“Cho dù chưởng môn thì đã sao?”
Có người nhỏ giọng phản bác.
“Chưởng môn là người của Kiếm đường, con đường tu luyện của chúng ta e là không hợp với lý niệm của người…”
“Đúng vậy, đường chủ Vân Thận tiên tử của chúng ta lợi hại hơn, vừa ôn nhu lại vừa có tu vi cao.”
Có người bắt đầu ríu rít thảo luận.
“Nếu có thể bái Vân Thận tiên tử làm sư phụ, con đường tu tiên coi như viên mãn.”
Phó Oản lại âm thầm buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ.
Xin lỗi, Vân Thận tiên tử tham gia tỷ thí thủ tịch cũng là vì Ninh Hành.
Các đệ tử bên cạnh thảo luận sôi nổi, liệt kê ra rất nhiều nhân vật lớn sẽ xuất hiện trong năm nay, ngay cả những vị trưởng lão ẩn cư cũng được nhắc đến, nhưng lại tuyệt nhiên không ai nhắc đến một cái tên.
Phó Oản chớp mắt, trong đầu hiện lên miêu tả về vị sư tôn tương lai của nàng trong nguyên tác 《 Vi Tiên 》…
Đối với những người đang ngồi đây, tên của người đó là một truyền thuyết, là một huyền thoại thượng cổ.
Hơn nữa…
Phó Oản len lén nhìn Ninh Hành đang ngồi bên cạnh, nàng chống cằm, khép hờ hai mắt, vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng, dường như không hề quan tâm đến nội dung thảo luận của mọi người.
Nàng thật sự không ngờ, chưởng môn Hào Sơn và mười vị trưởng lão lại đồng loạt xuất quan chỉ để thu nhận Ninh Hành làm đồ đệ, nhưng Ninh Hành lại không bái bất kỳ ai trong số họ.
Vì vậy, Phó Oản quyết định thăm dò ý tứ của Ninh Hành.
Nàng khẽ huých khuỷu tay Ninh Hành:
“A Hành sư tỷ, tỷ định chọn sư phụ nào để bái sư?”
“Không có.”
Ninh Hành khẽ mở môi, trả lời rất nhanh.
Nhưng một lúc sau, nàng lại lên tiếng, trầm giọng nói:
“Trong Hào Sơn này, không có ai xứng đáng để ta bái sư.”
Phó Oản: “…” Quả nhiên là nữ chính, Trúc Cơ kỳ đã bắt đầu có khí chất ngạo nghễ chúng sinh rồi.
Nàng gõ trán, nhỏ giọng nói:
“Cả Hào Sơn? Vậy nếu là vị kia thì sao?”
“Chính là vị mà cả Hào Sơn, kể cả chưởng môn đều phải cung kính gọi một tiếng ‘lão tổ’ - Hào Sơn lão tổ.”
Phó Oản bổ sung.
Ninh Hành nhướng mày, quay đầu nhìn Phó Oản, có chút kinh ngạc:
“Muội cũng biết đến sự tồn tại của người đó? Gần như cả Tu Tiên giới đều cho rằng người đó đã chết rồi.”
Bởi vì người đó đã sống quá lâu, gần như sinh tồn với trời đất.
“Sao ta có thể quên được Hào Sơn lão tổ của chúng ta chứ.”
Phó Oản xoa tay, có chút hưng phấn hỏ.
“Nếu là người đó, A Hành sư tỷ thấy thế nào?”
“Người đó…”
Ninh Hành sa sầm mặt mày.
Nàng im lặng rất lâu, Phó Oản còn tưởng Ninh Hành đang nghiêm túc suy xét có nên bái vị lão tổ kia làm sư phụ hay không.
Nhưng một lúc lâu sau, Ninh Hành khẽ nhếch môi, thốt ra hai chữ lạnh lùng:
“Quá già.”