Xuyên Nhanh: Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 7: Đại Tiểu Thư Nhà Giàu (7)

Đây là... Là thủ khoa tỉnh đó, mỗi năm chỉ có một người đạt được, hơn nữa điểm số phải cao hơn hạng hai 30 điểm.

Lúc đầu, Diệp phu nhân còn đang chờ để nói thêm một hai câu mỉa mai nữa. Nhưng khi nghe những lời này, nụ cười dịu dàng trên mặt bỗng cứng lại.

Diệp phu nhân không thể không nắm chặt ly nước trong tay. Bà ta nhìn chằm chằm quản gia, hỏi: “Quản gia, ông chắc chắn đây là sự thật? Cho dù điểm số của nó cao, nhưng sao có thể là thủ khoa tỉnh được?”

Không phải chủ nhiệm lớp 12-1 cũng không muốn dạy nó sao?

“Thiên chân vạn xác*.” Quản gia nhà họ Diệp hít sâu một hơi, nói: “Hiệu trưởng sẽ không lấy chuyện này ra lừa gạt chúng ta. Ông ấy còn nói ‘báo mới Ninh Thành’ và ‘bộ giáo dục’ đang muốn phỏng vấn Đại tiểu thư.”

*Thiên chân vạn xác: Không thể nghi ngờ, không thể chối cãi

Diệp Kha quay mạnh đầu, nhìn quản gia, cầm lấy điện thoại rồi hỏi hiệu trưởng ở đầu bên kia vài câu. Mãi đến khi có được câu trả lời khẳng định của ông ta, sắc mặt cô ta lập tức trở nên âm u.

Thấy vẻ mặt của Diệp Kha như vậy, người nhà họ Diệp hơi sững sờ.

Họ chưa bao giờ thấy Diệp Kha dịu dàng lại có dáng vẻ khủng bố như vậy.

Nhưng Diệp Kha cũng không quan tâm tới bọn họ, toàn bộ thần kinh của cô ta đã gần như bị tê liệt.

“Sai, không nên là như thế này...” Diệp Kha ngắt điện thoại. Mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước cô ta đều nhớ rõ hơn ai hết. Diệp Thiều Hoa chỉ làm được hai đề thi bình thường, còn thành tích kia chỉ lớp 12-1 mới có thể đạt được!

Kiếp này, Diệp Thiều Hoa chỉ ở lớp 12-2, sao có thể đạt được thủ khoa tỉnh?

Trừ phi... Diệp Thiều Hoa cũng trọng sinh giống như cô ta, có khả năng biết trước?!

Nhưng cũng không đúng, nếu Diệp Thiều Hoa là trọng sinh. Cô ta sẽ không ngốc đến mức đối đầu với nhà họ Diệp, cũng sẽ không bỏ học cờ vây, nên đến cùng là chỗ nào sai?

Sau khi Diệp Kha trọng sinh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Đây là vấn đề đầu tiên cô ta gặp phải. Cô ta cũng biết rằng, thế giới này không đơn giản như mình tưởng tượng.

Đúng lúc này, tay Diệp Hàm cầm chìa khóa xe quay về. Nghe được những lời quản gia nói, cậu ta thoáng sửng sốt, nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì, dường như còn rất vui mừng cho Diệp Thiều Hoa.

Thấy Diệp Hàm như vậy, Diệp Kha âm thầm nhìn cậu ta. Cô ta còn nhớ rõ, kiếp trước Diệp Hàm và Diệp Thiều Hoa có quan hệ rất tốt. Cô còn xin Diệp Hàm nói giúp với người nhà họ Cố để mình được vào phòng thí nghiệm quốc gia, cậu ta cũng không chịu.

Lòng đứa em trai này, cuối cùng vẫn nghiêng về Diệp Thiều Hoa.

**

Lần này Diệp Thiều Hoa thi đại học, ban đầu cô có ý định đỗ vào trường trong tỉnh gần nhất, nên biết mình đạt được thành tích này cũng không ngoài ý muốn.

Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Ninh Thành, là trường tập chung nhiều học sinh giỏi nhất.

Nghe nói Nhất Trung có ‘Thất hắc mã*’ không chỉ là hạng nhất của thành phố, mà còn là hạng nhất của tỉnh. Linh hồn chủ nhiệm lớp 12-1 như đang bay lên.

*Thất hắc mã: một cuốn tiểu thuyết đô thị trực tuyến, có ý nói về việc chuyển biến lớn trong học tập.

Trong Nhất Trung, ngoại trừ học sinh khá giỏi ở lớp cô Trương ra, thì còn ai có thể đạt thành tích cao như vậy đây? Những tưởng rằng, học sinh của mình chỉ có thể ở vị trí thứ nhất của thành phố. Không nghĩ tới còn có thể thi được hạng nhất của tỉnh!

Đây là học sinh duy nhất đứng đầu tỉnh, là học sinh do mình dạy ra.

Lần này, mình chắc chắn sẽ được thăng chức. Nghĩ đến đây, cô Trương chạy thẳng tới văn phòng hiệu trưởng.

Nhưng thật không ngờ, hiệu trưởng lại rất kinh ngạc khi nghe mục đích cô Trương đến văn phòng. Cuối cùng, ông mới nhẹ nhàng nói với cô Trương, học sinh này không phải là ‘Thất hắc mã’ kia của bọn họ. Mà là Diệp Thiều Hoa lớp 12-2, học sinh cô thấy chướng mắt trước kia!

Khi nghe xong những lời này, cô Trương không thể tin được nhìn chằm chằm vào bảng thành tích trên máy tính hiệu trưởng.

Nhìn tên học sinh đứng đầu là ba chữ Diệp Thiều Hoa, sau đó là con số 723 điểm kia, cô Trương ngã ngồi trên ghế!

Diệp Thiều Hoa? Thật sự là Diệp Thiều Hoa? Mặt cô Trương đỏ bừng, sắp không thở nổi.

Ngày trước, mình đã xem qua thành tích của học sinh này, rõ ràng học lực cực kỳ bình thường. Vì thế, cô chịu đựng mọi áp lực từ nhà họ Diệp, cũng không chịu nhận Diệp Thiều Hoa.

“Thầy Lâm, phòng giáo dục tỉnh vừa gửi thông báo tới. Vì thầy đã đào tạo ra một thủ khoa tỉnh nên phòng giáo dục tỉnh đặc cách mời thầy về làm việc. Xin chúc mừng thầy.” Hiệu trưởng cầm một tờ văn bản đi tới, nói với chủ nhiệm lớp 12-2.

Chủ nhiệm lớp 12-2 là một người đàn ông trung niên. Ông vẫn không thể tin nhìn chằm chằm vào tờ văn bản này.

Phòng giáo dục tỉnh ư? Ông bỗng chốc thấy cuộc đời mình thật vi diệu. Ông biết tất cả đều nhờ vào học sinh mới chuyển trường kia. Nhưng thật không ngờ là sau khi Diệp Thiều Hoa bị cô Trương mỉa mai. Ông lại còn có thể nhận được loại phúc lợi lớn như thế.

Nghĩ đến đây, ông vô thức nhìn cô Trương. Ông nhớ rõ, lúc trước hiệu trưởng luôn mong muốn danh hiệu thủ khoa tỉnh kia sẽ thuộc về học sinh trong lớp của cô ấy.

Trong văn phòng còn có nhiều giáo viên khác, mọi người đều tới chúc mừng. Đã rất nhiều năm, Ninh Thành chưa từng xuất hiện thủ khoa tỉnh. Lần này xuất hiện một người, mọi người đều cảm thấy rất vui mừng, cùng lấy làm tự hào.

Nhưng khi thấy tên thủ khoa tỉnh, ánh mắt mọi người nhìn cô Trương thay đổi một chút. Mặc dù trên mặt không lộ ra rõ ràng, nhưng trong mắt lại có ý xem kịch vui.

Tất cả bọn họ đều biết rõ, cô Trương vì thông báo kia của phòng giáo dục nên mới không muốn dạy Diệp Thiều Hoa. Nhưng không nghĩ tới lại tự mình đẩy thủ khoa tỉnh đi.

Sắc mặt cô Trương tái nhợt, mỗi khi nhớ đến chuyện mình đã từ chối dạy Diệp Thiều Hoa, không cho vào lớp. Cô Trương lại hối hận vô cùng.

Có gì so được với chuyện suýt chút nữa đã có được, rồi lại bị mình dứt khoát ném đi, sau đó hối hận?

Diệp Thiều Hoa không biết suy nghĩ của cô Trương, mà cho dù biết thì cô cũng không quan tâm.

Khi cô xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa. Đó là ngày điền bảng nguyện vọng.

Vì cô đạt được danh hiệu thủ khoa tỉnh, nên trường đại học Bắc Kinh không ngừng gọi điện thoại cho hiệu trưởng, mời Diệp Thiều Hoa đến học trường của họ.

Tuy nhiên, Diệp Thiều Hoa đã từ chối toàn bộ lời mời, ngay cả nguyện vọng cô cũng không điền. Hành động này của cô khiến hiệu trưởng có chút nghi hoặc.

“Hôm nay em đã nhận được thư thông báo về chuyên ngành CS của Đại học Stanford.” Diệp Thiều Hoa lấy một bức thư từ trong ba lô ra, cười tủm tỉm nói.

CS là tên gọi tắt của Computer Science, tức khoa học máy tính.

Stanford là trường đại học nổi tiếng thế giới, ngay cả trường đại học Bắc Kinh cũng không sánh bằng. Muốn vào được trường này thì phải có thành tích cá nhân đã xây dựng. Sau khi hiệu trưởng nghe vậy lại càng thêm kinh ngạc với Diệp Thiều Hoa.

Hôm nay Diệp Kha cũng tới Nhất Trung, sau khi biết điểm của Diệp Thiều Hoa, mấy ngày nay cô ta đều ngủ không ngon giấc. Cô ta sợ rằng Diệp Thiều Hoa sẽ chọn cờ vây như kiếp trước. Cuối cùng nổi tiếng thế giới, trở thành kỳ thủ cờ vây quốc gia.

Nhưng thật không thể tin được cô ta lại nghe từ hiệu trưởng nói, Diệp Thiều Hoa muốn học về máy tính?

Mấy ngày nay, Diệp Kha đều ăn không ngon, ngủ không yên. Biết tin này xong, sự lo lắng lập tức biến mất, thậm chí cô ta còn muốn ngửa mặt lên trời cười to!

Máy tính? Diệp Thiều Hoa, cô muốn học máy tính đúng không? Vậy hãy chờ cả đời bị ta dẫm dưới lòng bàn chân đi!

Hai tay Diệp Kha nắm chặt, trong đầu cô ta đã được trang bị phần mềm lập trình máy tính tận mười năm sau. Càng nắm chắc trong tay sự phát triển của Internet. Diệp Thiều Hoa được Stanford tuyển chọn thì sao? Làm sao cô ta có thể sánh với lập trình internet hàng đầu của mấy chục năm sau?

Diệp Thiều Hoa, nếu cô lựa chọn cờ vây, thì có lẽ tôi sẽ kiêng kị cô. Người khác đều nói cô là thiên tài, nhưng cố tình, cô lại chọn máy tính, cái mà tôi am hiểu nhất! Chuyên ngành CS của Stanford thì sao? Cô ta sẽ lập tức nhận ra, đây chắc chắn là lựa chọn sai lầm nhất đời này của mình!