Hôn Chí

Chương 10

Edit: Mỳ

Beta: Cải Trắng

“Sao lại bảo tôi nói vớ vẩn?”

Ngô Tụng vô tội quay đầu. Hai người mặt đối mặt với nhau vài giây. Vẻ mặt hắn bỗng nghiêm túc hẳn, lát sau thì cười phá lên.

“Không phải chứ Kiêu thần, có thật là cậu không nhìn ra cô bé mà cậu xem như em gái ruột kia thích cậu không?”

“…”

Lông mày Thương Kiêu hơi nhếch. Sau đó, anh nhìn Vương Tư Ngôn nói: “Mọi người ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với đạo diễn Ngô.”

Dù Vương Tư Ngôn không muốn nhưng vẫn phải lê bước ra ngoài cùng trợ lý của Ngô Tụng.

Cửa vừa đóng, Thương Kiêu đứng dậy.

“Cậu nói rõ đi.”

“Tôi nói rất rõ ràng mà.” Ngô Tụng nhún vai: “Quá rõ ràng luôn ấy chứ. Cô bé kia tên Tô Hà đúng không? Từ dáng dấp đến ánh mắt, nhìn thôi cũng đã thấy là thích cậu rồi.”

“… Cô ấy là em gái tôi.”

“Cậu xem người ta như em gái, chắc gì người ta đã xem cậu là anh trai.”

“Ngô Tụng!” Giọng Thương Kiêu lạnh tanh.

“Hahaha… Kiêu thần, cậu phải có nhận định đúng đắn về lực sát thương của mình chứ. Nếu cậu không tin thì tự mình hỏi đi, giờ tôi bận rồi, đi trước đây.”

Ngô Tụng nhanh chóng chuồn đi.

Thương Kiêu ngồi trên ghế, con ngươi lộ ra vẻ nghiền ngẫm. Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Thương Nhàn.

Thương Nhàn vừa nhận cuộc gọi đã trêu chọc: “Anh, dạo này mặt trời cứ liên tục mọc ở đằng Tây hay sao ấy? Hay anh lại có chuyện gì muốn hỏi em?”

“…”

Tầm mắt Thương Kiêu dừng lại ở xấp tài liệu được mở ra trên bàn, giấy trắng mực đen rõ ràng hiện trước mắt, nhưng anh lại không nhìn rõ.

Anh đưa tay nhéo ấn đường. Từ phần lông mày trở xuống là khuôn mặt lạnh nhạt cùng đường nét sắc cạnh.

“Thương Nhàn.”

“Dạ?”

“Ba năm trước em có nói với anh, Tô Hà sẵn lòng giúp anh giải quyết vấn đề này là vì cô ấy theo chủ nghĩa độc thân, hôn nhân có thể giúp cho cô ấy thoát khỏi những rắc rối của gia đình, nhưng cả hai sẽ không quấy rầy cuộc sống của nhau.”

“… Ôi, đúng là em có nói, sao thế anh?”

“Em không gạt anh chứ?”

“Đương nhiên!”

“…”

Thương Kiêu rũ mắt.

Điện thoại bị siết chặt, đốt ngón tay thon dài bị ép nổi lên vệt trắng.

——-

Là anh của Thương Nhàn suốt hai mươi mấy năm, giọng cô nghe có giống chột dạ không, anh biết ngay.

Bên ngoài phòng họp.

Vương Tư Ngôn đang quanh quẩn tại chỗ thì cửa phòng đột ngột mở ra, dọa anh ta hoảng hồn.

“Kiêu thần, cậu…”

Vương Tư Ngôn nghẹn họng, rụt cổ.

Người đàn ông trước mặt này xưa nay rất lạnh nhạt, nhưng không biết có phải anh ta gặp ảo giác không mà dường như thấy chút cáu gắt lẫn trong sự lạnh nhạt đó.

“Liên lạc với một đoàn phim giúp tôi.”

“Sao cơ? Đoàn phim?…Chẳng lẽ anh Kiêu muốn nói đến đoàn phim ‘Trình Phượng’?”

“Ừm.”

“Anh Kiêu, anh muốn đi bây giờ luôn à? Một lát nữa cậu còn phải…”

Thương Kiêu bước ra ngoài: “Dời xuống buổi chiều đi, trước một giờ tôi sẽ trở lại.”

“… Được, để tôi đi liên lạc.”

*

Tại phim trường ‘Trình Phượng”.

Trong đại điện mang hơi hướm cung đình cổ xưa, nhân viên đoàn phim chạy tới chạy lui. Ở một góc cung điện, Tô Hà đang ngồi trên ghế nằm lật kịch bản.

Kịch bản cô nhận vào mấy ngày trước, đã đọc mấy lần, đến giờ đã thuộc làu làu trong lòng.

Vai chính trong phim tên Cố Đình Tố, sống trong một gia đình giàu có ở kinh thành cùng người chị song siinh Cố Đình Nhu. Hồi còn nhỏ, trong một lần ra ngoài chơi, Cố Đình Tố hiền lành, ngây thơ đã vô tình cứu thái tử Lăng Tiêu, chẳng ngờ cô nàng lại yêu thái tử ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại bị người chị gái của mình là Cố Đình Nhu mạo nhận công.

Do đó, cô chị Cố Đình Nhu được gả vào trong cung, trở thành thái tử phi. Sau khi thái tử kế nhiệm ngôi vị của cha, Cố Đình nhu cũng thuận lợi được phong làm hoàng hậu.

Hai năm sau, trong cung tuyển phi, người em gái Cố Đình Tố cũng đăng ký tham gia.

Trải qua quá trình gọt giũa, ma xui quỷ khiến thế nào mà hoàng đế Lăng Tiêu phát hiện ra chân tướng. Hoàng đế tức giận, gán hoàng hậu tội khi quân, rồi giam Cố Đình Nhu vào lãnh cung, quay về với người em.

Cố Đình Tố vừa vào cung đã phải trải qua một trận đấu đá với chị mình. Dần dần từ cô gái có tâm hồn thuần khiết trở thành người thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ thâm sâu. Cuối cùng thì cô trở thành người đứng đầu hậu cung, có tiếng nói với cả triều thần rồi sau lại thành vị thái hậu đứng sau giật dây chuyện triều chính.

Vai chính Cố Đình Tố này do Lâm Hạm diễn. Còn vai người chị ác độc kia, đương nhiên là của Tô Hà rồi.

“Bà chủ, chị đọc cái gì mà nghiêm túc thế?”

“Hả?”

Kế An An dựa vào ghế bên cạnh, tức giận nói: “Dù gì cũng chỉ làm nền cho Lâm Hạm, kịch bản đi được một phần ba là Cố Đình Nhu sẽ chết trong lãnh cung lạnh ngắt thôi. Em thấy, chị nghiêm túc chuẩn bị cũng vô ích.”

Tô Hà mỉm cười, cầm tập kịch bản trong tay gõ nhẹ lên trán Kế An An: “Đây gọi là chuyên nghiệp. Hơn nữa, chị cũng rất thích nhân vật Cố Đình Nhu này.”

“Hả? Nhân vật này ác độc như thế, chị thích gì ở cô ta chứ?”

“Quyết đoán, dám yêu dám hận, mà còn một lòng yêu Lăng Tiêu.”

“À…”

“Về điểm này, chị không thích nhân vật Cố Đình Tố lắm.”

“Ồ? Tại sao?”

“Ừm, bởi vì cô ấy miệng thì khiển trách mấy người Cố Đình Nhu làm việc không từ thủ đoạn nhưng cũng quay ngoắt sang hưởng thụ quyền lợi do việc mấy người đấu đá ngoài kia đem lại, chẳng từ chối bao giờ. Hơn nữa, cô ấy chưa bao giờ đối xử thật lòng với người bên cạnh mình. Dù yêu Lăng Tiêu nhưng sau vẫn bị cô ấy lợi dụng.” Tô Hà khép tập kịch bản lại.

“Cho nên, so với loại nhân vật thay đổi hẳn với lúc đầu, chị càng muốn diễn vai Cố Đình Nhu hơn.”

“… Thú vị đó, lần đầu tiên tôi thấy có người hiểu rõ nhân vật Cố Đình Nhu này.”

“—-?” Tô Hà bị giật mình, thiếu chút nữa đứng phắt lên khỏi ghế.

Bởi vì lời nói này không phải của Kế An An, mà được truyền đến từ phía sau.

“Kỳ… Lâu?”

Tô Hà quay đầu, nhìn người đến khoảng hai giây, vì không chắc chắn mà hơi hé miệng.

Chủ nhân của giọng nói đang đứng phía sau cô, khoác lên mình một chiếc áo trường bào để hóa trang thành công tử. Người này có mắt hoa đào, đuôi mắt hơi rũ, kết hợp với nụ cười khinh thường, trông có vẻ bất cần đời.

“Nàng có thể gọi ta là Lăng Tiêu.”

“…”

Tô Hà hiểu ngay.

Người này là nam chính của đoàn làm phim, một diễn viên mới nổi gần đây tên Kỳ Lâu. Anh đóng vai hoàng đế Lăng Tiêu.

Kỳ Lâu là người mới nổi khoảng một năm nay, lượng fan vô cùng đông, được ủng hộ rất nhiều. Nếu như không phải bản thân ra mắt trong show tuyển chọn, chưa có tác phẩm phim ảnh nào thì chắc không đến lượt Lâm Hạm hợp tác với anh đâu.

“Anh Kỳ có chuyện gì sao?”

“Tí nữa chúng ta có cảnh diễn chung, tôi qua đây chào hỏi trước, miễn cho việc ngượng ngùng.”

“Anh Kỳ có lòng quá.”

“…”

Hai người tán gẫu vài câu, Kỳ Lâu lấy cớ phải sửa lại trang phục rồi rời đi. Trợ lý của anh rất nhanh đã đến bên cạnh.

“Anh Lâu, anh nói gì với cô diễn viên không danh tiếng kia thế? Đừng nói với em là anh tin những gì mấy người đó nói nha.”

“Nói gì cơ?”

“Hôm qua ở tiệc khai máy, không phải trong đoàn có lời đồn thổi rằng cô diễn viên không tiếng tăm nhảy vào giữa đường này quen thiên thần Thương Kiêu sao?”

“Ồ.”

“Anh Lâu, anh đừng tin mấy thứ đó. Sao có chuyện đó được… Nếu quen vị kia thật thì để cô ấy diễn vai nữ chính cũng đã làm tội rồi, huống hồ chỉ diễn vai phụ.”

“Ừ.”

“…Anh Lâu, anh đang trả lời lấy lệ.”

“…” Kỳ Lâu quay lại, mỉm cười.

“Không thì cậu muốn anh tám chung với cậu à? Người ta với anh chàng kia và cậu có quen biết gì nhau sao?”

“Em, em chỉ hơi tò mò.” Trợ lý nhỏ uất ức nói: “Mặc dù chỉ đóng một vai nhỏ, nhưng mà anh cũng biết rồi đó, lúc đầu vai này đâu phải là của cô ấy. Vậy mà giờ cô ấy lại được vào, nên bọn em mới tò mò.”

“Không phải bên sản xuất đã nói rồi sao, bởi vì cô ấy và Lâm Hạm giống nhau.”

“Đúng là thế thật… không đúng, không thể nào đơn giản như vậy được.” Trợ lý nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh nên tránh xa cô ấy một chút, em nghe trợ lý của Lâm Hạm kể, lúc trước cô nàng kia và Lâm Hạm trực thuộc cùng một công ty, không có chút danh tiếng, cô ta cũng qua lại mập mờ với cấp trên, nói không chừng lần này lại có gì đó với bên sản xuất…”

“Bốp!”

“Aiz! Đau!…Anh Lâu, sao anh lại đánh em?”

“Cậu đang thiếu đòn.”

Kỳ Lâu hừ cười, giọng điệu cà lơ phất phơ xen lẫn chút hờ hững.

“Nói chuyện không có bằng chứng mà cũng nói. Cậu ba hoa vừa thôi.”

Trợ lý oan ức che đầu: “Em không có, do ai cũng biết chuyện này mà…”

Kỳ Lâu bất mãn nhíu mày: “Trước kia anh đã từng nói với cậu, thay vì nghe thì hãy nhìn cách người ta làm.”

“Cô ấy cũng có làm gì đâu.”

Kỳ Lâu cười: “Ít nhất là trong đoàn phim, so với Lâm Hạm thì cô ấy nghiêm túc chuẩn bị cho vai diễn của mình hơn nhiều.”

Trợ lý nhỏ lầm bầm: “Sao biết được, lỡ cô ấy cố ý làm vậy để quyến rũ anh Lâu thì sao?”

Kỳ Lâu giận quá hóa cười: “Đệch, cậu tưởng anh là hoàng đế thật đấy à? Cả một đoàn phim này đều chờ anh tuyển phi? Quyến rũ anh? Cậu xem phim cung đấu nhiều quá rồi chăng?”

Trợ lý nhỏ: “…”

“Hơn nữa, cách cô ấy hiểu nhân vật rất độc đáo, chắc chắn là đã tìm hiểu về nhân vật này vô cùng kĩ càng. Lúc cô ấy nói chuyện với anh, cậu không để ý rằng cô đã hoàn toàn nhập vai sao?”

Trợ lý nhỏ yên lặng vài giây, liều mình ngẩng đầu, thành thật lắc.

Ký Lâu cầm kịch bản đập vào cậu, thở dài: “Cậu đúng là gỗ mục không thể đẽo.”

“Anh Lâu.”

Một giọng nữ nũng nịu vang lên từ phía sau.

Kỳ Lâu quay đầu nhìn, nhíu mày, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên, cười nói: “Cô Lâm Hạm, có chuyện gì à?”

“Thời tiết bên ngoài nóng bức, đây là nước đậu xanh do trợ lý của em làm, anh Lâu…”

“Cám ơn, tôi không khát.”

Vừa dứt câu, Kỳ Lâu đã xoay người: “Tiếp theo là cảnh của tôi, tôi đi chuẩn bị đây.”

Kỳ Lâu và trợ lý của mình cùng bỏ đi.

Lâm Hạm cứng ngắc đứng tại chỗ, tức giận nhìn theo bóng lưng Kỳ Lâu. Vài giây sau, cô ta quay đầu, trợn mắt đầy hung dữ nhìn vào góc cung điện.

Kiêu thần và Tô Hà quen nhau từ trước thì thôi đi, sang đến hôm nay, ngay lần gặp đầu tiên, Kỳ Lâu cũng phá lệ quan tâm Tô Hà.

Lâm Hạm cắn môi, không cam lòng đứng yên thật lâu, siết chặt bình giữ nhiệt trong tay, giận dữ rời khỏi.

*

“Cắt!”

Đạo diễn ném mạnh kịch bản, nước miếng văng tung tóe: “Đã nói bao nhiêu lần rồi! Ánh mắt của thiếu nữ mộng mơ! Phải dùng ánh mắt mộng mơ! Cô là Cố Đình Nhu — vì muốn gả cho Lăng Tiêu, bất chấp tội khi quân mà lao ra cướp công của em gái, gả vào trong cung! Ánh mắt cô nhìn Lăng Tiêu trông có khác gì khúc gỗ không?”

Tô Hà thoát vai, nhíu mày áy náy: “Tôi xin lỗi.”

“Quên đi, cũng đã trưa rồi, đi ăn trưa đi rồi tiếp tục — Cố Đình Nhu! Cô phải nhớ cho thật kĩ!”

“…”

Kỳ Lâu lưỡng lự một chút rồi đi đến chỗ Tô Hà, hỏi: “Không sao chứ? Trong công việc, đạo diễn Vương có hơi nóng nảy, lớn tiếng mắng người khác là chuyện bình thường, em đừng để ý.”

Tô Hà trả lời: “Vốn là tôi có vấn đề, không trách đạo diễn Vương được. Xin lỗi anh, cảnh này quay mãi cũng không đạt, hại anh NG mấy lần.”

Kỳ Lâu nói tiếp: “Tôi thấy chuyện này không trách em được, trách tôi.”

Tô Hà ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh: “?”

Kỳ Lâu cười giỡn: “Do ngoại hình của tôi không đủ đẹp, cho nên cô không tìm được cảm giác của thiếu nữ mộng mơ, không nhập vai được đúng không?”

Tô Hà mỉm cười: “Sao có thể thế được…”

Đang nói giữa chừng, ánh mắt cô lỡ đễnh nhìn thoáng qua vai của Kỳ Lâu, đột nhiên cứng đờ.

Từ giọng nói, thân hình hay thậm chí là nụ cười trên khuôn mặt cũng bị đông cứng.

“Trên vai tôi có chú khỉ nhảy nhót hả?”

Kỳ Lâu có ý nói đùa, quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Tô Hà.

Ánh mắt rời tới phía sau phim trường.

Một người đàn ông đứng ở kia. Trên người mặc bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai. Dáng anh cao lớn, phong độ hơn người, trông vô cùng nổi bật giữa dàn diễn viên phụ đang ngược xuôi qua lại.

Nhưng khuôn mặt của người đàn ông bị che khuất hoàn toàn bởi một lớp khẩu trang màu đen, chỉ có thể nhìn thấy phần cổ. Nước da nhợt nhạt, khiến người khác lóa mắt dưới ánh sáng.

Dường như phát hiện có hai người đang nhìn mình.

Mũ lưỡi trai được đôi tay thon dài nhấc nhẹ lên, lộ ra con ngươi đen nhánh.

Kỳ Lâu quay đầu: “Người này…”

Chưa nói hết, anh đã thấy ánh mắt của người con gái trước mặt sáng lên.

Giây tiếp theo, nét mặt vui vẻ của cô chẳng thể giấu nổi – mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp lộng lẫy, con ngươi đen nhánh lấp lánh như sao trời, khiến người khác không thể rời mắt.

Cô vòng qua người đàn ông trước mặt, nâng váy chạy đi.

Kỳ Lâu đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Khoảnh khắc ấy, đột nhiên anh nghĩ đến lời thoại của Lăng Tiêu trong ‘Trình Phượng’, nói với Cố Đình Nhu. Lời thoại đó là: “Ta từng ngắm hàng ngàn ngôi sao trên trời, nhưng chẳng sánh bằng ngôi sao trong mắt nàng.”

Nhưng ngôi sao này, lại không vì anh mà sáng.

“…”

Nụ cười trên mặt Kỳ Lâu dần tắt.

Anh quay đầu, nhìn về phía người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen kia.

Lần này, thái độ thù địch rất rõ.