Chương 8 Nàng muốn gϊếŧ phu quân mình à?
Toàn thân Nhậm Oánh bị cháy đen, cô ta run lẩy bẩy nhìn tôi, trong mắt đầy oán hận.
“Bởi vì mày không tới! Mày không tới nên tao mới bị gϊếŧ!” Nghe vậy tôi càng như đi vào trong sương mù, chỉ có thể hỏi theo cách khác: “Rốt cuộc là ai gϊếŧ cậu?” Nhậm Oánh đột nhiên run rẩy hơn nữa và lắc đầu như một cái trống bỏi.
“Tao không thể nói… Tao không thể nói…
Tôi nóng nảy, vừa định hỏi tiếp thì Tiết Xán chợt nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào lòng.
“Đừng hỏi nữa.” Anh ta thản nhiên nói: “Nàng ta ký khế ước với người khác nên mới bị gϊếŧ, vì vậy nàng ta không thể nói ra tên của đối phương.ˆ “Khế ước?” “Gϊếŧ hại người vô tội phải chịu sự trừng phạt của ông trời, và để tránh khỏi bị trừng phạt, nhiều ma quỷ cũng sẽ ký khế ước với người chết.
Như vậy cái chết của người chết không phải lỗi của họ.” Tiết Xán nói một cách thờ ơ, rõ ràng là đang nói về sự sống chết của người khác nhưng anh ta vẫn trong bộ dạng cao ngạo như trước.
Sau khi nói xong, anh ta giơ tay lên.
Nhậm Oánh bỗng ngừng giãy giụa, cơ thể cô ta dần biến mất.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hốt hoảng, sợ rằng Tiết Xán lại động tay với Nhậm Oánh.
“Đưa nàng ta đi đầu thai mà thôi.” Lúc này tôi mới yên tâm và nhìn cơ thể Nhậm Oánh hoàn toàn biến mất.
Khi thấy hồn ma bên cạnh vẫn một dáng vẻ hờ hững, tôi không nhịn được mà lên tiếng: “Anh biết hung thủ gϊếŧ hại Nhậm Oánh là ai phải không?” Tiết Xán nhướng mày.
“AI vậy?” Tiết Xán không trả lời mà chỉ bá đạo vươn cánh tay dài ôm tôi vào lòng.
Hơi thở lạnh lẽo nhanh chóng bao bọc lấy tôi.
“Nàng muốn biết à?” Anh ta cúi đầu cười nham hiểm, rồi cọ cọ bên tai tôi: “Nếu đêm nay nàng hầu hạ ta thoải mái, ta sẽ nói cho nàng biết.” Tôi run rẩy ngẩng đầu lên nhìn anh ta và đột nhiên phát hiện, mặc dù hôn ma này đang cười nhưng đôi mắt anh ta đầy rét lạnh, không có chút vui vẻ nào.
Lòng tôi sợ hãi muốn chết, tôi muốn lùi lại nhưng anh ta giữ tôi rất chặt.
Giây kế tiếp, một nụ hôn đầy tính xâm lược hạ xuống.
“Không… Tôi không muốn biết! Anh thả tôi ra! Tôi không muốn hầu hạ anhl” Tôi vùng vẫy nói và cố sức đẩy lông ngực lạnh lẽo của Tiết Xán ra, nhưng cũng vô dụng.
“Nàng không hâu hạ ta cũng được, vậy đổi cho vi phu hầu hạ nàng.” Tiết Xán cười càng xấu xa hơn, anh ta không thèm đếm xỉa đến sự phản kháng của tôi, bàn tay to vén váy ngủ của tôi lên, không nói gì mà luồn vào trong luôn.
Tôi tuyệt vọng nhận ra, mình lại bị xâm phạm một lần nữa.
Và đó còn là một con ma.
Tôi rít gào cầu cứu, nhưng Hồng Hà và Phương Tình không có chút phản ứng gì, bên ngoài cũng không có động tính.
“Đừng giấy giụa.” Tiết Xán dùng đôi môi lạnh lẽo ngăn cản tiếng câu cứu của tôi: “Sẽ không có ai đến cứu nàng đâu.” Lạnh lẽo và cảm giác sung sướиɠ hổ thẹn hoàn toàn nuốt chứng tôi.
Tôi run lên vì tức giận, nỗi tuyệt vọng trong lòng suýt khiến tôi nghẹt thở.
Chẳng lẽ tôi phải bị hồn ma này xâm phạm suốt đời ư? Nghĩ đến đây, tôi không màng đến nỗi sợ hãi mà tức giận mắng: “Thả tôi ra! Cái tên tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp này! Thả tôi ra!” Hồn ma đó cứng đờ.
Ngay sau đó, anh ta đẩy mạnh tôi vào tủ quân áo bên cạnh, đầu tôi đau buốt vì bị đυ.ng.
Tôi nhịn đau ngẩng đầu lên, thế là chạm phải một đôi mắt đen chứa đầy tức giận.
Trong bóng tối, khuôn mặt của Tiết Xán đẹp lạ thường, quyến rũ lòng người, nhưng đôi mắt ẩn chứa sát ý như tu la địa ngục khiến người ta hoảng sợ.
“Ha, cưỡиɠ ɧϊếp?” Anh ta lạnh lùng nói: “An Tố, nàng là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của ta, đây là chuyện phu thê!” “Tôi không muốn, anh là tên cưỡиɠ ɧϊếp!” Mặc dù tôi sợ muốn chết, nhưng lúc này đã bình vỡ không sợ rớt, có gì mà không dám nói chứ.
Khuôn mặt khôi ngô trước mắt càng giận dữ hơn.
“Được lắm, cưỡиɠ ɧϊếp phải không? Vậy ta sẽ cho nàng nếm thử xem cái gì gọi là cưỡиɠ ɧϊếp!” Anh ta căm tức nói.
Dứt lời, anh ta lại xâm phạm tôi một cách mạnh mẽ.
Lần này còn thô bạo hơn trước, tôi đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
Tôi muốn vùng vẫy, nhưng anh ta đè tôi lên tường và chiếm đoạt tôi một cách bừa bãi hơn.
Trong cơn tuyệt vọng, tay tôi vô tình đút vào túi váy ngủ.
Tim tôi run rẩy.
Tôi mò trúng chu sa.
Hồi nãy khi đối phó với Nhậm Oánh, tôi vẫn chưa dùng hết chỗ chu sa Tiết Phong cho.
Nhớ tới dáng vẻ đau đớn khi bị dính chu sa của Nhậm Oánh trước đó, tay tôi bỗng nhiên siết chặt.
An Tố, chẳng lẽ mày phải luôn chịu đựng theo cách này và chịu đựng sự sỉ nhục của hồn ma này ư? Vậy thì sống có ý nghĩa gì nữa? Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng, dùng hết can đảm hốt chu sa ném mạnh vào khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Tiết Xán! Chu sa lập tức rơi đầy trên mặt anh ta.
Điều khiến tôi kinh hãi đó là đống chu sa đó biến thành khói trong nháy mắt, không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt cực kỳ khôi ngô của anh ta.
Tôi còn chưa kịp tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, trong đôi mắt đen của hôn ma bùng phát phẫn nộ điên cuồng! Ngay sau đó, anh ta đẩy mạnh tôi ngã xuồng giường.
Tôi xây xẩm cả đầu óc, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng Tiết Xán đã sấn tới và đè tôi xuống giường, tôi không thể động đậy được.
Một giây sau, cổ tôi lạnh toát.
Tôi hoảng sợ khi phát hiện hồn ma đó đang bóp cổ tôi.
“An Tố, nàng muốn gϊếŧ phu quân mình sao?” Anh ta tức giận đến nỗi mắt lóe lên cả sát ý.
Thật đáng sợ…
Hồn ma này thực sự rất đáng sợ…
Nhưng cơn đau ở nửa thân dưới rõ ràng, hổ thẹn như thế, tôi không thể quan tâm đến nỗi sợ hãi nữa.
“Anh không phải chồng của tôi! Anh chỉ là một hồn ma chỉ biết cưỡng ép tôi mà thôi!” “Nàng muốn chất à Đôi mắt đen của hồn ma càng lạnh hơn, bàn tay bóp cổ tôi chợt tăng lực.
Cảm giác nghẹt thở lập tức bủa vây tôi.
Anh ta muốn gϊếŧ tôi…
Tôi nhắm mắt lại và không dám cử động.
Nhưng cơn đau cũng không tới như trong tưởng tượng, trái lại cảm giác lạnh lẽo trên cổ tôi đột nhiên biến mất.
“An Tố, nàng hãy đợi đấy, một ngày nào đó nàng sẽ van xin ta cần nàng!” Giọng nói ngông cuồng của hồn ma kia vang lên bên tai tôi, ngay sau đó, tất cả sự lạnh lẽo trên người tôi rút đi hết.
Tôi mở mắt ra thì thấy căn phòng trống trơn, nào còn bóng dáng của hôn ma đó nữa.
Tôi cảm thấy mình như bị mất sạch sức lực, nằm xụi lơ trên giường, khóc không thành tiếng.
Sáng hôm sau, tôi bị Hồng Hà bọn họ đánh thức.
“Tố Tố, có chuyện gì với cậu vậy, sao cậu lại chạy vê giường của mình lúc nửa đêm thế?” Tôi vừa mở mắt, họ đã sốt ruột hỏi thăm.
Tôi kể lại hết chuyện tối qua Nhậm Oánh tới cho hai người họ, nhưng tự động lược bỏ phần của Tiết Xán và chỉ nói rằng Nhậm Oánh tự đi đầu thai kiếp khác.
“Cậu ấy nói vì cậu nên mới chết hả?” Phương Tình khó hiểu: “Tố Tố, cậu có biết vì sao cậu ấy lại nói như vậy không?” Tôi lắc đầu.
Hồng Hà suy ngẫm: “Tố Tố, vào cái đêm Nhậm Oánh chết, cậu có gặp chuyện gì đặc biệt không?” Chuyện đặc biệt? Đương nhiên là có, đêm đó tôi bị một hồn ma cưỡиɠ ɧϊếp.
Nhưng tôi không thể nói việc này.
Tôi cẩn thận nghĩ lại về tối hôm đó, và chợt nhớ ra rằng còn có một việc bị tôi bỏ quên lúc trước.
“Hình như tối hôm đó, Nhậm Oánh có gọi điện cho tới” Tôi nhanh chóng nói: “Nhưng khi đó tớ đã ngủ rồi, vậy nên không nghe máy.” Hồng Hà và Phương Tình biến sắc.
“Chẳng lẽ lúc đó cậu ấy gọi điện cầu cứu cậu?” Hồng Hà suy đoán.
Tôi vẫn thấy lạ.
Nếu muốn cầu cứu thì cậu ấy cũng nên gọi trợ giúp từ phòng bảo vệ hoặc cảnh sát chứ, gọi cho tôi để làm gì? Chúng tôi suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra được kết quả, thế là không nghĩ ngợi nữa mà ởi học.
Cuối buổi học, tôi và Hồng Hà bọn họ vừa bước ra khỏi phòng học đã thấy một người không ngờ tới đang đợi tôi.