Phó Oản bỗng chốc cảm thấy trong lòng tràn đầy khí thế.
Nàng là ai chứ! Sao có thể bị Ninh Hành khinh thường được.
Nhuận Khí Hoàn này, nàng nhất định phải tự tay luyện chế thành công, sau đó tự mình đưa cho Ninh Hành.
Ly hỏa tinh bao bọc bên ngoài đan dẫn dần dần đông cứng lại, tỏa ra ánh sáng trong suốt đẹp mắt.
Phó Oản thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng linh lực khống chế ngọn lửa.
Ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa bỗng chốc bùng lên, trên bề mặt đan dược xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Phó Oản vội vàng thu lửa, mở nắp lò luyện đan.
Chỉ thấy bên trong lò nằm hơn mười viên Nhuận Khí Hoàn, có vẻ không được đẹp mắt cho lắm, bề mặt đan dược vốn phải bóng loáng không tì vết lại ẩn hiện những vết nứt.
Phó Oản thở dài, cất Nhuận Khí Hoàn vào bình ngọc.
Nàng rốt cuộc không phải thiên tài như Ninh Hành, luyện đan đâu có dễ dàng như vậy, lần đầu tiên luyện chế đã gặp vấn đề.
Nhưng mà…
Phó Oản ngẩng đầu, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ.
Ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vào từ khung cửa sổ, ấm áp dịu dàng, lúc này đã ba ngày trôi qua kể từ khi Ninh Hành nói “Ba ngày không cần nói chuyện với ta”.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
Phó Oản luôn có ưu điểm của một nữ phụ ác độc - mặt dày mày dặm.
Vì vậy, nàng quyết định sẽ trực tiếp trả Nhuận Khí Hoàn cho Ninh Hành.
Nàng thậm chí còn tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Hành khi nhìn thấy những viên Nhuận Khí Hoàn này.
Không ngờ tới đúng không, nữ phụ ác độc như ta cũng có lúc lợi hại như vậy!
Phó Oản vừa nghĩ lung tung vừa đi đến tiểu viện của Ninh Hành.
Cánh cổng tiểu viện nằm ẩn mình dưới tán cây bồ đề xanh mướt cổ thụ, khép hờ, không hề có kết giới gì.
Tuy trong lòng đã tự nhủ phải thật mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy tiểu viện của Ninh Hành, Phó Oản vẫn có chút hồi hộp.
Nếu Ninh Hành thật sự không để ý đến nàng thì sao?
Phó Oản đưa tay chạm vào cánh cổng, sau đó lại lập tức rụt về.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, từ trong viện truyền đến giọng nói của Ninh Hành, lạnh lùng như tuyết.
“Đến rồi thì vào đi, còn đứng đó làm gì?”
Phó Oản chỉ có thể nắm chặt bình ngọc trong tay, bất đắc dĩ bước vào tiểu viện.
Ninh Hành đang cúi đầu chăm sóc hoa sen thanh u trong hồ sen, hương sen thoang thoảng, rất dễ ngửi.
Phó Oản tiến lên phía trước, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Nàng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đường hoàng nói:
“A Hành sư tỷ, tỷ nói ba ngày không cần nói chuyện với tỷ.”
“Cho nên?”