Hôn Chí

Chương 28

Edit: Mỳ | Beta: Cải Xanh

Lúc Tô Hà bay đến thành phố J, bầu trời âm u rồi đổ mưa, máy bay phải bay trên không vài vòng mới có thể hạ cánh.

Sau vụ hot search về video bị leak của đoàn phim trên Weibo, Tô Hà đã để lại ấn tượng cho nhiều người qua đường. Cho nên vì lí do an toàn, lần này cô ra ngoài đã đặc biệt đeo khẩu trang. Lúc này cô kéo một cái vali nhỏ, mờ mịt bước ra cổng số 2.

Tổ chương trình rất bí ẩn, trực tiếp sắp xếp khách sạn cho khách mời nhưng không nói gì thêm cho Tô Hà biết cả.

Cô đang lo lắng không biết có nên tháo khẩu trang để dễ dàng cho nhân viên tổ chương trình ‘gặp mặt’ không thì trước mắt tối sầm, một bóng đen chắn lại.

“Cô là cô Tô Hà đúng không?”

“…”

Tô Hà vất vả ngẩng đầu lên.

Nhìn qua có thể thấy người đàn ông vạm vỡ mặc bộ đồ tây trước mặt này cao khoảng mét chín, cánh tay to gần bằng đùi cô, trên mặt còn đeo kính râm.

Trời nhiều mây như thế này.. mà còn đeo kính râm???

Suy nghĩ đến việc chênh lệch sức lực rõ ràng giữa hai người, Tô Hà đành nuốt lại những lời định nói mà mỉm cười: “Tôi là Tô Hà. Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi được tổ chương trình cử đến để đón cô Tô, mời cô lên xe với tôi.”

Vừa dứt lời, người đàn ông vạm vỡ đưa tay ra sau, không biết một chiếc xe bảo mẫu đã đỗ sát trước mặt Tô Hà từ lúc nào. Cửa xe tự động mở ra, bên trong tối mịt như bầu trời những ngày mưa.

Vali bị người kia lấy đi, Tô Hà im lặng bám vào cửa xe.

“Cô Tô, có vấn đề gì không?” Người đàn ông vạm vỡ nghiêm túc hỏi.

Tô Hà: “Tổ chương trình các anh anh có biết, lừa bán người là hành vi phạm pháp không?”

Người đàn ông vạm vỡ: “…”

Mặt anh ta không chút cảm xúc, nâng cánh tay to hơn cả đùi của Tô Hà lên: “Cô Tô, mời lên xe.”

Tô Hà: “…”

Tôi lên luôn.

Mãi cho đến khi vào trong xe, Tô Hà mới phát hiện, ngoài tài xế và người đàn ông vạm vỡ kia thì ở ghế sau còn một người nữa.

Nhờ ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ, Tô Hà quay lại nhìn, “Anh…”

Từ ‘chào’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã mắc lại.

Người nọ làm như không thấy phản ứng của Tô Hà, chỉ ngẩng đầu nói với tài xế phía trước: “Để tôi lái xe này, cậu qua xe kia đi.”

Tài xế nghe vậy thì sửng sốt, nhìn Tô Hà và người đàn ông kia qua kính chiếu hậu rồi gật đầu.

“Vâng, tổng giám đốc Nghiêm.’

Nửa phút sau, bên trong xe chỉ còn lại Tô Hà và người đàn ông nọ vừa chuyển lên ghế lái.

Tô Hà nghiến răng: “Nghiêm Dịch, tại sao anh lại ở chỗ này?”

Nếu để người tài xế ban nãy nghe thấy cô gọi thẳng tên giám đốc bọn họ như vậy, chắc chắn sẽ kinh ngạc… Dù sao người đích thân lái xe là giám đốc Nghiêm – giám đốc hành chính của công ty giải trí Hình Thiên đấy.

Thật ra, Nghiêm Dịch còn có một thân phận khác nữa là: Cháu trai của vợ tổng giám đốc Hình Thiên, cũng chính là anh họ của Tô Hà. Tuy mẹ Tô Hà mất sớm, nhưng Tô Nghị Dân vẫn đối xử rất tốt với Nghiêm Dịch.

Nghiêm Dịch chột dạ liếc nhìn kính chiếu hậu.

“Công ty khá coi trọng chương trình này nên anh thay mặt nhà sản xuất đến đây. Chỉ là Tiểu Hà à, em xem em đi, dù gì anh cũng là anh họ của em, em hung dữ với anh như vậy làm gì?”

“Em hung dữ à?”

Tô Hà bật cười.

“Hai năm trước, công ty lấy hết tài nguyên của em, còn đóng băng hoạt động của em, không thể không có công lao của anh trong đó. Anh không cảm thấy thái độ hiện tại của em đối với anh đã hài hòa hơn rồi sao?”

Nghiêm Dịch chột dạ sờ sờ cổ.

“Chuyện đó không thể trách anh được, anh cũng chỉ là người làm công thôi, phải nghe theo chỉ thị của cấp trên chứ, đúng không?”

Ánh mắt Tô Hà tối sầm lại.

“Đúng thật là ý của cha em.”

“Ấy, bác cũng có nỗi khổ mà…”

“Vậy sao bây giờ lại đồng ý cho em tham gia chương trình?”

“Ồ, em không biết à?” Nghiêm Dịch nói: “Là vì Thương Kiêu đồng ý đi theo đó, đương nhiên là Ngô Tụng cũng bảo đảm sẽ cố gắng bảo vệ em vào đoàn. Tụng Vũ Văn Hóa là bên lên kế hoạch chính cho chương trình và hắn là người quyết định cuối cùng, bên chúng ta muốn chèn ép cũng không được.”

“…”

Tô Hà ngẩn người rồi ngồi dậy, cô càu mày nhìn về phía Nghiêm Dịch đang lái xe: “Anh nói Thương Kiêu?”

Nghiêm Dịch nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi cười: “Thì ra em không biết chuyện này thật à? Không thì em nghĩ thử xem, tổ chương trình lớn như vậy mà lại tìm em làm gì? Ngô Tụng cũng không biết quan hệ của em và bác.”

“…”

“Vả lại, nếu không phải bởi vì em thì sao Thương Kiêu lại tự hạ thấp địa vị để tham gia một chương trình thực tế chứ?”

Nghiêm Dịch ngừng một lát, cười đùa.

“Xem ra sau khi em rể về nước thì tình cảm của hai đứa phát triển không tệ nhỉ.”

Tô Hà: “…”

Tô Hà phiền muộn tiếp tục nằm xuống: “Anh ấy không phải em rể của anh, em gái anh độc thân.”

Nghiêm Dịch: “Không phải chứ, không có cơ hội nào thật ư? Chẳng phải lúc đó em vì yêu nên mới làm người hâm mộ trung thành của cậu ấy à? Lúc đầu để giúp cậu ấy, em còn mấy lần nhờ anh cho đi cửa sau mà?”

Tô Hà giả chết: “Đấy là quá khứ rồi. Hơn nửa tháng trước em đã chính thức thoát fan rồi.”

“Em rể của anh tuyệt vời lắm đấy, em vội thoát fan làm gì. Lúc đầu, anh tưởng rằng cậu ta chỉ có khuôn mặt đẹp trai, ấy vậy mà bây giờ đã là thiên thần của nhiều người hâm mộ trên thế giới rồi. Nghiêm túc mà nói, em được coi như là người hâm mộ đầu tiên của cậu ấy, dù gì thì cũng phải ngủ một lần để lấy lại vốn chứ?”

Tô Hà mở một bên mắt, lười biếng đe dọa anh: “Em ghi âm rồi, cái này em sẽ gửi cho cha nghe.”

“Đừng, đừng. Đừng. Anh chưa nói gì hết.”

Đi thêm một đoạn đường nữa.

Bên trong xe cũng trở nên yên ắng, Tô Hà chợt cất giọng hỏi: “Nghiêm Dịch, bệnh ngốc của anh đã chữa khỏi chưa?”

“Đương nhiên là khỏi rồi.”

“Thế cái xe bảo mẫu đi đằng sau chúng ta đi đâu rồi?”

“Hả?” Nghiêm Dịch liếc nhìn kính chiếu hậu: “Chắc là không theo kịp?”

“…”

“Em đợi anh một chút, để anh xem bản đồ.”

Nghiêm Dịch nghiêng đầu nghiêm túc nhìn bản đồ được tổ chương trình sắp xếp cho khách mời đặc biệt khoảng hai giây.

“Chết tiệt, đi nhầm đường rồi.”

Tô Hà: “…”

Cô nên nhớ ra chuyện này sớm hơn mới phải.

*

Nhờ phúc của Nghiêm Dịch, mà Tô Hà đi thêm được 10km trên đường cao tốc thành phố J và cũng là người đến cuối cùng trong sáu vị khách quý.

Lúc bước xuống xe của Nghiêm Dịch ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, thậm chí Tô Hà còn có suy nghĩ tự tay đâm Nghiêm Dịch một nhát.

Chẳng qua là ngoài mặt cô kiêng dè mối quan hệ giữa nghệ sĩ và giám đốc nên cô mới chịu đựng.

Tô Hà không quá am hiểu về thành phố J, tất nhiên cũng không biết bãi đất trong rừng này là ở đâu, chỉ thấy một hàng xe, sáu vị khách mời tính cả cô lần lượt xuống xe.

Tô Hà nhìn lướt qua.

Cả sáu người đều đi một mình, không ai dẫn theo trợ lý.

Lúc này Nghiêm Dịch cũng xuống xe, đứng bên cạnh cô, hạ giọng nói: “Em gái à, anh chỉ có thể đưa em đến đây thôi. Bọn em tập hợp ở bãi đất trống, chờ một lúc sẽ có người đưa bọn em đến… nơi ở.”

Tô Hà cau mày quan sát xung quanh.

“Rừng núi hoang vắng như này cũng có chỗ ở à… Chẳng lẽ cắm trại ở bãi đất?”

Nghiêm Dịch nghe vậy thì quay đầu lại, giả vờ cười bí ẩn nhìn Tô Hà.

“Còn thú vị hơn thế nhiều.”

Tô Hà: “…”

Năm bảy tuổi, ông anh họ khốn kiếp này nói muốn dẫn cô đi xem cái gì đó hay ho, nào ngờ anh ta ôm con chó đến rồi cho nó tè vào ống quần cô, khi đó nét mặt anh ta cũng như hiện tại.

Cho nên chắc chắn là có bẫy.

Đáng tiếc Tô Hà chưa kịp lấy thông tin nội bộ từ Nghiêm Dịch, thì người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tây đeo kính đen lại xuất hiện trước mặt cô. Vẻ mặt nghiêm túc không thay đổi, nâng cánh tay lên.

“Cô Tô, mời cô đi cùng tôi.”

Cánh tay này, khi nhìn gần còn to hơn cả chân cô.

Tô Hà: “…”

Tổ chương trình chắc chắn đang bắt nạt người khác.

Sáu vị khách mời được đưa đến giữa bãi đất trống.

Sau khi gặp nhau, ngoài Tô Hà ra thì bốn người còn lại đều chào hỏi Thương Kiêu. Đặc biệt là Kha Du người có khuôn mặt trẻ con, xuất thân là idol, ánh mắt cậu ta nhìn Thương Kiêu như muốn phát sáng.

“Tiền bối Thương, em tên là Kha Du, em là fan của anh! Trước khi em debut thì em thích nhất mấy bài hát của anh đó ạ, em ngưỡng mộ anh đã lâu lắm rồi!”

Khóe mắt của Tô Hà giật một cái.

Cách nói này nghe hơi quen, hình như nửa tháng trước cô đã từng nói trước mặt người nào đó một lần…

Tô Hà ngước mắt lên nhìn, vừa hay chạm phải đôi mắt đen láy của người kia.

Nhưng lúc này ánh mắt khác hẳn lúc trước, lạnh lùng quan sát cô, lẫn trong đó là chút nghiền ngẫm, nó khiến Tô Hà thấy lạnh sống lưng.

“Chào tiền bối Thương, em là Hạ Thi Ý.”

Hạ Thi Ý mặc váy dài thùy mị đứng cạnh Tô Hà cũng lên tiếng.

Năm nay, Hạ Thi Ý hai mươi ba tuổi, bằng tuổi Tô Hà. Chẳng qua vẻ bề ngoài cô ấy giống mấy cô bé mười chín, dịu dàng và tươi tắn, khi cười lộ hai má lúm đồng tiền.

Chẳng trách người hâm mộ của Hạ Thi Ý lại gọi cô ấy là nàng thơ dịu dàng.

Đằng sau là Kỳ Lâu, có lẽ đã gặp nhau mấy lần nên Kỳ Lâu chỉ chào hỏi đơn giản: “Tiền bối Thương, lại gặp nhau rồi.”

Kha Du đang chìm đắm trong hạnh phúc khi đu idol thành công, nghe vậy thì kinh ngạc: “Đàn anh, trước đây anh được gặp tiền bối Thương rồi à, hạnh phúc quá!”

Kỳ Lâu thường hay nói đùa nhưng dường như không nỡ trêu cậu em cùng công ty này.

Anh ta đành nói: “Kiêu thần có vai khách mời trong đoàn phim, cậu quên rồi à?”

Kha Du: “À, em quên mất là đàn anh cũng đóng vai chính trong ”

Kỳ Lâu: “…”

“Ha ha.”

Tô Hà không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

Tiếng cười này lập tức gây sự chú ý, Kha Du nhoẻn miệng cười rực rỡ: “Nhưng chị này thì em biết, nửa tháng trước em đã xem video bị leak kia rồi, lần đầu tiên em thấy kỹ năng diễn xuẩt của đàn anh bị nghiền áp như vậy đấy!”

Kỳ Lâu: “…”

Tô Hà không muốn đội cái nồi này đành lên tiếng rời chủ đề: “Hôm đó chị ăn may thôi, vẫn là anh Lâu đối diễn tốt.”

“Tô Hà, cô khiêm tốn quá rồi.” Kỳ Lâu nói đùa lại cô.

Tô Hà vừa định trả lời thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo như phá tan gió lạnh vang lên: “Anh diễn không tốt à?”

Tô Hà sững sờ.

Những người còn lại cũng không biết đã bay đến tận nơi nào.

—-

Lúc nãy Kha Du là người đầu tiên chào hỏi nhiệt tình nhất, mà người nọ cũng chỉ gật đầu coi như trả lời, từ lúc gặp mặt cũng chưa từng nói một câu. Ấy vậy mà anh lại đột nhiên nói một câu có ý nghĩa sâu xa như vậy.

Kỳ Lâu là người đầu tiên lấy lại tinh thần, giải thích cho ba người vẫn đang sững sờ kia: “Vai khách mời của tiền bối Thương là diễn cùng Tô Hà.”

“Ha ha, em biết mà, thì ra là vậy.” Kha Du nói: “Hâm mộ thật đấy, em cũng muốn đóng phim cùng tiền bối Thương.”

Tô Hà thở phào nhẹ nhõm, cười: “Rồi em cũng sẽ có cơ hội thôi.”

Kha Dù: “Chị kể em nghe hôm đó chị diễn cảnh gì với tiền bối được không?”

“…”

Nụ cười của Tô Hà cứng lại.

Cảnh giường chiếu.

Đây là một đề tài đòi mạng đó.

Trong lúc do dự, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thương Kiêu: “Có điều khoản bảo mật, không thể tiết lộ.”

Tô Hà hơi ngập ngừng, mặc kệ là thật hay giả mà đứng bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc.

“À…”

Kha Du thất vọng lưu luyến quay đầu đi.

“Có Kiêu thần và hai người ở đây, khi nào phát sóng, tôi nhất định sẽ cổ vũ.”

Cầu Thần Tường nãy giờ không nói chuyện cuối cùng cũng đã lên tiếng, ánh mắt và giọng nói dịu dàng lịch thiệp y như vẻ bề ngoài.

Anh ta đã vào giới giải trí hơn mười năm nên không gọi Thương Kiêu là tiền bối, nhưng vẫn bị tên tuổi và sức ảnh hưởng của thiên thần lấn át. Tuy anh ta hoạt động trong giải trí đã lâu nhưng vẫn phải kính trọng.

Kỳ Lâu nói đùa: “Được ảnh đế Cừu cổ vũ e rằng một mình tôi sẽ không gánh nổi, xem ra còn phải nhờ vào Tô Hà rồi.”

Tô Hà chợt nhớ đến lời hứa của mình với Kế An An, phải giúp cô ấy lấy được chữ ký của Cầu Thần Tường.

Tranh thủ được thời gian, Tô Hà ngẩng đầu mỉm cười.

“Tiền bối Cầu, em rất thích các vai diễn của anh, anh có thể cho em xin chữ ký được không?”

Rõ ràng Cầu Thần Tường rất ngạc nhiên.

“Được chứ.”

Kỳ Lâu: “Thì ra là cô là fan của tiền bối Cầu à?”

Tô Hà không muốn nói là mình xin hộ cho trợ lý, nên đành cười đáp lại.

Lúc đầu bút của Cầu Thần Tường dần hạ xuống, khoảnh khắc tất cả mọi người đều yên tĩnh, đột nhiên Tô Hà cảm giác có người đi đến đằng sau mình.

Tô Hà chưa kịp quay đầu lại nhìn đã thấy cổ tay bị nắm chặt.

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu.

—-

Thương Kiêu đứng bên cạnh Tô Hà nhìn xuống lòng bay tay sạch sẽ của cô gái được anh cầm lên.

Giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh.

“Nửa tháng trước còn nói có thể làm tất cả vì anh…”

“Mới đây mà đã thoát fan rồi à?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hà: “…”

Người đàn ông này chắc chắn muốn tui chết.

*

Nửa tháng trước,

Kiêu thần; Không sao, anh không quan tâm.

Nửa tháng sau,

Bốp.