"Khụ khụ!" Kẻ nằm trên mặt đất ho khan vài tiếng, hình như sắp tỉnh lại.
Âm thanh này giống như một nhát dao sắc bén cắt ngang bầu không khí, khiến tất cả phẫn nộ dồn nén đều hướng về phía gã.
"Đem nghiệt súc này đi, lăng trì! Cắt từng miếng thịt đem cho chó!" Đế vương nổi giận lôi đình, đi qua đi lại trong phòng.
Thế nhân đều nói Tấn Thành đế tính tình hiền hòa nhưng giờ phút này đây, Phó Thần lại thấy trước mắt là một đế vương ngoan tuyệt tàn nhẫn, có lẽ những kẻ mang danh hoàng đế này đều mắc một thứ bệnh chung là đa nhân cách, có lúc lãnh khốc, có khi lại vô năng, lại có thời điểm nhân từ hòa ái.
Nhìn thấy thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì, hắn không kiềm nổi nóng giận đạp y một cước. Một phi tử bất trung khiến hắn mất hết mặt mũi, giờ lại trông đứa con này mà lòng dâng lên một trận đắng chát, suy cho cùng ai biết nó từ đâu mà ra?
Ầm! Đầu Thiệu Hoa Trì va vào cạnh ghế, nhưng y thản nhiên không kêu một tiếng, cứ như thân thể này không phải của y nên chẳng biết đau, một lần nữa bò dậy, đoan đoan chính chính mà quỳ, động tác còn giữ nguyên giáo dưỡng cùng khí độ. Vài sợi tóc mai rủ xuống khiến khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, có vẻ âm u mờ mịt, Phó Thần cũng không nhìn rõ biểu tình của y.
Sau đó hắn quay về phía Tấn Thành đế mà dập đầu, không khóc không cầu xin, tấm lưng thẳng tắp lần lượt cúi xuống, trán va vào mặt đất, cốp, cốp, cốp!
Âm thanh kia như gõ từng nhát vào lòng Phó Thần. Người có thể tàn ác với chính mình như vậy đa phần đều có tâm tính cứng cỏi, nếu có thể lớn lên thì sẽ tựa như Giao Long xuất thế, nhưng khả năng chết yểu vẫn cao hơn.
Tấn Thành đế có hai mốt hoàng tử, trừ những người còn quá nhỏ tuổi không có khả năng cạnh tranh, còn lại mười vị. Từ tin tức Phó Thần thu thập được mấy năm nay, hiện đang chia thành ba phái, vị nào cũng có khả năng vinh đăng Đại Bảo.
Ngoài cửa có tiếng thái giám đến thông báo hoàng hậu cùng tứ phi đang ở ngoài cửa chờ thông truyền.
"Bảo bọn họ đều về chỗ của mình đợi!" Tấn Thành đế hôm nay hiển nhiên không có tâm tình ra ngoài dỗ ngọt các mỹ nhân.
Nhóm tiểu thái giám nhận lệnh ra mời những cung chủ quay về cung điện của mình. Sau đó lại đưa những cung nữ thái giám làm việc trong Vị Ương cung này đến Kính sự phòng để điều chuyển đi nơi khác, nhưng Phó Thần biết những người này e rằng ngày mai đều sẽ "mất tích" tập thể.
Tới tới lui lui như vậy vài lần, người trong cung điện chỉ còn lại phân nửa, mà thi thể của cung nữ kia cũng bị khiêng đi, máu trên mặt đất cũng được lau chùi.
Trừ mùi huyết tinh ghê mũi vẫn lởn vởn trong không khí, hoàn toàn không nhìn ra nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Tấn Thành đế ngồi trên ghế lớn, nét mặt âm trầm không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Đợi đến khi đám Phó Thần quay trở lại đại điện, trừ Lệ phi đang hôn mê bất tỉnh và thất hoàng tử đang chết lặng quỳ với gương mặt đầy máu, còn có thêm một nhóm hộ vệ mang binh khí, ánh đao sáng lóa giữa đêm khiến lòng người rét lạnh.
Phó Thần ngửi thấy một chút mùi lạ, nhìn trái nhìn phải liền thấy Trần Tác Nhân đã ướt sung từ bộ hạ trở xuống, dưới gấu quần còn có nước chảy nhỏ giọt, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Trần Tác Nhân run lẩy bẩy muốn nắm góc áo Phó Thần nhưng vì quá hoảng loạn mà nắm cũng trượt.
Mà mấy tiểu thái giám đi cùng cũng chẳng tốt hơn chút nào. Trước nay bọn họ chỉ sống ở một góc sâu trong hoàng cung, vừa chứng kiến kết cục của những người vừa rồi khiến họ sinh lòng sợ hãi.
Đế vương từ trên cao nhìn xuống Lệ phi còn đang hôn mê bất tỉnh, chậm rãi mở miệng.
"Từ hôm nay, Lệ phi giáng bát phẩm, thành canh y, chuyển tới Cảnh Dương cung." Cảnh Dương cung tương đương với lãnh cung ở Tấn triều, cách Dưỡng Tâm điện của đế vương xa nhất. Dường như không muốn nhìn đến nữ nhân mình từng vô cùng sủng ái này thêm lần nào nữa, ngay cả nàng đã sinh cho hắn hài tử.
Tấn Thành đế chỉ vào nhóm tiểu thái giám đang sợ hãi rụt rè quỳ rạp trên mặt đất, vung tay: "Xử lý chúng."
Vài chữ vô cùng đơn giản liền quyết định vận mệnh bọn họ, như thể đối đãi với một nhóm rắc rưởi, những kẻ đã biết bí mật này đều chẳng còn lý do gì để sống.
Xung quanh liên tục vang lên những tiếng cầu xin tha mạng nhưng mảy may không chiếm được chút lòng thương hại nào.
Trong lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, đầu óc Phó Thần kêu ong ong, cổ họng khô cháy như phát hỏa.
Nhất định sẽ có cách, phải bình tĩnh! Tìm điểm khác thường!!
"Hoàng thượng, Lệ phi nương nương bị oan, nô tài có chứng cứ". Thực ra Phó Thần rất may mắn được dùng cách xưng hô này, ít ra không giống như các triều đại trong chính sử, cả cung nữ và thái giám đều phải xưng nô tỳ như nhau.
Phó Thần mặt cắt không còn giọt máu, nhất quyết ngẩn đầu nhìn về phía đế vương đang định rời đi.
Vị thất hoàng tử giống như người chết kia cũng có chút phản ứng, nhìn con kiến dũng cảm giãy giụa cầu sinh, cặp mắt y trong bóng đêm chư chứa một điểm tinh hỏa, nhưng bản thân y lại không có chút ấm áp nào.
A, lại thêm một kẻ ngu xuẩn không chịu chấp nhận số phận.
Phó Thần chỉ có nước đánh cược, đánh cược hoàng thượng đối với Lệ phi có chút tình cảm không tầm thường. Dù xảy ra sự việc như vậy cũng không xử chết vị phi tử dám to gan cắm sừng mình.
Đế vương dừng bước, quay mặt nhìn tên nô tài gan to bằng trời.
"Nói! Nói không rõ ràng thì ngươi cũng theo đám người kia, đem cho chó ăn." Đôi mắt đế vương đỏ rực, l*иg ngực phập phồng dữ dội. Đây không phải là tức giận mà là do lúc canh năm, hắn đã nuốt một viên "tiên đan", cho nên mỗi ngày cứ đến thời điểm này là sẽ phát nghiện.
Đám người Trần Tác Nhân quỳ ở một bên dập đầu càng thấp trước uy nghiêm của đế vương, sợ chính mình đắc tội với thánh thượng. Trong cung có rất nhiều quy củ, truyền qua nhiều triều đại, mỗi đời đều có không ít kiêng kỵ. Mà đế vương đang trong cơn thịnh nộ không thể kiềm chế, nếu không may phạm phải điều bất kính, cái đầu trên cổ bọn họ rớt mấy lần cũng không đủ.
Từ khi Phó Thần bước vào cửa thấy, tuy rằng bàn ghế đã bị đế vương đập phá nhưng vẫn lưu lại thức ăn thừa....Vào giờ này lại dọn đồ ăn, thật không hợp lý, cũng không đúng quy củ. Mùi hương váng vất trong không khí kia, sau một hồi lâu suy nghĩ, Phó Thần đã nhận ra là gì. Vào kiếp trước, đồng nghiệp của hắn sinh hoạt vợ chồng không hòa hợp nên đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua thứ đó, Phó Thần ngửi qua một lần, hương vị thật độc đáo nên mới nhớ kỹ. Nhưng ở chốn hậu cung cung đình, e là cả thái y cũng không thể lập tức nhận ra loại dược vật này bởi chúng đây là loại dược liệu chưa từng xuất hiện, được đưa vào sử dụng tương đối muộn, lại xen lẫn trong mùi thức ăn, mùi hương lập tức bị che giấu, người bình thường sẽ không cảm thấy gì.
"Những thức ăn này đã bị hạ dược, trong đó có hỗn hợp lộc nhung, hải mã, da^ʍ dương hoắc...." Phó Thần nhu thuận cụp mắt, làm ra tư thái được người người yêu mến đặc trưng.
Kẻ giỏi sử dụng sắc thái ngôn ngữ chính là không nói nhiều nhưng có thể khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
Hắn từ tốn đọc ra mấy chục loại tên thuốc. Thời học trung học, Phó Thầm đã được nhiều lần khen là thiên tài. Hắn biết chính mình chỉ là người bình thường, chỉ có một ưu điểm lớn là trí nhớ tốt.
Mà hắn nói nhiều như vậy, hoàng đế cũng không ngắt lời, cũng không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn chút nào.
Thất hoàng tử lúc đầu sửng sốt, sau đó lại thâm trầm, dần dần chìm vào suy nghĩ sâu xa, căn bản không còn chú ý đến tiểu thái giám này nữa.
Phó Thần từng là một bác sĩ tâm lý rất có tiếng trong nghề, sau đó lại chuyển sang làm nhân sự. Đây là bệnh nghề nghiệp từ đời trước của hắn, thông qua đào tạo chuyên nghiệp mà có thể dùng lời khiến người khác thả lỏng cả về thể xác và tinh thần, lại thêm ở trong cung đã lâu, càng lúc càng thấy hiểu nhân tính, một ánh mắt của hoàng đế hắn cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Mắt thấy hoàng đế chắc hẳn đã bị âm thanh trầm bổng, từ tốn của Phó Thần thu hút, càng lúc càng chú ý lắng nghe. Phó Thần thấy xung quanh im lặng, biết là đã qua ai đầu tiên, tiếp theo mới là điểm mấu chốt!
"Những dược liệu này cần trải qua trình tự gồm chín mươi chín bước, dựa trên y học Thiên Nhân Hợp Nhất, Âm dương chi đạo, Ngũ hành chi pháp, trải qua Nhật nguyệt uẩn, thần lộ, dùng phương thức độc đáo để bào chế để có thể đạt được tác dụng bổ thân, bổ dương..." Phó Thần tận lực đem hiểu biết của bản thân kết hợp với việc hoàng thượng thích nghe nguyên lý luyện dược, đem những điểm huyền diệu khó giải thích kể lòng vòng, tóm lại muốn nói dược này vô cùng khó xử lý, vô cùng quý hiếm, hết sức đặc biệt. Ngày xưa Phó Thần cũng dựa vào bản lĩnh này mà lấy lòng được bố mẹ vợ. "Trung y cũng gọi là quy linh tập, có nghĩa là thủ chi thần quy Thiên thọ, còn được xem làm là hải ngoại bồng lai thần tiên dược..."
Quả nhiên nói xong câu cuối cùng, ánh mắt hoàng đế rực sáng chưa từng thấy. Trường sinh! Đế vương bao đời không ít người quan tâm đến điều này.
Phó Thần biết, ải thứ hai cũng đã qua. Ít nhất hoàng đế cũng sẽ vì thứ "Thần tiên dược này" mà không xử lý bọn họ quá nhanh.
Mà lúc này Lệ phi đã tỉnh lại, ngửi được mùi huyết tinh trong phòng, lịa nhìn người quỳ trên mặt đất, vừa thấy may mắn chính mình không chết lại vừa ai thán không tránh được một kiếp này, trong lòng không khỏi oán hận kẻ hãm hại nàng. Trong phòng chỉ có tiếng nói của tiểu thái giám mi thanh mục tú. Tuy lúc này thời vận suy yếu nhưng Lệ phi vốn là người thông minh, nghe thôi phỏng đoán được bảy tám phần, lòng tràn đầy hy vọng phó thác cho Phó Thần.
"Trong đó có mấy vị dược liệu nếu nhiều thêm vài phần...sẽ trở thành xuân dược vô cùng mạnh." Cuối cùng mới nói ra trọng điểm.
Lệ phi nghiêng thân thể mềm mại, hơi cúi người: "Bệ hạ, thần thϊếp vẫn chưa thất thân...."
Lệ phi rất hiểu phải mắt lấy kỳ ngộ, dùng khe hở này để tránh thoát hiềm nghi, nhưng đế vương đã hoàn toàn chẳng để tâm đến nàng, sớm bị thứ thần tiên dược kia lấy đi toàn bộ sự chú ý, sai người ghi chép lại cách phối dược, nói với Phó Thần: "Nếu như dược này đúng thật có công hiệu thần kỳ như lời ngươi nói, ngươi muốn phần thưởng gì?"
Một nét tàn nhẫn thoáng qua cặp mắt không phải lúc nào cũng sáng rõ của đế vương. Bên cạnh hắn kẻ hiến kế cũng không thiếu, mà phần lớn đám tiểu thái giám này đều đến từ nông gia nghèo khổ, nếu nói bọn họ có thể nhận biết dược tính, từ là y sư thì đúng là trò cười cho người trong nghề.
Cho nên hoàng đế cũng chỉ cho rằng tiểu thái giám này đã từng nghe qua phương thốc mà thôi. Một kẻ vô dụng mà muốn sủng tín đầy trời đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng đối với dượng hiệu của quy linh tập, hắn vẫn có chút tin tưởng. Biết gọi tên một số loại thuốc hiếm, có tác dụng tráng dương kiện thể mà không độc hại mà đã được chứng nhận từ trăm năm nay, xét về điểm này, hẳn là tiểu thái giám kia cũng có chút nghiên cứu.
Phó Thần thực hiện một động tác đai lễ vô cùng chuẩn mực, đố ivowis thánh thượng toàn tâm toàn ý thẩm thấu vào tứ chi bách hài, người không biết chuyện nhìn vào cũng có thể thấy từng cử chỉ tỏ ra rất mực trung thành, cung kính tận tụy, xem hoàng đế như núi cao mà ngẩng đầu. Loại ánh mắt này khiến cả hoàng đế lẫn những người xung quanh đều có cảm giác gϊếŧ một tiểu thái giám tận tậm như thế này cũng có chút đáng tiếc.
"Nô tài muốn đợi đến ngày trở nên hữu dụng, nguyện tiếp tục vì hoàng thượng cống hiến, muôn chết không chối từ. Chỉ mong thánh thượng hậu cố vô ưu, không sợ chư quốc quấy nhiễu, gót sắt hùng sư đạp biển đại giang nam bắc, thiên thu vạn tái, thống nhất sơn hà."
Phó Thần bình tĩnh đem danh ngôn đời trước của Mỗ giáo chủ, khoa trương tâng bốc hoàng đế.
Loại nịnh nọt này, đổi là người khác nói thì chẳng hề có vẻ chân thành, nhưng Phó Thần mang gương mặt nhỏ nhắn non nớt lại một thân nghiêm túc, ngược lại có thể khiến người ta thấy sự thành khẩn trung tâm. Hoàng đế nghe xong lời này, lập tức long nhan đại duyệt.
Không dám đi xa, còn tại bên ngoài hậu không để người không liên can vào Lý Tường Anh đầy mặt hoảng sợ, hắn cư nhiên nghe được hoàng đế tiếng cười! vừa còn nổi giận hoàng đế, như thế nào sẽ cười?
Ai chẳng biết mấy năm gần đây Tấn Thành đế càng lúc càng hỷ nộ khó đoán, biết bao lần động một cái là xử phạt hạ nhân.
Nên hẳn là lỗ tai hắn điếc rồi đi, liếc mắt sang tiểu thái giám đứng bên cạnh: "Mới vừa rồi ngươi có nghe được âm thanh gì bên trong không?"
"Nô...... Nô nghe được, Thánh Thượng tiếng cười." Lại còn cười rất to......