Quan Hệ Bất Chính

Chương 58: Ngả bài


Trans: Yun.

Lịch sử dùng thuốc có ít nhất 2 năm.

Trong đầu Uông Thanh Huyền cứ lặp đi lặp lại hai câu này, Trần Phong mất chưa đến một năm cho nên lúc anh ta còn sống thì cô đã bắt đầu dùng thuốc thôi miên rồi?

Thuốc này là để phục vụ cho ai, đáp án rành rành ngay trước mắt rồi.

Tại sao Trần Phong bán cô cô đi? Vì tiền? Vì thăng chức? Thăng chức đúng hơn, anh ta làm trợ lý đặc biệt cho Đàm Kiến Văn là trong hai năm trước khi chết, cho nên là bắt đầu từ lúc đó ư?

Trong phòng khách tối đen, Uông Thanh Huyền cuộn chặt người, đôi tay ôm chặt hai chân đang run rẩy. Lúc phát hiện trong nhà bị lắp camera, cô cho rằng khóc nháo sẽ có tác dụng, cô cho rằng có thể lợi dụng sự áy náy của anh để rời khỏi nơi này. Nhưng kết quả như người ngốc nói mê, chẳng những đi không được còn bị anh lấy video riêng tư ra uy hϊếp.

Thôi miên, anh thôi miên cô hai năm. Với bộ djng con cưng của trời, giá trị bản thân vô hạn đó của anh muốn tìm loại phụ nữ nào mà chẳng có? Cần gì lén lút cưỡиɠ ɠiαи vợ của cấp dưới? Do làm vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn? Hay do cô có sự quyến rũ hoặc điểm đặc biệt gì ngay cả bản thân cô không biết nhưng khiến anh bằng bất cứ giá nào cũng muốn làʍ t̠ìиɦ với cô?

“Sao không mở đèn?” Chẳng biết mất bao lâu cửa bị mở ra, đèn trong phòng khách được bật sáng, người đàn ông đi tới bên cô.

Anh ngồi xổm xuống, thấy cô không nhúc nhích bèn tách tay cô ra ép cô ngẩng đầu lên: “Em sao thế?”

“Anh thôi miên cưỡиɠ ɠiαи tôi…… Trần Phong biết không?” Giọng cô bình tĩnh đến đáng sợ.

Đàm Kiến Văn nhìn mặt cô chăm chăm có phần không dám tin, hồi lâu sau mới hỏi: “Ai nói cho em biết?”

“Cho nên nói, chuyện này là thật.” Cô hỏi: “Bắt đầu từ bao giờ?”

Biết trước ngày này rồi sẽ đến nhưng không ngờ nó tới nhanh như vậy, Đàm Kiến Văn nới lỏng cà vạt, tháo chiếc nút áo sơ mi trên cùng nhất, hơi thở tắt nghẽn trong ngực khiến lòng hoảng sợ.

“Có thể nói thật với tôi một lần được không?” Giọng cô vẫn rất bình tĩnh.

“Là ba năm trước, lúc Trần Phong được thăng lên làm trợ lý đặc biệt đúng không?” Cô lại hỏi.

Trong nhà cực kỳ yên tĩnh chỉ có chiếc đồng hồ cổ trên tường là phát ra tiếng động, thời gian trôi qua từng phút từng giây, thấy anh không lên tiếng Uông Thanh Huyền coi như anh mặc nhận.

“Trần Phong bán tôi cho anh…… ngoại trừ được thăng chức, còn có chỗ tốt nào khác không?”

Anh lắc đầu trong vô lực.

“Những chiếc camera đó…… anh cũng có lắp trong nhà cũ của tôi rồi phải không?”

Anh tiếp tục lắc đầu.

“Cũng phải, có Trần Phong giúp anh giám sát tôi thì cần gì quay lén chứ.”

“Thanh Huyền.” Anh giơ tay định chạm vào cô, nhưng tay đưa tới một nửa cuối cùng chần chừ không rơi xuống.

“Có phải mỗi lần lúc anh làm với tôi, Trần Phong đứng ngay ngoài cửa đúng không?” Cô nhếch khóe môi, chìm ngập trong sự tưởng tượng của mình: “Đợi khi anh xong việc rồi, anh ta đi trở vào giúp dọn dẹp hiện trường?”

“Một năm trước, tôi từng nhắc tới muốn có con với anh ta nhưng anh ta nói chưa phải lúc.” Cô ngước mắt nhìn anh: “Tôi với anh làm bao nhiêu lần? Tại sao tôi không có mang thai chứ? Mỗi lần anh đều đeo bao à?”

Nói xong, cô bắt đầu ha ha cười lớn, cười đến nước mắt cũng tuôn trào.

“Anh đâu cần hạ thuốc tôi.” Cô chùi nước mắt, cười nói: “Có chuyện gì cứ bàn bạc là được mà, anh thăng chức cho chồng tôi, vậy anh có thể tới tìm tôi, sao anh biết tôi không đồng ý chứ? Hả?”

“Tôi chịu thiệt lắm đó, biết không.” Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt lăn dài xuống: “Nhiều năm như vậy, tôi chẳng thu được của anh đồng nào.”

“Em đừng nói nữa.” Gϊếŧ người không dao, coi như anh đã hiểu được ý nghĩa của bốn từ này rồi.

Cả đời này của Đàm Kiến Văn không có thứ gì là đạt không được, bởi vì trước kia chỉ cần là thứ anh muốn thì luôn có người chủ động dâng lên.

Ngoại trừ cô.

Anh biết rõ bản thân dùng sai phương thức rồi, mỗi lần làm xong anh đều rất hối hận, nhưng gặp lại cô lần nữa anh bắt đầu không khống chế được du͙© vọиɠ của mình.

Mai Sâm thường xuyên khuyên anh từ bỏ, bởi vì tình trạng tinh thần anh càng lúc càng tệ, chứng bệnh đau đầu chính là bắt đầu vào thời gian đó.

“Tại sao là tôi?” Cô thật sự tò mò, anh muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, tại sao cứ phải là cô?

“Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt là ở đây không?”

Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp: “Vào buổi tiệc thường niên của Đàm Thị, đó là lần đầu anh gặp em.”

Tối đó cô khoác tay Trần Phong xuất hiện, đứng giữa đám đông cô không phải là người bắt mắt nhất thậm chí có thể nói là bé nhỏ xoàng xĩnh, mới đầu anh cũng chẳng có ấn tượng gì với cô.

Nhưng cứ khéo làm sao, lúc anh đang bị mẹ ruột mắng một trận tích một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, trong phòng nghỉ lại đυ.ng phải cô và Trần Phong đang ân ái.

Tiệc thường niên mỗi năm của Đàm Thị đều được tổ chức vô cùng long trọng, lần đó được tổ chức tại một khu nghỉ mát suối nước nóng nằm ở ngoại ô. Trong khi các đồng nghiệp đều ra ngoài mời rượu trò chuyện thì hai người lại ở trong phòng nghỉ làm chuyện đó.

Chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, anh không rời khỏi ngay.

Cách tấm bình phong, anh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đó từ khe hở bình phong, trông bộ dạng là phụ nữ nhà lành mà lại đi làm chuyện bỉ ổi lẳиɠ ɭơ như vậy.

Cô rất biết kêu, âm thanh vừa quyến rũ vừa ngọt, gọi từng tiếng ông xã khiến lòng anh ngứa ngáy tê dại.