Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 12: Hí tinh thượng thân(?)

(diễn viên nhập thể)

- ------------------------------

Bạch Đồ mờ mịt chớp mắt, lúc y đang nửa tỉnh nửa mê, Vân Dã đã ngồi thẳng người lại, chỉ có lỗ tai giấu đầu hở đuôi hơi đỏ lên.

Bạch Đồ nghi hoặc nhìn hắn:"Lúc nãy ngươi đang làm gì?"

"Không, không có gì..." Ánh mắt Vân Dã lơ lửng, chật vật di chuyển sang bên cạnh:"Ta chính là xem ngươ có khá hơn không thôi."

Bạch Đồ không nghĩ quá nhiều, đáp:"Ta khá hơn nhiều rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Vân Dã nói:"Mai chúng ta sẽ trở về nơi đóng quân, chỉ cần bình an vượt qua mấy ngày còn lại, chúng ta có thể thuận lợi rời đi."

Bạch Đồ không nói gì, đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn chằm chằm Vân Dã, lộ ra nghi hoặc khó hiểu.

Vân Dã bị ánh mắt này nhìn tới ngứa tim, không được tự nhiên hỏi:"Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Nhìn ngươi vì sao đột nhiên đổi tính." Bạch Đồ nói:"Trước đó ngươi không bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với ta."

Mắt Vân Dã lóe lên tia chột dạ:"Trước đó như thế nào?"

"Hung dữ, còn trách ta kéo chân sau." Bạch Đồ nhăn mày, học dáng vẻ Vân Dã trầm giọng nói:"Đều tại tiểu ngu xuẩn ngươi hại ta lại phải cùng ngươi màn trời chiếu đất, tiểu ma ốm.... như vậy."

Dáng vẻ cùng giọng điệu này của Bạch Đồ hợp thêm gương mặt thực sự vô cùng đáng yêu, Vân Dã phốc một tiếng, bật cười.

"Cười cái gì, ta nói không đúng?"

"Không, ngươi nói đều đúng." Vân Dã nín cười, quay đầu nhìn Bạch Đồ, ôn nhu nói:"Ngươi không ngu xuẩn, là ta ngu xuẩn, xin lỗi."

Bạch Đồ bị giọng điệu ôn hòa làm cả người không được tự nhiên, y hơi nhíu mày, nghiêm túc nói:"Ngươi vẫn nói chuyện với ta giống trước đi, như bây giờ ta không quen."

Vân Dã khụ một tiếng, nghiêng đầu né tránh ánh mắt y.

Một hồi sau, Vân Dã lại nói:"Trước đó ngươi hỏi ta sẽ xử lý sáo ngọc như thế nào, thực ra ta đã nghĩ về nó. Sau khi ra ngoài, ta sẽ giao vật này cho sư tôn định đoạt, còn hai người sử dụng Ma Khí kia, ta nhất định sẽ áp giải tới trước mặt sư tôn và chưởng môn, nghe theo bọn họ xử trí."

"....Ngươi nghĩ như vậy được không?"

"Ân, như vậy ta liền yên tâm." Bạch Đồ vô thức trả lời. Nhưng y mới vừa nói xong lập tức ý thức được có chỗ không đúng, vội vàng nói thêm:"Chỉ là ta nói sao có thể tính được, ta cũng không phải là Tiên Quân Chiêu Hoa..."

Vân Dã cong môi, đáp:"Ân, ngươi không phải. Ngươi chỉ là con thỏ trắng nhỏ."

Bạch Đồ bị ánh mắt của Vân Dã nhìn tới toàn thân sợ hãi, nhanh chóng nói:"Ta muốn đi ngủ." Xoay người đưa lưng về phía Vân Dã, quấn y bào chặc hơn.

Vân Dã nghiêng đầu nhìn thiếu niên bọc bản thân chặc chẽ, chỉ còn lộ ra nửa gương mặt, nhẹ nhàng đáp:"Tốt."

Ngủ ngon, sư tôn.

Sáng hôm sau, hai người thuận lợi trở về nơi đóng quân.

Hai người biến mất cả ngày, chúng đệ tử nơi đóng quân suýt nữa đại loạn. Cũng may bọn họ đúng lúc trở lại mới tránh khỏi nơi đóng quân sụp đổ lần nữa. Mấy ngày còn lại, bọn họ liên tục gặp nguy hiểm, nhưng dưới sự hợp tác của mọi người nói chung đều là hữu kinh vô hiểm.

Mãi đến thời điểm mặt trời mọc vào ngày cuối cùng.

Trong khoảng khắc mặt trời mọc, toàn bộ đệ tử trong bí cảnh đều không hẹn mà cùng cảm nhận được một cổ Linh Lực cường đại chấn động.

Xuất khẩu bí cảnh Thái Sơ mở ra.

Kết giới xuất khẩu mở tại đỉnh một vách núi, cách bọn họ cũng không tính là xa. Yêu Ma trên đường lên núi rất nhiều, mọi người một đường chém gϊếŧ đi tới, khi tiếp cận xuất khẩu cũng đã là lúc mặt trời lặn.

Thời điểm mặt trời hoàn toàn xuống núi, xuất khẩu bí cảnh sẽ đóng lại, nhưng vẫn có không ít Yêu Ma từ dưới chân núi tới gần họ.

Mọi người lục tục tiến vào kết giới xuất khẩu, Bạch Đồ đi ở cuối đoàn người, nói với Vân Dã:"Ngươi đi ra ngoài trước với họ, ta cản ở phía sau."

Đi tới đây, y cũng nên nghĩ biện pháp rời đi.

Vân Dã nói:"Ta cùng ngươi."

"Nhưng..." Bạch Đồ há miệng nhưng Vân Dã cũng không để ý tới y nữa.

Hắn rút chiết phiến bên hông ra, chiết phiến tự động hóa thành một thanh trường kiếm, một kiếm đâm vào mi tâm Yêu Thú đang nhào tới Bạch Đồ.

Vân Dã nghiêng đầu cười với Bạch Đồ:"Thời điểm đánh nha phải chuyên tâm."

Rặng mây đỏ xa vời vạn trượng, mặt trời sắp lặn xuống núi. Mọi người lục tục tiến vào kết giới, trên đỉnh vách núi chỉ còn lại Vân Dã và Bạch Đồ.

Bạch Đồ một kiếm vẫy lui Yêu Thú tới gần, thúc giục:"Đi mau, không đi nữa sẽ không còn kịp."

Vân Dã thả lại Thái Sơ bên hông.

Hắn biết đối phương sẽ không rời khỏi bí cảnh cùng hắn, đối phương sẽ giả vờ thử luyện thất bại, thuận lý thành chương biến mất trong sinh mệnh của Vân Dã.

Kiếp trước chính là như vậy.

Vân Dã thở dài trong lòng, đi tới trước xuất khẩu bí cảnh, nhịn không được quay đầu nhìn thiếu niên kia thật sâu.

Hắn đương nhiên rõ hắn không mất đối phương. Sau khi ra ngoài, hắn đã có thể nhanh chóng nhìn thấy sư tôn chân chính. Nhưng ơ rbeen ngoài, quan hệ của hắn và sư tôn sẽ trở lại như quá khứ.

Đối phương sẽ lần nữa cao cao tại thượng, không thể giống như hiện tại, làm bằng hữu với hắn, nâng đở lẫn nhau, kề vai chiến đấu.

"Tiểu Bạch." Vân Dã đột nhiên nhẹ nhàng kêu lên.

Bạch Đồ quay qua nhìn hắn:"Sao?"

Vân Dã lắc đầu:"Không có gì, ta đi trước, ngươi mau đuổi kịp."

Bạch Đồ chần chờ, miễn cưỡng mỉm cười với Vân Dã:"Hảo, ta sẽ."

Bạch Đồ thấy Vân Dã bước vào kết giới xuất khẩu, thở nhẹ ra.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Bạch Đồ nhắm mắt lại. Trong chớp mắt mười mấy con Yêu Thú nhảy lên nhào tới Bạch Đồ. Nhưng ngay khi chúng nó sắp tới gần Bạch Đồ, thân ảnh thiếu niên đột nhiên hóa thành ánh sáng nhạt, biến mất không còn dấu vết.

Khi Bạch Đồ mở mắt ra, y đã trở lại diễn võ trường.

Ánh sáng rực rỡ bốn phía diễn võ trường, bí cảnh Thái Sơ chậm rãi khép lại, đệ tử mới vừa thoát khỏi bí cảnh đều là dáng vẻ hỉ khí dương dương (vui sướиɠ).

Bạch Đồ tìm kiếm trong đám người trong chốc lát, rất nhanh đã tìm thấy thân ảnh quen thuộc.

Vân Dã bình tĩnh đứng ở phía cuối đám người, chú ý tới có người nhìn hắn, hắn ngẩng đầu đối mặt với Bạch Đồ.

Mắt Vân Dã sáng lên, gương mặt tuấn lãng vô song chợt nở nụ cười.

Dường như âm thanh ầm ĩ xung quanh biến mất, bọn họ nhìn nhau qua đám người, tim Bạch Đồ như bị vật gì đó nhẹ nhàng gõ lên, cảm giác rung động tê dại khó diễn tả.

Bạch Đồ lúng túng nhìn qua chỗ khác, đúng vào lúc này, Lăng Vi Quân bên cạnh Bạch Đồ nhẹ nhàng gọi y:"Tiên Tôn."

Bạch Đồ thu liễm tâm trạng, quay đầu hỏi:"Sao?"

Lăng Vi Quân chần chờ:"Cái kia, Thái Sơ...."

Tốc độ dòng chảy thời gian trong bí cảnh khác với bên ngoài, bọn họ ở trong bí cảnh 7 ngày nhưng bên ngoài bí cảnh chỉ mới trôi qua không tới bốn canh giờ (8 tiếng). Nhưng trong bốn canh giờ, người bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong bí cảnh.

Đệ tử bình thường có thể không hiểu nhưng chưởng môn và tất cả trưởng lão có mặt ở đây điều hiểu rõ, Thái Sơ đã nhận Vân Dã làm chủ.

Hắn vừa nói Bạch Đồ đã lập tức hiểu rõ hắn muốn nói gì, lắc đầu:"Về trước đi."

Bên trong Nghị Sự Đường (chỗ bàn việc) Thiên Diễn Tông, các nhân vật cấp trưởng lão đều tề tụ.

"Sao Thái Sơ có thể giao cho một tiểu tử được chứ, huống chi hắn còn không tới được Kim Đan Kỳ, quá hoang đường!" Đạo nhân (tôn xưng đạo sĩ) trung niên tức giận nói.

Người nói chuyện chính là trưởng lão giới luật, chấp chưởng (nắm giữ) Giới Luật Các nhiều năm, lấy nghiêm khắc vì danh (nổi tiếng), tính tình táo bạo nhất trong các trưởng lão.

Một người bên cạnh ông cũng lo lắng nói tiếp:"Đúng vậy, Thái Sơn là chí bảo năm đó tổ sư gia lưu lại, cứ như vậy tùy tiện giao phó ra ngoài, khó tránh khỏi quá mức vội vã."

Trưởng lão thụ nghiệp (giảng dạy) Thiên Diễn Tông, thân hình cao gầy, râu tóc bạc trắng, lộ ra khí tức cổ đạo (truyền thống) tiên phong.

"Cũng không thể nói như vậy được." Phụ nhân dung mạo điệt lệ (đẹp) nhẹ nhàng nói:"Nếu hài tử kia đã có thể khiến Thái Sơ nhận chủ, nhất định có chỗ hơn người, nào đến lượt chúng ta khoa tay múa chân."

Phụ nhân này là trưởng lão ngưng đan, tính cách ôn nhã hiền hòa, y thuật cao siêu, có danh Y Tiên tại giới Tu Chân.

"Sư muội, chúng ta không phải ý tứ này." Trưởng lão thụ nghiệp vuốt râu, chính nghĩa lẫm nhiên nói:"Chỉ là nay không bằng xưa, giới Tu Chân đang bắt đầu có dấu hiệu suy tàn, càng cần Thái Sơ bậc Tiên Khí tương trợ. Nhưng nay Thái Sơ chọn cái phế vật... Khụ, khó làm kẻ dưới phục tùng."

"...Theo ta thấy, nếu Thái Sơ đã hiện thế, nên lấy tu vi cao thấp quyết định hướng đi của nó."

Tất cả trưởng lão ngươi một lời ta một lời, Bạch Đồ ngồi ghế chủ vị vẫn còn thưởng thức trà, mặc bọn họ ầm ĩ.

Lăng Vi Quân nhíu chặc mày, không thể nhẫn nữa quát lớn:"ĐỪNG ỒN ÀO NỮA!"

Nghị Sự Đường nháy mắt an tĩnh lại, Lăng Vi Quân hỏi Bạch Đồ:"Vân dã là đệ tử thân truyền của Tiên Tôn, không biết Tiên Tôn định thế nào?"

Bạch Đồ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:"Thái Sơ đã nhận hắn làm chủ, vì sao không thể cho hắn?"

"Này...."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trưởng lão giới luật hừ lạnh:"Tiên Tôn nhưng chớ vì Vân Dã là đồ đệ của mình liền ném quyền lợi Thiên Diễn Tông thậm chỉ cả giới Tu Chân ở sau ót."

Bạch Đồ giương mắt nhìn ông, không nhanh không chậm nói:"Trước đó tổ sư gia đã lưu lại quy củ, ai có thể khiến Thái Sơ nhận chủ, người đó sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo của Thái Sơ. Như hiện tại, bên trong Thiên Diễn Tông có người có thể khiến Thái Sơ đổi chủ, ta nhất định sẽ kêu Vân Dã hai tay dâng Thái Sơ lên. Nhưng..."

Bạch Đồ tạm dừng, cúi đầu nhấp một ngụm trà, thu lại giễu cợt trong mắt.

"Theo ta được biết, chư vị đã sớm đi qua bí cảnh Thái Sơ nhưng Hỗn Nguyên Thú cũng không xuất hiện lấy một lần." Bạch Đồ nói:"Các ngươi dựa vào cái gì cảm thấy bản thân có thể khiến Thái Sơ đổi chủ?"

Sắc trời dần tối, Bạch Đồ trở lại Lạc Hà Phong, mệt mỏi ấn mi tâm.

Phản ứng các trưởng lão Thiên Diễn Tông không ngoài dự liệu của y, dù sao cũng đã trải qua chuyện này một lần ở kiếp trước. Kế tiếp, sẽ phải nhìn Vân Dã cầm Thái Sơ như thế nào để khiến mọi người đều tin phục.

Bạch Đồ trở về phòng ngủ đả tọa nhập định.

Đi một chuyến trong bí cảnh, thân thể y thực sự quá cổ quái, thoạt nhìn không phải đơn thuần chỉ là tu vi tiêu hao quá lớn dẫn đến. Bạch Đồ đang muốn tra xét một phen, đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

Bạch Đồ mở mắt ra, nói:"Tiến vào."

Là Vân Dã.

Vân Dã bưng một chén thuốc nhỏ, chậm rãi bước vào phòng:"Sư tôn, đây là cháo dược thiện con mới vừa học từ các sư tỷ ở Ngưng Đan Các, sư tôn nếm thử xem?"

Hắn nói, đặt chén nhỏ trên bàn thấp bên cạnh Bạch Đồ.

Mở nắp ra, hương thảo dược nhàn nhạt quyện với hương cháo hoa đậm đà xông vào mũi.

Bạch Đồ hỏi:"Đang yên đang lành, học cái này làm gì?"

Vân Dã hơi né tránh, nói:"Lần trước Ngưng Đan Các từng đưa cháo dược thiện này cho sư tôn, ta thấy sư tôn rất thích nên vẫn luôn muốn làm."

"Có lòng." Bạch đồ bưng chén thuốc lên, múc một muỗng, lập tức phát hiện có gì đó không đúng:"Đây đều là những linh tài (nguyên liệu) bổ dưỡng vô cùng trân quý, ai sẽ dùng mấy thứ này làm dược thiện?"

Vân Dã ấp úng hồi lâu không nói ra lời, chỉ nói:"Sư tôn trước nếm thử xem."

Bạch Đồ nghi ngờ nhìn hắn, cũng không nói gì, cúi đầu uống chén cháo dược thiện.

Cháo dược thiện nấu vô cùng mềm, vừa đủ, Bạch Đồ uống vài hớp liền cảm thấy ấm áp từ ngực đến bụng, cảm giác khó chịu trước đó cũng tiêu tan.

Vân Dã đứng bên cạnh Bạch Đồ, đột nhiên mở miệng:"Sư tôn biết không, con đã gặp một bằng hữu ở trong bí cảnh."

Tay Bạch Đồ run lên, muôi bằng sứ đυ.ng vào thành chén phát ra thanh âm thanh thúy.

Bạch Đồ nhấp một hớp dược thiện, bình tĩnh nói:"Phải không, dạng bằng hữu gì?"

Vân Dã chống cằm, thanh âm trầm thấp:"Hắn a, dáng dấp gầy ốm, cơ thể cũng không tốt, tính tình đơn thuần tới có phần ngốc, nhưng... hắn là một người rất tốt."

Hắn dừng lại chút, giương mắt nghiêm túc nói:" Ở chung với hắn rất thoải mái, nếu có thể, con thậm chí muốn ở bên cạnh hắn mọi lúc."

Tim Bạch Đồ vô thức đập nhanh, y nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, thấp giọng nói:"Kia... thực sự rất tốt."

"Nhưng con không tìm thấy hắn."

Vân Dã hí tinh thượng thân (diễn viên nhập thể), cúi mặt xuống, làm ra dáng vẻ mất mát:"Khi rời khỏi bí cảnh, hắn rõ ràng đã đáp ứng sẽ đuổi theo, nhưng từ khi rời khỏi bí cảnh, hắn đã biến mất."

Bạch Đồ trầm mặc.

Bạch Đồ nói:"Có lẽ là hắn đã xuống núi, đệ tử không thông qua thử luyện....sẽ bị đưa xuống núi."

"Con biết." Vân Dã quỳ chân bên cạnh Bạch Đồ, nắm tay y, chôn gương mặt trong lòng bàn tay y, thanh âm hơi khó chịu:"Sư tôn, ngài nói xem con còn có thể gặp lại hắn sao?"

Hơi thở ấm áp của đối phương phả vào lòng bàn tay, nửa thân trên Bạch Đồ run lên, vô thức muốn rụt tay về.

Nhưng sói con nắm vô cùng chặc, dáng vẻ vô cùng khổ sở.

Trong lòng Bạch Đồ vừa chua xót vừa mềm nhũn, sinh ra cảm giác tội lỗi. Y thở nhẹ ra, đầu ngón tay xẹt qua gò má của đối phương, nhẹ nhàng an ủi:"Sẽ."

"Các ngươi sẽ gặp lại."

Tác giả có lời muốn nói:

Sói con của chúng ta sắp bắt đầu công lược sư tôn rồi.

Vân Dã: Tiểu ngu xuẩn, để ta biểu diễn cho ngươi xem thế nào là diễn xuất chân chính.

Bạch Đồ:... cút.