Hôn Chí

Chương 21

Edit: Cải Trắng | Beta: Cải Xanh

Tô Hà đoán không sai.

Khoảng nửa tiếng sau khi video tung ra, bảng hot search weibo Kế An An nhìn chằm chằm nãy giờ cũng có động tĩnh.

Ban đầu nó chỉ ngo ngoe ở cuối bảng, nhưng sau hai chữ “Tô Hà” lại đυ.ng trúng dây thần kinh hóng hớt của cư dân mạng, nên rất nhanh cụm hot search [Khả năng diễn xuất thần kỳ của Tô Hà] và [Leak video của Tô Hà trong đoàn phim ] chen thẳng lên top 50.

Tiếp đó nữa, tốc độ leo hạng của nó nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Kế An An vội vàng thông báo tình hình cho bà chủ nhà mình, nhưng chờ mãi không thấy đối phương hồi âm. Cuối cùng, cô nàng không nhịn được nhấn vào hot search, lướt xem khu bình luận sôi nổi nhất.

Ai ngờ nội dung trái ngược hẳn tiêu đề.

[Lại là Tô Hà! Hot search là nhà cô này mở à? Vừa đi xuống lại ngoi lên.]

[Ngày nào cũng xào bài có thấy phiền không?]

[Biết ké fame mua hot search luôn. Thiên thần nghĩ thế nào mà lại nâng đỡ loại hậu bối này nhỉ?]

[Ở đây có mùi mờ ám. Không chừng sau lưng người ta có ‘cha nuôi’.]

[…]

Kế An An tức điên lên được, đang tính lao vào cắn xé thì phát hiện loạt bình luận mới nhảy ra xoay chiều gió 180 độ.

[OMG! Người trong video là Tô Hà hả?]

[Héo lời rồi. Mặt em đau quá!]

[Mị xin lỗi, mị làm phản đây… Cảnh khóc đặc tả qua ánh mắt này là kiểu diễn thần tiên gì vậy? Đỉnh luôn á!]

[Mẹ nó chứ, tôi xem nổi hết da gà. Không chịu nổi.]

[Xin hãy nhận cái quỳ gối của em.]

[Không kìm được muốn nói một câu: Tạm không xét những cái khác, xét riêng visual và khả năng diễn xuất này thôi là đủ đá bay em gái Hạm ra chuồng gà rồi.]

“… Thế còn được.”

Kế An An cười tít mắt, trước khi thoát trang ra ngoài cập nhật tình hình cho Tô Hà còn thuận tay load lại khu bình luận, và cái mới nhất thành công thu hút được sự chú ý của cô.

[Ê, người diễn cùng Tô Hà có phải Kỳ Lâu không? Tuy bị áp vai hơi thảm nhưng mọi người không thấy… phản ứng cp của hai người họ rất ngọt ngào à?]

“!”

Tay Kế An An run lên, cứng tay ném điện thoại xuống sofa.

Mấy giây sau, cô nàng khôi phục tinh thần, vội vàng nhặt điện thoại lên, phát hiện bên dưới bình luận đó có người trả lời.

[!!! Nãy tui cũng định nói nhưng không dám.]

[Bạn can đảm ghê á! Nhân lúc fan bạn gái của Kỳ Lâu chưa đến, lặng lẽ thắp cho bạn cái nến *ngọn nến* *ngọn nến* *ngọn nến*]

[Chemistry ổn ghê.]

[Chắc Tô Hà có chút cảm nắng Kỳ Lâu nhỉ… dù có là đóng phim thì ánh mắt này cũng quá thật rồi.]

[Ôm anh Lâu đi. Đừng quấy rầy, cảm ơn!]

[Fan CP tự trọng chút đi!]

[Ôm anh Lâu đi!]

[…]

Mắt thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, Kế An An thôi nhìn, chuyển giao diện. Cơ mà đến lúc chuẩn bị gọi lại lưỡng lự, sau cùng cắn răng quay lại khu bình luận.

Ấn bàn phím xoành xoạch.

*

Nhà họ Tô, phòng khách.

Vương Tư Ngôn ngồi trên sofa trong phòng khách rộng rãi, đối diện chính là sân vườn cách một lớp cửa sổ sát đất.

Mặc dù đây là tầng một nhưng sân bên ngoài lại ở trạng thái lơ lửng. Tòa biệt thự này nằm ngay bên sườn núi, đứng từ sân trông ra xa là có thể thu hết khung cảnh non xanh nước biếc vào trong mắt. Mưa phùn lất phất phủ lên núi rừng lớp sương mờ mờ, ngỡ như tiên cảnh chốn nhân gian, đẹp đến nao lòng.

Vương Tư Ngôn thất thần ngồi im.

Anh ta không biết bà nội Tô Hà là ai, thế lực sau lưng lớn mạnh như nào nhưng điều này không cản trở việc anh ta biết nơi đây là khu biệt thự tiếng tăm lẫy lừng thành phố A, đi dạo mấy kilomet chưa chắc đã thấy một hộ gia đình nhưng khu đất này lại là tấc đất tấc vàng.

Có thể nói, người ở chỗ này không phải giàu bình thường.

Nói theo cách khác, nữ diễn viên tuyến 18 trước đó tạm thời bị anh ta kéo lên chắn hot search cho Thương Kiêu ngoại trừ thân phận vợ hợp pháp làm người nghe khϊếp hồn còn có lai lịch lớn hoảng hồn.

“…”

Nghĩ đến đây, cả người Vương Tư Ngôn liền bứt rứt khó chịu.

Anh ta chợt nghĩ, hay mình ra kia nhảy xuống hồ nước bên dưới nhỉ, để đầu óc tỉnh táo chút.

Trước khi Vương Tư Ngôn kịp thực hiện suy nghĩ ấy, điện thoại đổ chuông: Quản lý nhân sự của JA, đồng thời là thành viên trong đoàn đội Thương Kiêu.

Nhìn tên người gọi trên màn hình, huyệt thái dương Vương Tư Ngôn giật giật đau nhức.

Anh ta bỗng có dự cảm xấu.

Vương Tư Ngôn nhận điện.

“Chuyện gì?”

“Giám đốc Vương, lại lên hot search rồi ạ.”

“Kiêu thần lên hot search???”

“À không, là Tô Hà, không liên quan gì đến Kiêu thần.”

“…”

Vương Tư Ngôn thở phào, dựa người vào ghế sofa, không vui nói: “Nếu không liên quan đến Kiêu thần, cậu gọi cho tôi làm gì? Dù cô ấy có là vợ Kiêu thần thì cũng là nghệ sĩ dưới trướng giải trí Hình Thiên, chúng ta đâu thể tiện tay thay Hình Thiên xử lý luôn việc của cô ấy…”

Chợt, Vương Tư Ngôn im bặt.

Người đầu bên kia chờ hai giây, ngây ngốc hỏi: “Giám đốc Vương?”

“Ừm…”

“Anh sao thế? Không việc gì chứ?”

“Không.” Vương Tư Ngôn hoàn hồn, nhưng vẫn chưa phát hiện giọng mình giờ nghe run rẩy cỡ nào: “Cậu… nhớ lại giúp tôi xem, chủ tịch giải trí Hình Thiên họ gì?”

“Giám đốc Vương, anh đùa tôi hả? Hình Thiên là công ty top đầu trong giới chúng ta, ông chủ tên Tô Nghị Dân. Cái này còn phải cẩn thận nhớ lại thì tôi chẳng cần lăn lộn trong ngành nữa.”

“Khụ khụ khụ…”

“??? Giám đốc Vương??? Anh không sao chứ?”

“Không… không sao…”

Vương Tư Ngôn phải mất một lúc mới kìm lại được suy nghĩ khủng bố trong đầu, run run nói: “Tôi nghĩ rồi, tuy cô Tô không liên quan gì đến JA chúng ta nhưng dù sao cũng vợ Kiêu thần… Cậu nói đi. Tiêu đề hot search của cô ấy là gì?”

Người đầu bên kia hình như bị giọng nói “hơi” nghiến răng nghiến lợi dọa, chần chừ giây lát rồi mở miệng: “Hôm nay trong một diễn đàn có người leak video liên quan đến đoàn phim ra. Biểu hiện của cô Tô Hà trong đoạn video đó cực xuất sắc, rất nhanh đã trèo lên top hot search.”

Vương Tư Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

“Thế không tốt à? Điều đó chứng minh hiệu quả làm việc của chúng ta hai ngày nay không tồi, khiến người qua đường tăng thiện cảm với cô ấy.”

“Vâng, đúng là không tệ lắm.”

“…” Khóe miệng Vương Tư Ngôn méo xệch: “Cậu có ý gì?”

“À thì là… có người nói cô Tô Hà đóng chung với Kỳ Lâu mang lại hiệu ứng cp khá cao. Vốn dĩ chẳng mấy người đề cập nhưng sau lại chọc fan Kỳ Lâu tức điên.”

Vương Tư Ngôn cau mày: “Chỉ cần không có thủy quân kéo bài thì vấn đề này chẳng có gì lớn… Đoàn đội phim không não tàn đến mức ngay lúc phim đang cần độ hot lại trắng trợn gán ghép lung tung đâu.”

“Không phải vấn đề của đoàn làm phim…”

“Hả?”

“Khụ, cô Tô Hà và Kỳ Lâu… lén follow nhau.”

“???”

“Mức độ nổi tiếng của cô Tô Hà thấp thì thôi đi, nhưng Kỳ Lâu ngay cả nữ chính phim – Lâm Hạm còn chưa follow, chọn mỗi Tô Hà.”

“…”

“Sau đó thì, ừm, lên hot search.”

Vương Tư Ngôn: “…”

Anh ta run rẩy chống tay xuống sofa đứng dậy: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu nhé.”

“Hả? À à, tôi đến đón anh và Kiêu thần à?”

“Không…”

“?”

“Gọi cho tôi, gọi cho tôi xe cứu thương tới…”

*

Đương lúc Vương Tư Ngôn và Kế An An như kiến bò trên chảo nóng, Thương Kiêu và Tô Hà lên tầng ba, đặt chân vào căn phòng ngập tràn ánh mặt trời của bà nội Tô, ngồi xuống.

Tô Nghị Dân bận chuyện công ty chưa đến, có mỗi bác Hai, Tô Nghị Thanh và vợ Giang Như Thi là đến làm bạn với bà cụ Tô từ trước. Giữa hai người có thằng nhóc con ngồi ôm máy tính bảng còn to hơn đầu, chân ngắn đung đưa, đeo tai nghe chăm chú nhìn màn hình, không biết đang xem cái gì.

“Đây là con nhà bác Hai, tên Tô Yến, năm nay chín tuổi.”

Tô Hà cúi người, nhỏ giọng giới thiệu với Thương Kiêu.

“Ừm.” Thương Kiêu gật nhẹ, dời tầm mắt sang.

Cậu bé anh nhìn lại không ngẩng đầu, chẳng biết nghe cái gì mà chân đung đưa theo nhịp.

“Tiểu Yến.” Bà nội Tô duỗi tay xoa đầu cháu trai: “Chị Tô Hà đến rồi này. Không phải cháu quý chị lắm à, sao không chào chị?”

“…”

Nhóc con ngồi giữa đung đưa chân chậm dần, bĩu môi, tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Hà mấy giây, buồn buồn nói: “Chị ơi.”

Giọng điệu nghe rất tủi thân.

Tô Hà nhịn không được cười: “Ai bắt nạt Tiểu Yến của chị thế?”

Cậu bé mím môi không nói, chỉ là sau một hồi im lặng thì trừng mắt lườm Thương Kiêu.

Tô Hà ngẩn ra, ngoái đầu nhìn Thương Kiêu.

Anh hiển nhiên cũng không hiểu sao cậu nhóc ghét mình, nhưng ánh mắt rất lạnh nhạt, không chút gợn sóng.

Thương Kiêu không so đo nhưng người lớn nhà họ Tô lại không thể làm như không thấy.

Tô Nghị Thanh ngồi cạnh cậu bé nhíu mày.

“Tô Yến, sao con lại vô lễ với anh rể như vậy? Mau xin lỗi anh.”

“Anh ta không phải anh rể con!”

Tô Yến bướng bỉnh nói.

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc cứng ngắc. Sắc mặt Tô Nghị Thanh sa sầm.

“Tô Yến, con nói linh tinh cái gì đấy!”

“Con không nói linh tinh. Trước đó lúc nào cũng có mình chị về chúc Tết bà nội, con chưa gặp anh ta lần nào. Anh ta không hề quan tâm chị con, đương nhiên không phải anh rể!”

Thấy Tô Nghị Thanh sắp nổi giận, Tô Hà chạy vội qua khuyên can

“Bác Hai, bác đừng nóng. Tiểu Yến nói giỡn, ầm ĩ với cháu tí thôi.”

Dứt câu, Tô Hà nửa ôm nửa xách cậu bé ra sau ghế. Cô ngồi xổm xuống, duỗi tay nhéo chóp mũi cậu, đè thấp giọng hỏi: “Thằng nhóc quỷ này, lời đấy là ai dạy em hả?”

Tô Yến tránh không được, mũi bị nhéo đỏ ửng. Nhưng trông cậu vẫn đang tức lắm.

“Không ai dạy em hết.” Cậu bé quay ngoắt đầu sang một bên, rầu rĩ nói: “Em… em nghe mấy cô giúp việc nói.”

“Ồ, vậy em nói chị nghe xem, các cô ấy nói gì?”

“Các cô bảo chị rất đáng thương, vừa tròn 20 đã kết hôn, đã thế còn lấy người không thích mình. Sau đó… sau đó sống không hạnh phúc.”

Trong mắt Tô Hà xẹt qua tia sáng. Song, cô bật cười.

“Các cô ấy thì biết gì.” Cô lại véo mũi Tô Yến: “Các cô ấy lừa em đấy.”

“Chị mới là người lừa em.”

Tô Yến cau mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục sắc mặt như thường.

“Chị, em không đồng ý để anh ta làm anh rể em đâu. Em không thích anh ta. Em thích anh rể mới.”

Lần này Tô Hà ngơ thật.

Không chỉ có cô mà đến cả Giang Như Thi ngồi cạnh luôn không nói câu nào cũng cau mày, xoay người.

“Tô Yến, chú ý chừng mực. Con nói vớ vẩn cái gì đấy? Anh rể mới ở đâu ra?”

“…”

Tô Yến sợ Giang Như Thi nhất. Cậu bĩu môi, suýt chút nữa thì bật khóc.

Cậu ấm ức giơ máy tính bảng trong tay lên.

“Anh Kỳ Lâu đẹp trai này ạ. Con thấy hôm nay trên mạng mọi người đều bảo anh ấy là anh rể con.”

Tô Hà: “???”

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Kiêu thần đạt danh hiệu [cắm sừng thẳng mặt].

Kiêu thần: Là tôi chưa đủ đẹp trai sao?