Hôn Chí

Chương 2

Edit: Mỳ

Beta: Cải Xanh

Kế An An sững sờ nhìn huyền quan.

Lúc này Tô Hà đang vịn tường, trên người mặc một chiếc áo phông ôm sát cùng với

quần soóc màu đen, chân đi giày thể thao.

Tóc đuôi ngựa không ngừng đung đưa từ trái sang phải, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, khiến cô nhìn giống như là một cô gái mới tròn mười tám, mười chín tuổi.

“Bà chủ à, chị xác định là mang bộ dạng như này…” Kế An An nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Để đi gặp chồng mình chứ?”

Tô Hà quay đầu lại, dĩ nhiên rồi.

“Có gì không được sao?”

“…Dù gì chị cũng là một tiểu minh tinh mà bà chủ, cho dù là bị đóng băng hoạt động, nhưng chị cũng không thể tự trách bản thân mình như thế chứ?”

Tô Hà quay đầu, nháy mắt với Kế An An.

“Không cần phải che kín mít mặt mũi vẫn có thể ra khỏi cửa, đây mới là hạnh phúc của những minh tinh tuyến 18 đó.”

Kế An An: “…”

Nói nghe cũng rất có lý.

“Vậy chị đi đây, có gì chiều gặp em sau.”

“?” Kế An An khó hiểu: “Chị và chồng chị cũng mấy năm không gặp rồi?Vậy mà chỉ ăn một bữa trưa chị đã về rồi à?”

Nửa người của Tô Hà đã ở ngoài cửa, giọng cười của cô từ ngoài vọng lại.

“Vợ chồng cây khế mà, quen là tốt thôi.”

Kế An An: ”…”

Chị vẫn còn tự hào được à.

Ra khỏi tòa nhà, Tô Hà nhanh chóng đến trạm xe buýt.

Vừa ngồi lên xe điện thoại trong túi cô đã không ngừng rung lên.

Đối diện với vẻ mặt kì lạ của bà dì ngồi trước mặt, Tô Hà vội vàng tắt chuông điện thoại, nhân tiện lướt qua một vòng đám người hâm mộ đang bùng nổ.

Trong diễn đàn ai cũng đang điên cuồng lướt màn hình điện thoại để ngắm bức ảnh toàn thân của Thương Kiêu.

Tô Hà cũng nhanh chóng tìm kiếm tin tức, rất nhanh đã tìm được từ ngữ then chốt.

“Kiêu Thần”, “Album mới”.

Ánh mắt cô bừng sáng lên.

Vì album của Thương Kiêu ra mắt đã lâu nên có thể nhìn ra được lần này công ty sản xuất rất giỏi marketing. Họ nhân lúc anh về nước, khi Weibo đang bùng nổ tin tức về anh thì liền tung ra đợt quảng bá đầu tiên cho album mới.

Cũng giống như những người hâm mộ cuồng nhiệt khác của Thương Kiêu, Tô Hà vô cùng mong chờ lần trở lại này.

Lúc này vừa nhìn thấy trong diễn đàn có tin tức, cô không do dự mở ra xem.

Ngay khi vừa nhìn thấy tấm poster, Tô Hà như bị đứng hình.

Màu sắc của bìa album này vô cùng đơn điệu, chỉ có mỗi hai màu trắng và đen.

Nền của tấm poster là một màu đen tuyền, ở giữa có hình ảnh của một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng.

Trên gương mặt được giới truyền thông ca ngợi là “nam thần phương Đông” luôn có biểu cảm hững hờ, ánh mắt giống như là đang nhìn vào ống kính nhưng cũng lại như không. Con ngươi anh đen nhánh, khóe miệng nhếch lên như có như không.

Trên tay của người đàn ông được xích lại bằng bộ còng màu bạc, dường như đang bị kìm lại khát khao cuối cùng.

Dây xích dài từ tay ghế sofa đen tuyền đến tận phía sau, hấp dẫn người ta càng đi sâu vào bóng tối hơn.

Trên poster tuyên truyền là hai chứ to đùng ở hai bên.

Tên album: Xiềng Xích.

Tô Hà nín thở vài giây mới chậm chạp thở nhẹ ra một hơi.

Cô vô thức mà cắn môi rồi nghiêng đầu nhìn cửa sổ.

Nhưng vẫn vô dụng.

Dường như trên cửa sổ lờ mờ hiện về hình ảnh buổi tối của mấy năm về trước, cô gọi điện thoại cho Thương Nhàn để đem tấm banner sang cho cô ấy, khi đến nơi thì đúng lúc gặp Thương Kiêu mới từ ngoài về.

Lúc người giúp việc đưa cô vào trong nhà thì thấy có một bóng người đang ngồi trên ghế sofa, chân dài vắt chéo, cánh tay buông lỏng một bên. Chân mày khẽ nheo lại, hàng mi dài hiện rõ trên nước da trắng.

Người giúp việc nói là anh ấy đã say rồi.

Nghe thấy tiếng động, người kia mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn.

Không lên tiếng, bên miệng thoáng có ý cười.

Ánh mắt lạnh lùng nhưng lại lôi cuốn.

Vẫn là cái dáng vẻ ấy.

Trong đầu không khỏi hiện lên những dòng suy nghĩ xấu xa. Cô muốn xé bỏ vẻ ngoài lạnh lùng đó của anh, muốn tháo cả cúc áo, muốn cắn vào cổ kia của anh, muốn nghe được tiếng thở sâu cũng như giọng nói khàn đặc của anh, nhớ ánh mắt hờ hững nhưng gây thương nhớ của anh…

Hình ảnh chiếu trên cửa sổ xe, tai cô gái ửng đỏ.

Xe bus thắng một phát khiến Tô Hà bừng tỉnh. Cô ho nhẹ, đăng nhập vào weibo phụ của mình rồi đăng ảnh với caption:

[Album này thay vì đặt “Xiềng Xích” thì nên đặt là “Nguy Hiểm” có được không?]

Đăng bài xong, Tô Hà quay lại xem đám người hâm mộ:

Trong diễn đàn đã bùng nổ:

“A a a a a! Mẹ ơi! Con điên rồi!!! Cái sự đẹp trai này a a a a a a!!”

“Chết tiệt, tôi có thể ngắm người đàn ông này một năm luôn.”

“Chị em ơi, suy nghĩ này của ấy hơi nguy hiểm đó.”

“Bạn nữ lầu trên ơi, tôi có thể ngắm hai năm!”

” Internet cũng không phải nơi ngoài vòng pháp luật.jpg”

“Chuồng gà cảnh cáo.jpg” (1)

(1): Ngôn ngữ mạng, ý nghĩa là người nói chuyện với giọng điệu quá cợt nhả sẽ bị nhốt vào chuồng gà.

“…”

Tô Hà bật cười.

Cô còn đang định lướt xuống xem thì bên tai truyền đến giọng hét thất thanh.

“Ôi trời! Chị là Lâm Hạm ạ!?”

“…”

Tô Hà dừng động tác tay, ánh mắt tinh tế ngước lên.

Đứng bên cạnh cô là hai nữ sinh trung học, trên người còn mặc đồng phục dành cho học sinh. Một người trong số đó vừa mới lên tiếng hỏi cô, đang hào hứng nhìn cô.

“Em là fan của chị đó! Em siêu thích bộ phim chị vừa đóng luôn. Nhìn chị ở ngoài còn đẹp hơn trên TV nhiều, em nói thật đó!”

Tô Hà mỉm cười.

“Tôi không phải cô ấy, các em nhận nhầm người rồi.”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tô Hà bị nhận nhầm.

Cô cũng được xem là một người đẹp. Bất kể là mắt mũi miệng, nơi nào cũng hoàn hảo đến mức không thể soi mói được gì, trên lý thuyết mà nói thì cô có một nét rất riêng biệt.

Mà phải nói cũng thật tình cờ.

Lúc trước Lâm Hạm ra mắt cùng thời điểm với cô, vậy mà hiện giờ mới trở thành người nổi tiếng, vừa khéo khuôn mặt của cô ấy cũng có nét giống như cô — theo như lời Kế An An nói thì cô ấy chỉ là một bản sao nhỏ của cô mà thôi.

Nhưng trong giới này có một cái gọi là trang điểm như thần, cộng thêm các loại tuyên truyền nên sự giống nhau giữa Tô Hà và Lâm Hạm từ hai phần tăng lên đến bảy tám phần.

Do sự nổi tiếng đó của Lâm Hạm, khiến cho người ở tuyến 18 như Tô Hà bị nhầm mãi thành quen.

Nhưng trước mặt các cô bé này thì khác, cô phải vùng lên.

“Không thể nào, chị Lâm Hạm! Em là fan của chị mà, sao lại không nhận ra chị được chứ!”

Tô Hà: “…”

Ngay khi cô gái trước mặt chuẩn bị rút giấy bút ra để “xin chữ ký” Tô Hà, vì cứ khăng khăng cho rằng cô ấy là Lâm Hạm, thì cô gái đứng bên cạnh vội vàng lắc cánh tay của bạn mình.

“Nhầm rồi, nhầm rồi.”

“Hả?”

“Cô ấy không phải là Lâm Hạm đâu. Bây giờ Lâm Hạm đang ở sân bay đó.”

“Ở sân bay á?”

“Cậu xem điện thoại đi, weibo đang ầm ầm lên kìa — nè, cái này ”

“?!”

Vừa dứt câu, không chỉ khiến cô gái kia bối rồi mà ngay cả Tô Hà cũng ngạc nhiên lấy điện thoại ra xem.

Tô Hà vào nhóm người hâm mộ đã bị mình tắt thông báo để xem, quả nhiên, tất cả mọi người lúc trước còn đang gõ trống khua chiêng ăn mừng thì ngay lúc này lại là một cảnh tàn sát khốc liệt, tiếng mắng chửi bay đầy trời.

“Mẹ nó!.”

Cô gái bên cạnh Tô Hà đột nhiên tức giận.

“Muốn tạo scandal với Kiêu thần, cô ta dám!?”

Tô Hà nghe vậy thì bật cười.

“Không phải cô nói mình là fan của Lâm Hạm à?”

Cô gái đứng bên cạnh tức giận quay đầu đi.

“Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, Kiêu Thần mới là chân ái. Dám động vào anh ấy, X quang chúng tôi tuyệt đối không tha cho cô ta!!”

“X quang.” Đây là tên fandom của Thương Kiêu, với ý nghĩa: “X Thần là ánh sáng duy nhất trong thế giới của họ”.

Chỉ trong vài giây, lại có tin tức mới xuất hiện, khiến hai cô gái tiếp tục bùng nổ.

“Trong tin tức nói Kiêu thần bị người hâm mộ quá cuồng nhiệt vẩy cả cà phê lên người!?”

“Trời ạ, ai là người lên lịch đón người hôm nay thế!!”

“Bác tài quay xe! Chúng cháu muốn đến sân bay!!”

“…”

Tài xế đang lái xe phía trước liếc mắt.

Tô Hà khẽ đưa mắt nhìn hai fan hâm mộ trước mặt, khoảng vài giây sau, cô mỉm cười rời mắt, cất điện thoại vào túi.

Ái chà, có vẻ như cô không cần phải gấp gáp đến nơi hẹn làm gì.

Bởi vì cô biết chắc ai đó sẽ đến muộn.

*

Thành phố A, khách sạn của sân bay quốc tế.

Trong căn phòng trên tầng cao nhất.

Cửa kính mờ của phòng tắm bật mở.

Mặt kính bám đầy hơi nước, tụ thành từng hạt nước to. Giọt nước rơi từ chậm đến nhanh dần và cuối cùng chảy thẳng xuống sàn.

Trong gương.

Nước chảy dọc một đường phác họa đường nét khuôn mặt sắc bén của người đàn ông, trông như một khối ngọc được trạm trổ tinh tế, vừa trắng vừa lạnh.

Bọt nước trượt khỏi mái tóc đen, lướt qua góc cạnh khuôn mặt. Chân mày người đàn ông đậm, sống mũi cao thẳng, đường viền môi hơi mỏng, làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh nhạt.

Nước chảy dọc cổ người đàn ông, lăn qua nốt ruồi nhạt màu cạnh yết hầu. Sau tầng hơi nước mỏng trên mặt kính là bóng dáng cao gầy bị che đi gần hết, nhưng cũng không giấu được đường nét góc cạnh của khuôn mặt.

Vài phút sau.

Tiếng chuông cửa vang lên, người đàn ông từ trong phòng tắm bước ra.

Hành lý ký gửi vẫn chưa được mang lên, do bất ngờ bị đổ cà phê vào người, người đại diện Vương mới bảo để anh ấy đi lấy quần áo và đồ dùng cá nhân cho Thương Kiêu.

Nghĩ rằng người ngoài cửa là Vương Tư Ngôn, cho nên Thương Kiêu vẫn để tóc ướt ra cửa.

Cửa được mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Thương Kiêu chợt ngừng động tác lại.

Lúc này người phụ nữ mặc váy cúp ngực ngắn

đứng ngoài cửa ngạc nhiên nhìn anh, sau lại nở một nụ cười quyến rũ.

“Tiền bối Thương, không ngờ lại là ngài? Lúc nãy ở ngoài sân bay, xin lỗi ngài. Em không ngờ mọi người lại làm quá lên như vậy. Mong là ngài không để bụng. Em nhất định sẽ giải thích rõ với mọi người…”

“Cô là ai?”

Giọng nói lạnh nhạt mang theo hơi nước trong phòng tắm, nhuốm vẻ trầm khàn mệt mỏi, đôi mắt đen nhánh khép lại, kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng.

“——-”

Nụ cười người phụ nữ bỗng nhiên cứng đờ.

“Tiền bối ngài thật thích nói đùa, em là Lâm Hạm đây. Lúc nãy chúng ta có gặp nhau ở sân bay, ngài cũng nhìn thấy em mà không phải sao?” Lâm Hạm che giấu ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn tú và cổ lộ ra bên ngoài áo choàng tắm của người đàn ông.

Nốt ruồi nhạt màu ở ngay cạnh yết hầu, làm tôn lên vùng cổ trắng, trông rất quyến rũ.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, con người đen nhánh không nhìn ra được sự hứng thú nào.

Lâm Hạm vô thức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cúi thấp đầu tỏ vẻ đau khổ.

“Xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức cho ngài như vậy, về sau em nhất định sẽ chú ý… Tiền bối ngài có thể tha thứ cho em được không?”

Lâm Hạm vừa nói vừa tỏ ra vẻ mặt đáng thương, cả người gần như muốn dựa sát vào người đàn ông đang chống tay trên cửa.

Chỉ còn thiếu hai cen-ti-mét nữa là chạm vào bắp tay của người đó, thì “Ầm” một tiếng, cánh cửa gần như muốn đập vào ngực người phụ nữ đang đứng trước cửa phòng.

Lâm Hạm trợn mắt há hốc mồm.

Bên tai cô vang lên giọng nói của người đàn ông kia.

“Không quen biết.”

“??!!”

Suýt chút nữa Lâm Hạm tức đến mức hộc máu.

Cô, một người có khuôn mặt và vóc dáng được mệnh danh là “Người tình trong mộng của đàn ông”, trong giới hầu như mọi việc đều thuận lợi. Vậy mà đây là lần đầu tiên cô bị từ chối thẳng mặt, trong khi cô lại là người chủ động, thế mà anh ta lại không động lòng một chút nào!

Cho dù “Thiên thần” Thương Kiêu luôn nổi tiếng là lạnh lùng…

Nhưng rõ ràng lúc nãy ở sân bay, người đàn ông này còn nhìn mình hơn mười giây kia mà!!

Người tự xưng là tiểu hoa đán đang nổi tiếng nhất trong giới Lâm Hạm rốt cuộc cũng phải sầm mặt, nghiêng đầu rời đi.

Sau đó, đôi mắt cô khẽ giật.

“Anh…anh Vương.”

Người đại diện của Thương Kiêu là Vương Tư Ngôn đang đứng ở phía trước, ngoài ra còn có hai trợ lý nhỏ đang ôm

đồ phía sau.

Vương Tư Ngôn trạc 40 tuổi, trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười. Nhìn thì thế, nhưng anh ta lại là một trong những người đại diện có tiếng trong giới. Anh ấy là một người đại diện lâu năm, rất giỏi trong việc giao tiếp với mọi người.

Nhớ lại những việc mình làm ban nãy, sau lưng Lâm Hạm nổi lên một tầng mồ hôi, cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể.

“Anh Vương, anh mang đồ tới cho tiền bối Thương đấy à?”

“Ừ.”

Vương Tư Ngôn cười híp mắt bước đến.

Trong lòng Lâm Hạm vừa thả lỏng một chút thì khoảnh khắc Vương Tư Ngôn đi lướt qua vai của cô có nói một câu:

“Đúng là hậu sinh khả úy*.”

(*) Hậu sinh khả úy bắt nguồn từ câu nói của Khổng Tử có nghĩa là, lớp người sinh sau có thể vượt qua được thế hệ trước.

“…” Nụ cười của Lâm Hạm dần cứng lại.

“Chỉ là biển này sâu sóng lại lớn, hãy cẩn thận một chút – đừng để thuyền bị lật.”

“!”

Cả người của Lâm Hạm bỗng dưng cứng đờ.

Vài giây sau, cô cắn răng “Dạ, em cảm ơn anh Vương đã chỉ bảo.” Dứt lời, sắc mặt của Lâm Hạm không ngừng thay đổi từ đỏ thành trắng, bước chân nhanh chóng rời đi.

Năm phút sau.

Trong phòng.

Thương Kiêu đã thay xong quần áo, từ phòng ngủ bước ra.

Vương Tư Ngôn và hai trợ lý nhỏ đang ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên nhìn.

“Anh Kiêu.”

Quan sát vài giây không thấy gương mặt kia hiện lên chút biểu cảm nào, cuối cùng Vương Tư Ngôn hết cách đành phải đắn đo mở miệng:

“Bên Lâm Hạm chắc cũng đã có chuẩn bị, tôi chỉ sợ rằng lần này tin không mấy tốt.”

“Đây là lỗi của công ty, tôi thay mặt công ty và đồng nghiệp xin lỗi ngài.”

Người đàn ông bước đến bên ghế, ngồi xuống.

“Lâm Hạm?”

Vương Tư Ngôn sửng sốt, nhưng nhanh chóng đáp lại: “Ngài thật sự không biết cô ấy là ai sao?”

Thương Kiêu không lên tiếng, liếc đôi mắt lạnh nhạt sang nhìn.

Người đàn ông này vừa ra khỏi phòng tắm, mái tóc ẩm ướt và ánh mắt màu đen, làn da lạnh lại trắng như ngọc, vì mới ra khỏi phòng tắm nên màu môi cũng đỏ hơn bình thường gấp hai lần.

Anh không hề nở một nụ cười nhưng cũng đủ khiến cho những người xung quanh cảm thấy lạnh lẽo.

Vương Tư Ngôn khóc không ra nước mắt: “Hồi nãy ở ngoài nghe ngài nói, tôi còn tưởng rằng ngài chỉ muốn chọc tức cô ấy thôi. Gần đây cô ấy đang rất nổi tiếng ở trong nước, cũng có thể coi như là một trong những tiểu hoa đán nổi nhất trong giới hiện nay.”

Anh ta hạ giọng, nhớ đến [đối diện 10 giây] kia, liền nói:

“Trước đây bên công ty của cô ấy có gọi điện thoại tới, họ nói nếu ngài có hứng thú thì bên cô ấy sẽ…”

“Bảo cô ấy biến đi.”

Thương Kiêu không muốn lắng nghe, giọng nói tràn đầy mệt mỏi.

Nghe ra trọng giọng nói của Thương Kiêu có vài phần khó chịu, hai trợ lý nhỏ khẽ đưa mắt nhìn nhau, một trong số đó lên tiếng hỏi:

“Anh Kiêu, ngài không biết cô ấy là ai. Thế tại sao lúc ở sân bay, ngài lại nhìn cô ấy lâu vậy ạ?”

“!”

Vừa dứt lời, trợ lý liền bị Vương Tư Ngôn trừng mắt cảnh cáo. Cậu ta biết bản thân lỡ lời thì vội vàng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của họ, Thương Kiêu lại đáp.

“…Nhận lầm người.”

Vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc đó.

Khiến ba người kia càng ngạc nhiên hơn.

Do lượng thông tin khủng khϊếp trong câu nói vừa rồi của người kia, làm cho Vương Tư Ngôn liên tục đổ mồ hôi trán. Còn đang muốn dò hỏi thêm thì chợt nghe được tiếng Thương Kiêu hỏi:

“Điện thoại đã sửa xong chưa?”

“À, đúng rồi.” Trợ lý vội vàng lấy ra: “Em đã nhờ người kiểm tra thử, chằng qua lúc đó do bị cà phê đỏ lên nên bị chập điện, nhưng giờ thì có thể sử dụng bình thường lại rồi ạ.”

Thương Kiêu cúi đầu nhìn xuống.

Màn hình điện thoại khi được chạm vào liền phát sáng lên.

Tin tức trên màn hình.

Phản ứng của anh sau khi bị cốc cà phê đổ vào người chỉ phát ra mỗi chữ “Ừ”, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa.

“…”

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt nhíu mày lại, Vương Tư Ngôn càng trở nên bối rối.

Anh ta lắc đầu, không dám nghĩ tiếp, rồi nhìn về phía hai trợ lý nhỏ.

“Đã đè hot search xuống chưa?”

“Dạ, đã xong hết rồi.”

“Với cả em nghe nói công ty còn có ‘bia đỡ đạn’ nữa cơ.”

“Bia đỡ đạn?” Vương Tư Ngôn cau mày: “Này, không phải bịa đặt chứ.”

“Không phải đâu, lúc đầu vốn là có nhưng hình như đoàn làm phim nhỏ, nên họ muốn mua hot search để tuyên truyền cho phim mới ấy ạ.”

Vương Tư Ngôn: “Mua?”

“Vâng, ban đầu độ hot rất thấp. Lần này giống như việc mình đang giúp bọn họ ấy ạ. Em dám chắc, bọn họ có muốn cám ơn cũng không kịp.”

Vương Tư Ngôn yên tâm, ngồi tựa lưng trên ghế sofa.

Anh ta vừa mới cầm điếu thuốc ra, đột nhiên sực nhớ đến chuyện gì đó, nhìn sang Thương Kiêu đang cúi đầu đầy vẻ băn khoăn, thì lại rút điếu thuốc trên tay về.

Bị trợ lý bên cạnh bắt gặp khiến anh ta không khỏi bối rối, Vương Tư Ngôn lúng túng lấy tay sờ mũi rồi nói:

“Ồ, ai muốn thổi phồng chuyện này lên thế?”

“Gần đây có một diễn viên nam hạng ba, cũng có chút tiếng tăm, tên anh ấy là Tề Văn Sanh.”

Vương Tư Ngôn cũng thuận miệng hỏi tiếp: “Cậu ta với ai nữa?”

“Hình như là hợp tác với một nữ diễn viên hạng mười tám, cô ấy không nổi tiếng lắm nên em không nhớ tên.”

“Hạng mười tám sao? Tên gì?”

“Ờm, để em tra thử — À, cô ấy tên Tô Hà.”

“…”

Vương Tư Ngôn nghĩ một lúc, đúng thật là không một chút ấn tượng nên cũng lười hỏi thêm.

Nhưng ngay lúc này, người đàn ông đối diện lại ngẩng đầu lên.

Giọng nói phảng phất vài tia lười biếng.

“Mọi người vừa nói cái gì? Scandal của ai cơ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hà: Tay trái cầm cống phẩm màu xanh lá.

*

Ba câu nên học hỏi từ Kiêu Thần:

“Cô là ai?”

“Không quen.”

“Bảo cô ấy biến đi.”