Bên ngoài yên lặng một lát.
Tiếp đó, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.
“Tố Tố, là tớ, Nhậm Oánh đây.” Tôi ớn lạnh cả người từ lòng bàn chân lên thẳng tới đỉnh đầu.
Nhậm Oánh? Nhậm Oánh vừa mới tự tử hôm nay, nửa đêm tới gõ cửa phòng tôi? Mồ hôi túa ra ướt đẫm người tôi.
“Đừng đùa dai nữa.” Tôi cố gắng khiến giọng nói của mình đỡ run rẩy: “Rốt cuộc cô là ai?” Phía ngoài lại im ắng một hồi.
Sau đó, giọng nói kia lại vang lên lân nữa.
“Tố Tố, cậu làm sao vậy? Là tớ đây mà, tớ bảo cậu để cửa giúp tớ, cậu quên rồi sao?” Tôi cảm thấy như máu nóng toàn thân đều đông cứng lại.
Nhậm Oánh mới quen bạn trai tháng trước, buổi tối thường xuyên về muộn, là cú đêm số một trong cả tòa ký túc xá, bởi vậy cô ấy thường bảo tôi để cửa cho mình.
Không chỉ có vậy, tiếng nói ngoài cửa kia nghe rất giống Nhậm Oánh.
Mọi thứ xem ra rất hợp tình hợp lý, nhưng đó mới là chuyện đáng sợ nhất! Bởi vì Nhậm Oánh rõ ràng đã chết rồi! Tôi trốn ở trong chăn run như cây sấy, còn chưa kịp nghĩ xem bây giờ phải làm sao thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói mừng rỡ.
“Ô, Tố Tố, hóa ra cậu không khóa cửa à, vậy tớ vào nhé.” Tôi như rơi vào hâm băng, cả người rét run.
Hình như hôm nay tôi quên không khóa cửa thật…
Tôi còn chưa kịp căm ghét sự bất cẩn thận sơ xuất của mình thì cánh cửa đã lạch cạch mở ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, trong bóng tối, một người con gái mặc áo trắng, máu me khắp người, cơ thể vặn vẹo đang đứng bên ngoài cửa phòng ký túc của chúng tồi.
Tôi thật sự phải rất khó khăn mới có thể kìm được tiếng hét thảm thiết của mình.
Quả thật là Nhậm Oánh! Nhậm Oánh trông giống hệt xác chết chúng tôi nhìn thấy ban ngày, điều khác biệt duy nhất là tôi không thấy đôi chân dưới chiếc váy trắng của cô ấy, cơ thể dưới ánh trăng cũng hơi mờ ảo.
Cô ấy không phải người.
Mà là quỷ.
Dường như Nhậm Oánh không nhận ra được sự hoảng sợ của tôi, chỉ đi tới chỗ của mình và ngồi xuống, bắt đầu dọn dẹp chiếc bàn.
Mọi thứ đều giống như những lần cô ấy trở vê ký túc xá trước kia.
Người tôi đồng cứng trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cuối cùng thì Nhậm Oánh cũng phát hiện ra sự bất thường của tôi và quay đầu nhìn lại.
Gương mặt cô ấy be bét máu thịt, một con mắt rơi từ trong hốc mắt ra, treo ngay tại đó, thật sự là đáng sợ tới không thể diễn tả được thành lời.
Nhưng hình như cô ấy hoàn toàn không ý thức được hình dáng của mình ra sao, nói với tôi: “Tố Tố, sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế? Bộ tớ kỳ quái lắm à?” Tôi suýt chút nữa đã buột miệng nói “Đúng vậy”, nhưng may là kìm lại được.
Tôi yên lặng hít sâu vài cái mới tỉnh táo lại được.
Trong những câu chuyện ma tôi từng đọc trước đây, có những người sau khi chết đi, linh hôn không ý thức được bản thân đã chết rồi, cứ tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.
Bây giờ nhìn lại thì hình như Nhậm Oánh là trường hợp như vậy.
Điều khiến tôi băn khoăn là chẳng phải Nhậm Oánh đã nhảy lầu tự tử sao? Người tự tử cũng không nhận ra bản thân đã chết rồi? Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Nhậm Oánh lại mở miệng.
“Hồng Hà và Phương tổng đâu? Sao bọn họ lại không ở ký túc xá vậy?” Tôi nhìn vào gương mặt máu me be bét của Nhậm Oánh, cố gắng giữ bình tính đáp lại: Hôm nay bọn họ có việc nên về nhà rồi.” Tôi nhớ trong những câu chuyện ma kia, những hồn ma không ý thức được cái chết của bản thân nếu đột nhiên bị người ta nhắc rằng nó đã chết, sẽ thay đổi tâm trạng và gây ra những chuyện điên rồ.
Tôi không dám mạo hiểm như vậy.
“À.” Nhậm Oánh lên tiếng rồi bắt đầu sửa soạn cặp sách ngày mai.
Tôi run lấy bẩy đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài cửa.
Tuy rằng hồn ma của Nhậm Oánh tạm thời không có tính nguy hiểm, nhưng cô ấy cũng giống như một quả bom hẹn giờ, tôi không muốn ở một mình trong phòng với cô ấy.
“Đã muộn thế này rồi, cậu còn đi đâu vậy Tố Tố?” Chỗ ngồi của Nhậm Oánh ngay sát cửa ra vào, tôi vừa định mở cửa ra ngoài, cô ấy liền quay đầu hỏi tôi.
Cái tròng mắt rớt ra ngoài kia sáng lấp la lấp lánh, nhìn gần tôi còn có thể thấy được khúc xương lòi ra khỏi cánh tay của cô ấy.
Tôi cố kìm chế sự ghê tởm, trả lời: “Tớ, tớ đi ra ngoài gọi điện thoại.” Tôi muốn bước thật nhanh ra ngoài, nhưng lại đi nhanh quá, không cẩn thận va phải cái bàn của Nhậm Oánh.
Chiếc gương nhỏ trên bàn cô ấy rớt xuống đất.
“Tố Tố, sao cậu lại không cẩn thận như vậy chứ.’ Nhậm Oánh phàn nàn một câu rồi cúi người xuống nhặt chiếc gương.
Tôi chợt ý thức được chuyện bất ổn, bèn duỗi tay giật lấy nó.
“Đừng mài” Tôi vẫn chậm một bước.
Nhậm Oánh đã nhặt chiếc gương lên.
Khoảnh khắc cô ấy nhặt chiếc gương lên, gương mặt be bét máu thịt của cô ấy phản chiếu trên đó.
Một giây sau, tôi nhìn thấy cơ thể vặn vẹo của Nhậm Oánh đông cứng lại.
Tôi thâm than một tiếng.
Tiêu rồi.
Tôi hoảng hốt với tới tay nắm cửa, muốn mau mau lao ra ngoài, nhưng Nhậm Oánh bỗng nhiên đứng bật dậy và túm lấy cánh tay của tôi.
Tay cô ấy rất lạnh, tôi rét cóng đến run rẩy, cố gắng thoát ra, nhưng gương mặt cô ấy càng trở nên dữ tợn hơn rồi đột ngột vọt tới trước mặt tôi.
Một mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn.
“An Tố! Tớ làm sao vậy! Làm sao mà tớ lại biến thành thế này!” Nhậm Oánh gào thét với tôi như đang lên cơn điên, con ngươi của cô ấy lắc qua lắc lại theo tiếng rít gào đó, cuối cùng rơi xuống đất.
Tôi vùng vẫy một cách kịch liệt, chân vô tình giẫm phải thứ gì đó.
Bẹp một tiếng.
Tôi cúi đầu, đầu óc liền nổ bùm một tiếng.
Tôi thấy tròng mắt bị rớt xuống đất của Nhậm Oánh đã bị tôi đạp cái bẹp.
Nhìn thấy con mắt của mình bị người ta đạp nát, cơ thể Nhậm Oánh càng rung lắc mạnh hơn! “An Tố! Mày dám đạp nát tròng mắt của tao! Tao phải gϊếŧ chết mày! Gϊếŧ chết mày!” Gương mặt Nhậm Oánh càng méo mó hơn, cô ấy rú lên một tiếng, hai tay lập tức bóp lấy cổ tôi.
Nhậm Oánh đã biến thành quỷ, sức lực mạnh tới đáng sợ, cô ấy bóp tôi tới tím tái mặt mày. Tôi liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi cô ấy.
Nhậm Oánh nhìn trừng trừng tôi, một hốc mắt trống rỗng như lỗ máu, bên còn lại là một tròng mắt màu đỏ tươi.
Trước mắt tôi biến thành màu đen, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.
Người nào đó cứu, cứu tôi với…
Dường như nghe thấy tiếng hét gọi trong lòng tôi, ngay lúc tôi sắp ngất lim, một cơn gió lành lạnh bỗng chốc thổi tới từ đằng sau.
Giây tiếp theo, khuôn mặt Nhậm Oánh đầy vẻ sợ hãi, cánh tay bóp cổ tôi cũng buông lỏng ra.
Tranh thủ cơ hội này, tôi nhanh chóng giấy thoát khỏi cô ấy, vừa định tông cửa xông ra ngoài thì bả vai đột nhiên lành lạnh.
Tôi run lên, cơ thể còn chưa kịp phản ứng đã ngã nhào về phía sau, cả người rơi vào trong một l*иg ngực lạnh lẽo như băng.
“Nương tử, vi phu tới cứu nàng đây.” Một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo m6 tai vang lên bên tai tôi.
Tôi nín thở, quay đầu lại nhìn.
Phía sau lưng tôi, có một người đàn ông đang đứng.
Mái tóc hắn đen dài như mực, mặc một bộ trường sam hoa văn chìm màu đen, cao hơn tôi rất nhiều. Tôi ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi nhợt nhạt, đường nét anh tuấn đủ để khiến người ta phải ngừng thở. Đôi mắt hắn đen như mặt hồ lạnh lẽo sâu không thấy đáy, nó chăm chú nhìn thẳng vào tôi như muốn nhìn thấu con người tôi.
Tôi chỉ thấy sóng cuộn gió gào trong lòng mình.
Người đàn ông này là ai? Tại sao đột nhiên xuất hiện trong ký túc xá của tôi? Hơn nữa tại sao… tôi lại cảm thấy hắn hơi quen?” Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đó, cố gắng lục lọi trong ký ức, nhưng người đàn ông đó không tiếp tục nhìn tôi nữa mà đưa mắt nhìn Nhậm Oánh ở đẳng trước tôi với đôi mắt lạnh lùng.
“GÌ 2 Một chữ cụt ngủn thốt ra từ bờ môi mỏng của hắn, một luồng hơi lạnh ập vào mặt, Nhậm Oánh đột nhiên hú lên quái dị rôi hốt hoảng phá cửa lao ra khỏi ký túc xá.
Bỗng chốc, trong căn phòng ký túc trống rỗng chỉ còn lại tôi và người đàn ông mặc cổ phục này.
Thấy tôi vẫn đang nhìn mình, người đàn ông kia hơi hạ tâm mắt, môi khẽ nhếch lên, nét mặt lạnh lùng có phần cợt nhả.
“Nương tử, nàng nhìn lâu như vậy rồi, có hài lòng với ngoại hình của phu quân mình không?”