Cố Viêm bị sặc, ho khan một lúc lâu mới dừng lại rồi trừng mắt nhìn Ôn Thiển.
Ôn Thiển như đứa bé làm chuyện sai nên né tránh ánh mắt của anh, cô đứng dậy lười nhác vươn vai nói: “A muộn rồi, e đi ngủ đây.”
Ôn Thiển chạy về phòng mình rồi đóng cửa lại, cô cũng bị lời nói không
biết xấu hổ vừa nãy của mình hù doạ rồi. Ôn Thiển tưởng tượng đến dáng
vẻ Cố Viêm nghiêm túc…xoa bóp ngực cho cô.
Cô bỗng lắc đầu, kinh dị quá.
Buổi sáng Chủ Nhật, Cố Viêm đưa Ôn Thiển đến cửa hàng hoa tiện thể học cách
gói hoa một chút. Trong cửa hàng có hai nhân viên, một người là nghệ
nhân cắm hoa có kinh nghiệm gọi là chị Phương còn một người là học việc
Tiểu Thi. Cửa hàng đã khai trương được hơn mấy tháng nên hai nhân viên
này khá hiểu rõ Ôn Thiển, đều biết cô vẫn còn đang độc thân.
Hiện tại lại âm thầm mang một người bạn trai đến cửa hàng, vừa đẹp trai vừa có khí chất.
Ôn Thiển giới thiệu với chị Phương và Tiểu Thi Cố Viêm là bạn trai của
mình, mọi người hàn huyên một lát rồi bắt đầu chuẩn bị buôn bán.
Mỗi sáng cửa hàng đều sẽ có đầu mối đến giao hoa tươi, chúng được hái trong cùng ngày, nhánh dài lá cây cũng nhiều nên cần phải xử lý cắt tỉa rồi
mới cắm hoa.
Cố Viêm vốn dĩ muốn hỗ trợ xử lý hoa tươi nhưng lại bị Ô Thiển ngăn cản vì chênh lệch trình độ, bị cử đến ngồi ở quầy thu ngân của cửa hàng. Sau
khi xử lý hoa xong, Ôn Thiển chuẩn bị dụng cụ trang trí đặt trên bàn làm việc rồi bắt đầu dạy Cố Viêm gói hoa.
Trước hết, Ôn Thiển dạy cho Cố Viêm cách gói hoa đơn giản, ba đoá hồng màu
champagne kết hợp với một ít hoa baby, cắt một tấm giấy dầu rồi dùng dây cỏ buộc lại, cực kỳ đơn giản và nhìn rất phong cách.
Dưới sự chỉ dạy của Ôn Thiển, Cố Viêm đã tự gói được một bó hoa tươi rồi đưa cho Ôn Thiển: “Tặng em.”
“Cảm ơn anh!” Thật ra mà nói đây chính là lần đầu tiên Ôn Thiển nhận được
hoa trong hai mươi lăm năm qua. Mặc dù là hoa cô tự tay dạy Cố Viêm gói, nhưng mà anh có lòng nên cũng làm cô rất vui vẻ.
Ôn Thiển lấy di động ra chụp lại bó hoa, Cố Viêm có hơi không vừa ý nên
đưa tay chuẩn bị lấy di động của cô, anh nói: “Xấu lắm, đừng chụp, về
sau anh gói một bó hoa đẹp rồi lại chụp.”
Ôn Thiển ôm lấy di động như ôm của quý, cô nói: “Đây là bó hoa đầu tiên
anh tặng cho em nên em muốn lưu lại kỷ niệm.” Hoa tươi chỉ có thể giữ
được mấy ngày, nhưng ảnh chụp có thể giữ thật lâu. Nếu như một trăm ngày nữa Cố Viêm vẫn không yêu cô thì chí ít gì cô cũng có những bức ảnh này để có thể hoài niệm.
Tủ kính trước cửa hàng đặt những bó hoa tươi đẹp mắt, đằng sau đó là bàn
làm việc nên người bên ngoài có thể nhìn thấy người bên trong đang gói
hoa. Ôn Thiển và Cố Viêm đang đeo tạp dề phong cách đồng quê đứng gói
hoa, làm cho người ta xem Cố Viêm là nhân viên của cửa hàng.
Với tướng mạo của Cố Viêm thì rất dễ hấp dẫn các cô gái trẻ đi ngang qua
cửa hàng. Sau đó có không ít cô gái đi qua nhìn vào cửa hàng hoa.
Tiểu Thi tiến lên nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô, cô muốn mua hoa gì sao?”
Các cô gái nhìn Cố Viêm và Ôn Thiển vừa gói hoa vừa nói chuyện rồi hỏi: “Tôi muốn hỏi sau khi chọn hoa thì anh kia sẽ gói sao?”
Tiểu Thi theo ánh mắt của bọn họ nhìn sang Cố Viêm, nói: “Anh đó sẽ không gói hoa.”
Một cô gái tóc ngắn chỉ vào Cố Viêm đang cầm ba đoá hoa tươi đặt lên giấy dầu, “Không phải anh ấy đang gói hoa đó sao?”
Tiểu Thi đáp: “Anh ấy chỉ mới vừa học cách gói bó hoa nhỏ thôi.”
Các cô gái nói: “Vậy để anh ấy gói hoa nhỏ cho chúng tôi đi.”
Tiểu Thi gặp chút khó khăn, cô nói: “Tôi phải hỏi một chút, anh trai kia không phải là nhân viên của cửa hàng chúng tôi.”
Tiểu Thi đi đến bên Ôn Thiển nói: “Chị Thiển, chỗ kia có mấy người khách muốn anh Cố gói hoa cho.”
Ôn Thiển ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Viêm rồi hỏi: “Anh muốn gói không?”
Cửa hàng của Ôn Thiển mở trong một khu thương mại cao cấp, doanh thu không
tốt cũng không tệ, giá thuê hơi đắt, kiếm tiền chỉ đủ trang trải mọi chi phí nhưng bản thân cô không bỏ vào túi được đồng nào. Nếu không phải cô kiếm được nhiều tiền từ thời trang Thiển Thiển thì cô đã không có tiền
tiêu rồi.
Cố Viêm là một doanh nhân, chuyện làm ăn đưa tới cửa sao không làm, anh hỏi: “Một bó có giá bao nhiêu?”
“Một bó 19,9 tệ.”
“Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Tính theo giá vốn thì kiếm được 5 tệ.” Nếu tính cả tiền thuê và tiền điện
nước thì lợi nhuận không cao chút nào. Chị Phương và Tiểu Thi muốn trả
tiền hoa hồng cho một bó hoa, tay nghề cắm hoa của Ôn Thiển chỉ mới nhập môn, cô không thể thực hiện những cách cắm hoa quá phức tạp, còn bình
thường cô sẽ tự tay quấn những bó hoa nhỏ như vậy.
Bó hoa nhỏ này có giá rẻ nhất trong cửa hàng, một ngày có thể mua được khoảng hai mươi đến ba mươi bó.
“Rẻ quá.” Cố Viêm nhìn bó hoa trên bàn rồi nói với Tiểu Thi: “Một bó 39,9 tệ”.
Tiểu Thi lập tức phản ứng lại, nói: “Vâng!”
Ôn Thiển cảm thấy Cố Viêm báo giá hơi cao, hơn nữa vượt hơn 100% lợi nhuận nên kéo anh nói nhỏ: “Anh điên rồi sao? Bán đắt như vậy, anh như là
đang đuổi khách!”
Cố Viêm trả lời: “Đây là hoa tươi do vị Tổng giám đốc đẹp trai đầy triển vọng có nhiều tiền gói cho họ!”
Ôn Thiển: “…”
Tại sao cô lại không phát hiện ra anh ấy có một mặt tự luyến như thế?
Nhóm năm cô gái đồng ý với giá Cố Viêm đưa ra, mỗi người mua một bó hoa nhỏ.
Ôn Thiển ở bên cạnh cắt giấy gói cho Cố Viêm, thấy anh tập trung gói hoa
cô không khỏi cảm thán, dạo này đẹp trai kiếm tiền dễ quá.
Trong lúc đợi hoa, một vài cô gái đứng nhìn Cố Viêm gói hoa tò mò hỏi vài vấn đề: “Anh ơi, anh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mặc dù Cố Viêm thường rất lạnh nhạt với mọi người nhưng anh rất lịch sự với khách hàng. Suy cho cùng ba mẹ cho cơm ăn áo mặc, nhất định thái độ
phải nhã nhặn. Anh đáp lại bằng một nụ cười lịch sự: “Hai mươi bảy
tuổi.”
“Anh ơi, em nghe nói anh không phải nhân viên ở đây, vậy anh làm việc gì?”
“Công nhân từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.”
“Anh ơi, anh ơi, anh có bạn gái chưa?” Một cô gái khác tò mò hỏi.
Ôn Thiển ngẩng đầu lên nhìn Cố Viêm, vừa vặn Cố Viêm cũng nhìn cô cười nói: “Tôi có bạn gái rồi.”
Ôn Thiển ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục cắt giấy gói.
Mấy cô gái hơi thất vọng: “Tiếc thật!”
Cố Viêm gói năm bó hoa tươi rồi sau đó các cô gái vui mừng rời khỏi cửa hàng hoa.
Tối thứ năm, có một bữa tiệc từ thiện mà Cố Viêm cần phải tham dự, Ôn Thiển được chỉ định là bạn dự tiệc nữ của anh. Trước đây khi có sự kiện cần
tham dự, Ôn Thiển thường đến cửa hàng váy để thử đồ một mình hoặc cùng
các đồng nghiệp nữ khác. Hôm nay Chủ Nhật, Cố Viêm cũng tình cờ có mặt ở đó nên Ôn Thiển rủ anh cùng đi đến cửa hàng váy.
Cửa hàng váy cũng nằm ở toà Tân Thiên Thành, là cửa hàng Ôn Thiển thường
xuyên đến. Thiết kế không tồi, lại ở dưới lầu công ty nên rất tiện lợi.
Vừa bước vào, một nhân viên bán hàng đã nhận ra Ôn Thiển, nhiệt tình tiến lên tiếp đãi: “Chào buổi chiều, cô Ôn.”
“Chào buổi chiều.” Ôn Thiển lễ phép đáp lại.
Ôn Thiển nhiều lần đến xem, nhân viên biết Ôn Thiển là quản lý của một
công ty gần đó, thường xuyên đến đây mua quần áo nên chủ động giới thiệu với Ôn Thiển: “Gần đây trong cửa hàng có một số mẫu mới, cô có muốn xem thử không?”
Ôn Thiển gật đầu: “Ừ!”
Nhân viên bán hàng dẫn Ôn Thiển đến khu phong cách mới, phong cách mới phục
vụ cho yếu tố mùa hè, màu sắc sặc sỡ và mộng mơ, chất liệu vải ít lại
còn mát.
Áo lửng, một bên vai, áo ống, váy ngắn…
Ôn Thiển rất thích các màu sắc thế này, cô chỉ vào chiếc áo ống váy ngắn
màu vàng nhạt rồi nói với nhân viên: “Lấy cho tôi cỡ nhỏ thử đi.”
“Được!” Nhân viên bán hàng rất nhanh nhẹn, xoay người đi tới quầy lễ tân báo cho người trong kho lấy quần áo ra.
Cố Viêm cau mày khi thấy hở quá nhiều, anh nói, “Chiếc váy đó không hợp với em, chọn một cái khác đi!”
Ôn Thiển là thiết kế trưởng của thời trang Thiển Thiển, những bộ trang
phục bán chạy nhất đều là do cô thiết kế, điều này cho thấy mắt nhìn
trang phục của cô không có vấn đề gì.
Bây giờ Cố Viêm nói rằng bộ quần áo cô chọn không phù hợp với cô, điều này khiến cô hơi luống cuống…
Váy được thiết kế rất đẹp, mà da của cô rất trắng nên cô có thể khống chế được các màu sáng …
Sao nó lại không hợp với cô cho được?
Ôn Thiển nghiêng đầu nhìn anh: “Không hợp sao?”
“Không ngực không mông không cao, mặc một màu sắc trẻ như vậy người khác sẽ
nghĩ rằng anh đưa một cô gái chưa thành niên đến đó mất.”
Cố Viêm nói không lớn nên nhân viên xung quanh sẽ không nghe thấy, nhưng
anh đột nhiên chỉ ra khuyết điểm của Ôn Thiển. Cho dù Ôn Thiển thích anh thế nào, cho dù tính tình tốt thế nào cũng sẽ bị anh chọc giận.
Chiếc váy đã được lấy ra từ kho, nhân viên đưa nó đến trước mặt Ôn Thiển nói: “Cô Ôn, đây là cỡ nhỏ.”
Ôn Thiển nhìn Cố Viêm bằng ánh mắt như sắp nuốt sống anh, một giây sau
quay khuôn mặt tươi cười sang nói với nhân viên: “Thật ngại quá, tôi có
chuyện cần phải giải quyết gấp nên tạm thời không thử váy này được.”
Ôn Thiển là khách VIP của cửa hàng nên nhân viên vẫn giữ thái độ chuyên
nghiệp và nở nụ cười tươi nói: “Vâng, rất hoan nghênh lần sau quý khách
quay lại”.
Ôn Thiển lườm Cố Viêm rồi tức giận rời khỏi tiệm váy. Cô không thể chịu
được rằng Cố Viêm luôn không nói được một lời nào để làm cho bạn gái của mình vui vẻ cả.
Khi hỏi tại sao anh lại chọn cô đi dự tiệc, anh nói rằng cô nhàn rỗi.
Khi hỏi tại sao anh nói chiếc váy không hợp với cô, anh nói rằng cô không có dáng!
Cố Viêm đuổi theo kéo tay cô để ngăn cô rời đi, anh hỏi: “Em bị sao vậy?”
Ôn Thiển chua ngoa nói: “Anh có thể gọi thư ký Trương đi dự tiệc với anh,
cô ấy vừa cao vừa gầy trước lồi sau cong, có thể làm tăng thể diện cho
anh!”
Cố
Viêm cho rằng cô tức giận vì anh không cho cô mua chiếc váy đó, anh nói: “Nếu em thực sự thích chiếc váy đó anh sẽ tặng nó cho em! Không cần
phải tức giận.”
“Ai thiếu chút tiền đó đâu!” Ôn Thiển hất tay Cố Viêm ra rồi quay về cửa hàng hoa.
Chị Phương và Tiểu Thi nhìn thấy lúc nãy Ôn Thiển vui vẻ bảo bọn họ đi xem
quần áo ở lầu ba, lúc này giận đùng đùng quay lại nên cũng không ai dám
nói chuyện với cô.
Thấy Ôn Thiển càng lúc càng tức giận, Cố Viêm lén lút gửi tin nhắn cho Từ Hạo Kiệt để hỏi lý do.
Không lâu sau, Từ Hạo Kiệt trả lời: Cậu có ngốc không? Cậu còn nói bạn gái mình dáng người không đẹp, dù xấu
thế nào thì cậu cũng tự mình chọn lấy. Cậu nhất định phải xem thường
khuyết điểm của cô ấy à, phải ra sức khen cô ấy chứ!
Cố Viêm trả lời: Được rồi, không nói lý nữa, dỗ cô ấy thế nào đây?
Thành thật mà nói, Cố Viêm chưa bao giờ thấy Ôn Thiển tức giận với anh, hiện tại trong lòng anh có chút luống cuống.
Từ Hạo Kiệt: Tớ chưa bao giờ mắc lỗi như vậy, sao tớ biết dỗ thế nào được đây?
Cố Viêm: …
Đến giờ ăn tối, Ôn Thiển nói rằng cô sẽ về nhà nấu cơm, Cố Viêm đưa cô về.
Trên đường đến bãi đậu xe của chung cư, dọc đường đi hai người đều không có nói chuyện.
Mặc dù Cố Viêm tương đối ít nói, nhưng anh đã quen với việc Ôn Thiển ở cạnh anh nghĩ ra vài thứ linh tinh để khiến anh cảm thấy mình không đơn độc.
Ôn Thiển mở đai an toàn, vừa định đẩy cửa xuống xe thì liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp ở sau lưng, “Anh xin lỗi!”
Ôn Thiển quay đầu nhìn Cố Viêm, Cố Viêm không có nhìn cô mà nhìn về phía
trước nói: “Anh đơn thuần là không muốn em mặc cái váy đó.”
“Tại sao?”
“Ít vải quá, lộ ra quá nhiều nên nói vài lời khó nghe để khiến em từ bỏ
việc mua váy đó, anh không có coi thường em.” Cố Viêm thành thật xin
lỗi.
Nghe
được lời xin lỗi chân thành của anh, Ôn Thiển cảm thấy không cần phải
tức giận nữa, anh chỉ không muốn bạn gái mình hở hang trước mặt người
khác …
Khoan đã, anh ấy không thích cô mặc hở hang, có phải là vì anh bắt đầu quan tâm đến cô rồi không?
Ôn Thiển cẩn thận hỏi: “Tại sao anh không thích em mặc như thế?”
Cố Viêm hỏi ngược lại cô: “Anh không phải là bạn trai của em sao? Đàn ông
mấy ai thích người phụ nữ của mình ăn mặc hở hang quá đúng không?”
Ôn Thiển không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, là bởi vì mối
quan hệ ước định này không được phép cho cô mặc như vậy hay là anh đã
coi cô như người phụ nữ của riêng mình?