Edit: Mỳ | Beta: Cải Xanh
Ngoài trời nhá nhem tối.
Mặt trời náu mình sau rặng núi, vẽ lên khung cảnh hoàng hôn bên sườn núi rực rỡ. Gió khẽ thoảng qua, mặt hồ đằng xa lấp lánh sóng nước.
Tô Hà đứng trên sân thượng nhỏ ở biệt thự giữa sườn núi, ngắm nhìn chân trời suy nghĩ về cuộc đời.
Nói đúng hơn là đứng ngẩn ngơ.
Bởi vì cô không thể nào nghĩ ra nổi, hơn mười giây trước, rốt cuộc ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngậm điếu thuốc lá, lại còn được chính tay Thương Kiêu châm lửa.
—–
Tô Hà cảm thấy mình vừa gây ra một tội ác to lớn, cũng vì thế mà cô rơi vào cảm giác tội lỗi với ham muốn sống sót.
Biểu hiện cụ thể là giờ phút này đây, cô đứng ngây trong gió, sám hối về hành động đi vào lòng đất vừa rồi.
Người sau lưng cô lại không nói câu nào.
“…”
Sau hơn mười giây căng thẳng, Tô Hà thực sự không đứng vững được nữa. Cô mặc kệ điếu thuốc đang cháy vẫn ấn dí vào giấy bạc trong gói thuốc để dập tắt.
Tô Hà hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi quay người lại, nở một nụ cười thật tươi.
“Kiêu thần, anh cũng đến hóng mát à? Em nhường chỗ cho…”
Tô Hà định chuồn về hành lang, nhưng cổ tay lại bị một lực mạnh kéo ngược lại.
Tô Hà: “.”
Rồi xong.
Tô Hà nơm nớp lo sợ, lại thấy người đàn ông bên cạnh cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên trong gió.
“Kiêu thần?”
Tô Hà sợ run cả người. Cô biết mình gọi sai, nhưng không ngờ đối phương sẽ quan tâm đến chuyện này.
“À, không phải, em quên…”
“Ừ.”
“Vậy em đi trước…”
“Bác trai mắng em à?”
Ánh mắt người con gái hơi trầm xuống, vài giây sau cô chớp nhẹ mắt rồi ngẩng đầu lên cười.
“Ai nói lung tung thế? Không phải đâu.”
Thương Kiêu không nói, chỉ nhìn cô.
Đôi mắt đen nhánh như cất giấu một thế giới xa xăm, yên tĩnh, huyền bí và vắng lặng. Giống như con người của anh…Luôn trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng rất quyến rũ.
Tô Hà chịu được vài giây, ánh mắt hơi hốt hoảng.
Mà ngay lúc này, người nọ lại hỏi với giọng điệu thờ ơ.
“Tô Hà, anh hiểu em không?”
Tô Hà đờ đẫn.
“Sao ạ?”
“Anh cứ luôn cho rằng anh hiểu em…Lanh lợi, ngoan ngoãn, nhưng hơi ngốc.”
Thương Kiêu lại đưa mắt nhìn gói thuốc lá bị Tô Hà giấu trong tay. Anh không nói gì mà chỉ nhìn trong chốc lát, khóe môi hơi cong lên.
“Gần đây anh mới phát hiện, thì ra là anh chỉ hiểu thứ mà em muốn anh hiểu thôi nhỉ Tô Hà”
Âm cuối cực kỳ trầm thấp khiến người nghe ngẩn người, người nọ còn hơi cúi đầu, dường như giọng nói theo lỗ tai đi vào lòng người.
Ánh mắt Tô Hà hoảng loạn.
Không thể…
Không thể tiếp tục ngu ngốc được nữa.
“Không sao cả” “Không để ý”, những câu này đều là anh vừa nói. Biết rằng nhảy xuống vực sâu sẽ tan xương nát thịt mà vẫn muốn miễn cưỡng đi về phía trước, là việc mà người ngu mới làm.
Tô Hà à, đừng tự đặt mình trong hoàn cảnh đáng thương như thế nữa.
Tô Hà lấy lại tinh thần, con ngươi co rụt lại.
Cô đưa tay về phía sau, cố tránh khỏi bàn tay của Thương Kiêu.
“Trong đoàn phim có việc, em phải về sớm. Em đi chào bà nội trước, anh…”
Thương Kiêu cau mày, “…Anh ra ngoài chờ em.”
“Được.” Tô Hà vội vàng rời đi.
Thương Kiêu thực sự không thích mùi thuốc lá và rượu bia, mà lúc này mùi khói thuốc vẫn còn đọng lại trong không khí chưa bị gió thổi đi.
Chờ người con gái đi khỏi anh mới hơi cau mày, xoay người rời đi.
Chậm rãi đi xuống cầu thang, Thương Kiêu vô tình gặp Tô Nghị Dân vừa ra khỏi phòng trà.
Hai người đồng thời dừng chân, bốn mắt nhìn nhau căng thẳng. Trong ánh mắt của Tô Nghị Dân không hề tỏ ra sợ hãi hay ngạc nhiên.
Từ khi còn bé, Thương Kiêu đã luôn lễ phép và cẩn thận. Tô Nghị Dân cũng nhìn anh lớn lên nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt mà Thương Kiêu lại phản ứng thiếu lễ phép như vậy.
Mấy giây sau, Thương Kiêu hơi rũ mắt, kiềm chế cảm xúc của mình.
“Bác trai.”
Tô Nghị Dân cau mày: “Chuẩn bị đi à?”
“Vâng.”
“Tô Hà đâu.”
“Cô ấy đi chào bà nội rồi.”
“…Ừ.”
Tô Nghị Dân bước hai bước về phía hành lang bên kia rồi dừng lại.
“Cậu có biết vì sao mẹ của Tô Hà lại qua đời không?”
Thương Kiêu ngước mắt lên: “Cháu có nghe nói.”
“Cho dù năm đó cậu kết hôn vì lí do gì, thì hiện nay Tô Hà cũng đã là vợ của cậu. Bảo vệ con bé là trách nhiệm của cậu.”
Ánh mắt Thương Kiêu trở nên nặng trĩu.
“Đương nhiên rồi ạ.”
Tô Nghị Dân không nói gì chỉ thở dài, quay đầu muốn đi nhưng đột nhiên bị giọng nói sau lưng kéo lại.
“Lí do bác gái qua đời, Tô Hà có biết không ạ?”
Tô Nghị Dân xoay người lại, ông nhìn chằm chằm Thương Kiêu vài giây rồi nói thật.
“Không ai nói cho con bé.”
Thương Kiêu hơi mỉm cười. Tuy là cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh.
Tô Nghị Dân lại một lần nữa cảm thấy mình bị mạo phạm, ông càu mày: “Cậu…”
“Nếu Tô Hà không biết, sao bác còn trách cô ấy?”
Tô Nghị Dân ngạc nhiên.
Thương Kiêu cụp mắt, thanh âm hơi trầm xuống: “Tô Hà là vợ của cháu, bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của cháu. Nhưng nếu bác muốn tổn thương cô ấy, cháu cũng không ngăn được.”
“Cháu thất lễ rồi, mong bác thứ lỗi.” Vừa dứt lời, Thương Kiêu gật đầu chào rồi xoay người bước xuống tầng.
Sau khi anh rời khỏi, trên hành lang dường như chỉ còn lại cái gì đấy lạnh giá.
Ban đầu sắc mặt Tô Nghị Dân xanh mét, ông đứng tại chỗ một lúc sắc mặt cũng dần hòa hoãn, cuối cùng trên mặt ông nở một nụ cười.
“Bác cả, bác đang cười cái gì vậy ạ?”
Tô Yến từ trên tầng chạy xuống, tay vẫn đang bám vào lan can, vẻ mặt khó hiểu nhìn ông.
Tâm trạng Tô Nghị Dân dường như cũng đã tốt hơn nhiều.
“Tô Yến, cháu có thích anh rể này không?”
Tô Yến lắc đầu dứt khoát: “Cháu không thích.”
“Bác cũng không thích. Bác không thích cậu ấy lúc nào cũng như một khối băng không có trái tim, cũng không thích cậu ấy lúc nào cũng tỏ ra như một cái máy lúc nào cũng lễ phép và cẩn thận. Điều mà bác không thích nhất là cậu ấy không thích con gái bác.”
Tô Yến vất vả suy nghĩ mãi mới nhận ra: “Không thích… Thế tại sao bác cả lại cười, chẳng trách bà nội nói bác cả có tính tình kỳ quái.”
“Đương nhiên là bác phải cười rồi.”
Tô Nghị Dân không để ý câu nói của Tô Yến, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm vào cầu thang không có bóng người.
“Bởi vì những lí do khiến bác không thích cậu ấy… đang dần sụp đổ.”
*
Vương Tư Ngôn là một người nghiện thuốc lá. Điều khiến anh ta thích nhất trong cuộc sống là thuốc lá và rượu bia, đáng tiếc là sau bảy năm đi theo Thương Kiêu, cả hai thứ này đều trở thành đồ bị cấm.
Kiêu thần của bọn họ không uống rượu cũng không chịu được khói thuốc, có thể nói là nghiêm khắc đến bất thường. Chuyện này Vương Tư Ngôn hiểu rõ hơn ai hết.
Cho nên, khi anh ta đang ngủ gật trên ghế phụ lái, nghe tiếng mở cửa xe, sau đó lại ngửi được mùi thuốc lá, anh ta còn chưa kịp mở mắt đã mắng ‘tài xế’: “Lái xe cho Kiêu thần mà còn dám lén hút thuốc, có phải cậu không muốn sống…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Vương Tư Ngôn sợ hãi mở mắt ra, quay phắt đầu lại.
Anh ta không nghe nhầm. Tiếng động từ phía sau truyền tới, người lên xe không phải tài xế mà là Thương Kiêu.
Dường như Thương Kiêu không nghe được lời anh ta vừa nói, anh chỉ bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Giọng Vương Tư Ngôn run lẩy bẩy: “Kiêu, anh Kiêu,.. nhà họ Tô có người hút thuốc à?… Anh không sao chứ?”
Có trời mới biết câu anh ta muốn hỏi thật ra là “Người hút thuốc kia không bị gì chứ.”
“Ừ.”
Giọng của người nọ vừa thờ ơ vừa lười biếng, có thể dễ dàng nhận ra rằng anh không muốn nói về chủ đề này.
Vương Tư Ngôn đành phải thôi, trong lòng vẫn run sợ mà quay đầu lại.
Không lâu sau, Tô Hà cũng lên xe.
Bốn người lên đường trở về.
Dọc đường đi lặng như tờ, xe lái thẳng đến dưới tòa nhà của Tô Hà.
Tô Hà ngồi dậy chào tạm biệt, nhưng không ngờ Thương Kiêu ngồi bên cạnh lại lên tiếng trước.
Giọng nói trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng.
“Em học hút thuốc từ bao giờ.”
Tô Hà ngẩn người.
Tài xế và Vương Tư Ngôn ngồi phía trước không hẹn mà cùng trợn mắt, cảm giác buồn ngủ vì lái xe đường đêm cũng vì thế mà bay đi mất, thậm chí còn có thể cảm giác được một luồng khí lạnh từ phía sau lưng xộc lên.
Tô Hà chần chừ vài giây, ậm ờ trả lời: “Khoảng, ba năm trước.”
Ba năm trước…
Mắt Thương Kiêu trở nên nặng trĩu.
Tô Hà do dự: “Vậy em đi trước.”
“Anh đưa em đi.”
“Đừng…” Tô Hà vội vàng nói, sau khi dứt lời mới cảm thấy phản ứng của bản thân có hơi quá khích, cô vội cười: “Lỡ đâu có chó săn chụp được thì sao, em không muốn ôm trong mình tội ác tày trời đâu. Hơn nữa, em chỉ đi có vài bước là đã vào trong rồi, ở đây an ninh rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Được.”
Nhớ tới những lời Tô Nghị Dân nói, Thương Kiêu mới thả lỏng.
Hai bên tạm biệt nhau.
Chờ đến khi cửa sổ hành lang tầng Tô Hà ở sáng lên, một lúc sau đèn tắt, Thương Kiêu mới quay lại vào trong xe.
“Đi thôi.”
“À.” Vương Tư Ngôn đáp lại, ra hiệu cho tài xế lái xe. Mãi đến khi xe chạy, anh ta mới cân nhắc giọng điệu của mình rồi cười cẩn thận hỏi: “Anh Kiêu, cô Tô hút thuốc à? Có phải cô ấy không biết anh không thích ngửi mùi thuốc không, có cần hôm nào em nhắc cô ấy giúp anh không?”
“…”
Nhớ đến phản ứng sợ đến ngây người của người con gái ngậm điếu thuốc trên sân thượng, trong bóng tối phản chiếu qua cửa kính xe là hình ảnh người đàn ông vô thức cong khóe môi.
“Cô ấy biết.”
“Hả? Thế tại sao cô ấy vẫn hút thuốc trước mặt anh?”
“Ừ.” Thương Kiêu thản nhiên nói: “Tôi cho cô ấy hút.”
Vương Tư Ngôn: “…”
Vương Tư Ngôn: “????”
*
Hôm sau, cuối cùng Tô Hà cũng được công ty “đặc xá” vào đoàn phim chuẩn bị quay hai cảnh cuối của bộ phim
Nhưng mà vừa đến nơi, Tô Hà còn chưa kịp đến phòng hóa trang thay đồ và trang điểm đã bị đạo diễn Vương gọi đi.
“Đạo diễn Vương, bác tìm cháu ạ?”
“Ừ, Tô Hà cháu cầm xem thử đi, đây là kịch bản mới.”
“Kịch bản mới ạ?”
“Ừ, hai cảnh cuối của cháu vừa được sửa, nhân lúc bạn diễn chưa đến thì cháu tập lại kịch bản mới trước nhé.”
“…”
Tô Hà ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn đạo diễn.
“Trong đoàn có người mới đến ạ?”
Đạo diễn Vương trả lời nghi ngờ của cô: “Không ai thông báo cho cháu biết à?”
“Không ạ.”
“Mấy đứa này làm việc kiểu gì đấy…” Đạo diễn Vương mắng một câu rồi nói: “Sáng nay Kiêu thân sẽ đến, không phải cậu ấy diễn vai khách mời sao? Tổ biên kịch đã sắp xếp cho cháu và Kiêu thần hợp tác.”
Trái tim Tô Hà không ngừng đập loạn xạ, vô thức lật kịch bản mới trong tay: “Vâng, cảnh diễn nào ạ?”
“Là cảnh dâʍ ɭσạи trên giường trong lãnh cung đấy.”
Bàn tay đang lật kịch bản của Tô Hà cứng đờ.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên.
“Cảnh… nào cơ ạ????”