chân thân gặp thiếu chủ."

Ô Cưu dừng chút, lại nói:"Chuyện cho tới giờ chỉ có người có huyết mạch Ma Tôn mới có thể mở phong ấn, để Ma Uyên lại xuất hiện trên nhân gian."

Vân Dã như có điều suy nghĩ:"Thì ra là như vậy..."

Thấy Vân Dã nhưng vẫn đắn đo, Ô Cưu mê hoặc nói:"Nếu người cố kỵ Tiên Quân Chiêu Hoa, vậy thì không cần. Chỉ cần Ma Uyên tái hiện huy hoàng trước kia, đừng nói là Tiên Quân Chiêu Hoa, này trong thiên hạ, không ai mà người không có được."

Trên cổng thành lần thứ hai yên tĩnh, trong giây lát, Vân Dã đột nhiên nói:"Vẫn là lý do này, ngươi cho rằng ta còn sẽ dễ dàng bị ngươi lừa gạt sao?"

Trong kiếp trước, đối phương cũng thuyết phục hắn như vậy.

Điều kiện Ô Cưu đưa ra, đối với người không còn đường để đi như hắn thực sự quá mê người.

Vì vậy, từng bước sai, từng bước sai.

Ô Cưu trầm mặt, xung quanh thân thể dần dâng lên Ma Khí, Ma Khí càng lúc càng dày đặc, nhưng Vân Dã đột nhiên quay lại, tay đâm vào trong Ma Khí, bắt lấy yết hầu Ô Cưu.

Vân Dã nhà nhạt:"Ngươi quá coi thường ta, Ô Cưu."

"Ngươi..." Hô hấp khó khăn, sắc mặt dần đỏ lên:"Ngươi sẽ hối hận..."

Còn chưa nói xong, bàn tay Vân Dã dùng sức bóp, đánh tay hư ảnh đối phương.

Trên cổng thành vẫn yên tĩnh, Vân Dã thu tay quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm, hơi than nhẹ một tiếng.

"Sư tôn...."

Tiếng mưa rơi đánh thức Bạch Đồ, y mở mắt lại phát hiện bản thân nằm trên một chiếc giường xa lạ. Mùi thuốc nồng nặc tràn đầy chóp mũi, Bạch Đồ nhíu mày, đang định đứng lên thì có người đi tới.

"Đừng lộn xộn, hiện tại ngươi không thể ngồi dậy." Là một nữ tử, một thân vải thô thuần trắng, trên người cũng mang theo mùi thuốc.

Bạch Đồ nhíu mày:"Ngươi là...."

Nữ tử đối diện ánh mắt Bạch Đồ, ngượng ngùng quay đi, gò má hơi hồng:"Này là y quán của cha ta, là ta mang người về."

Bạch Đồ đứng lên bình tĩnh nói:"Đa tạ cô nương tương trợ, chỉ là ta còn có việc, phải rời đi trước."

"Chờ đã." Nữ tử kéo y, săn sóc hỏi:"Nhà ngươi ở đây? Để ta kêu họ tới đón ngươi. Bên ngoài còn đang mua, ngươi một người không an toàn."

Bạch Đồ lắc đầu:"Không sao, chút mưa đó không có gì đáng ngại."

"Sao không có gì đáng ngại!" Nữ tử ngăn trước mặt y, lo lắng:"Thân thể ngươi đang trong thời điểm yếu ớt, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bảo bối trong bụng ngươi phải làm sao bây giờ?"

Bạch Đồ ngẩn ra, nắm chặt cổ tay nữ tử:"Ngươi nói cái gì?"

Nữ tử nghi hoặc chớp mắt, lập lại:"Thân thể ngươi đang trong thời điểm yếu ớt..."

"Không, ngươi mới vừa nói, ta.. ta..."

Cổ họng Bạch Đồ khô khốc, một câu cũng nói không được. Tay y vô thức đặt lên bụng mình, hồi lâu, khàn khàn hỏi:"Ngươi nói ta... làm sao?"

"Ngươi có thai!" Nữ tử cau mày, trong mắt tràn đầy trách cứ:"Thảo nào đêm qua ngươi còn ngủ ở bên đường, ngươi mang thai đã hơn một tháng rồi, chính ngươi không biết sao?"

Tác giả có lời muốn nói "

Bạch Đồ: Uy (ê), Vân Dã, đi ra ăn đòn.