Quan Hệ Bất Chính

Chương 48: Nghi ngờ

Trong tưởng tượng của Uông Thanh Huyền, bà chủ kia hẳn là rất lạnh lùng. Nhưng không ngờ rằng Tiêu Kỳ lại khác hoàn toàn so với suy nghĩ của cô.

Người phụ nữ trước mắt nhìn qua cũng mới ba mươi tuổi, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một cái áo lông cao cổ và một cái quần jean đơn giản.

Bộ dạng cũng không phải là đẹp xuất sắc, thứ khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc trên khuôn mặt hẳn là cặp mắt kia, như chứa cả một hồ nước mùa xuân, khiến cho Uông Thanh Huyền liên tưởng đến cụm từ “liếc mắt đưa tình”.

Ba người ở ngồi trong một căn nhà kính trồng hoa, Uông Thanh Huyền nhìn bốn phía xung quanh, căn nhà kính này trồng không dưới một trăm chậu hoa, đủ các chủng loại, bình thường hẳn là có người làm vườn chăm sóc, mỗi một loại mỗi một đóa được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề

Cảnh tượng này, khiến cô nhớ đến một người.

“Cô Uông cảm thấy hứng thú với các loại hoa này?” Thấy cô nhìn chằm chằm hoa đến xuất thần, Tiêu Kỳ cười hỏi.

Uông Thanh Huyền lắc đầu: “Tôi không hiểu biết về hoa lắm, chỉ cảm thấy khá đẹp.”

Tiêu Kỳ cười cười, rót trà đã pha xong ra một cái chén bằng gốm rất đẹp, đưa tới trước mặt các cô: “Thử xem sao.”

Uông Thanh Huyền nhấp một ngụm, hương vị này rất quen thuộc.

Nói chuyện phiếm một hồi, Tô Uyển đưa ra lời muốn giới thiệu Uông Thanh Huyền nhập hội, Tiêu Kỳ bảo người lấy một cái iPad tới, điền xong tư liệu, nộp đủ tiền, vậy là xong.

So với tưởng tượng của Uông Thanh Huyền còn đơn giản hơn nhiều.

“Chuyện trước đó có ảnh hưởng lớn đến câu lạc bộ không?” Chuyện Tô Uyển nói tới là phòng quan sát của câu lạc bộ bị người lạ xâm nhập, hình ảnh bí mật của khách hàng bị lộ ra kia.

“Có ảnh hưởng một chút, nhưng cũng không đáng ngại.” Tiêu Kỳ nói: “Điều tra kỹ lại nội bộ, cũng đã bắt được nội gián, trải qua chuyện này, tôi cũng đã nâng cấp hệ thống bảo mật, hai người không cần lo lắng.”

Uông Thanh Huyền tò mò với chuyện Tiêu Kỳ cảm thấy thế nào đối với chuyện bảo vệ chết, nhưng cô cũng không tiện mở miệng. Nhìn bộ dáng hiền lành của cô ấy, cũng không giống như là người sẽ mượn dao gϊếŧ người trong miệng người khác nói.

Buổi tối, Đàm Kiến Văn nhìn thấy một tờ biên lai trong túi áo khoác của cô, số tiền đã dùng là ba vạn tệ, nhưng tấm thẻ anh cho cô lại không có thông báo trừ tiền.

“Đây là cái gì?” Thấy cô tắm rửa xong, anh kéo cô qua, trong tay cầm tờ biên lai kia, hỏi.

“Sao anh lại lục túi của tôi?”

“Không phải anh cho em một cái thẻ sao? Sao lại không dùng?”

“Tiền của anh, tôi dùng làm gì?”

“Tiền của Trần Phong em có thể dùng, sao tiền của anh lại không?”

“Trần Phong là chồng tôi, còn anh là gì của tôi chứ?”

Mắt thấy chuẩn bị bắt đầu ầm ĩ, trong lòng Đàm Kiến Văn thở dài, người phụ này thật đúng là mềm cứng không ăn mà.

“Em còn chưa trả lời anh, đây là cái gì?” Vấn đề lại quay trở về ban đầu.

“Một câu lạc bộ, làm spa.”

“Những bức ảnh trước đó chính là từ cây lạc bộ này mà ra, em không biết?” Giọng điệu anh không vui

Xem ra người bận rộn như anh cũng biết mấy loại chuyện này, vậy hẳn là anh cũng biết câu lạc bộ kia tạo điều kiện chomấy  phú bà chơi đùa với “cậu trai trẻ”?

“Chuyện của tôi anh đừng nhúng tay vào.” Cô liếc mắt nhìn anh một cái, đi vào phòng tắm sấy tóc.

Đàm Kiến Văn đứng tại chỗ một hồi lâu, mới cầm lấy điện thoại gọi một cuộc.

“Giúp tôi điều tra một cửa hàng.”

Lại lật người qua lần nữa, người đàn ông phía sau nhịn không được mở miệng: “Ngủ không được?” Đêm nay cô đã lăn qua lăn lại mấy lần rồi.

Uông Thanh Huyền gối đầu lên tay, im lặng.

Một bàn tay đặt lên em cô, anh ôm cô lại gần mình, mặt đối mặt, cô mở mắt ra, nhìn anh không chớp mắt.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây, hai người vậy mà nhìn nhau đã vài phút.

“Hôm nay tôi gặp một người.” Cô mở miệng trước.

“Ai?” Anh hỏi.

“Một người phụ nữ.”

“Có gì đặc biệt?” Đáng giá đến mức em ngủ không được?

“Không có gì đặc biệt.” Cô suy nghĩ một hồi lâu, nói.

“Ngủ đi.” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, từng chút từng chút một, như hồi còn nhỏ mẹ dỗ cô ngủ vậy.

Cô nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng ngực anh, từ từ tiến vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở đều đều truyền tới, trong bóng đêm, người đàn ông nở nụ cười tự giễu.

Ngày hôm sau, Uông Thanh Huyền tỉnh dậy, chờ Đàm Kiến Văn đi làm mới cầm túi xách đi ra ngoài.

Trước cổng câu lạc bộ, Tiêu Kỳ nhìn người tới, có chút nghi hoặc: “Cô Uông, cô tìm tôi?”

“Có vài việc muốn hỏi cô một chút.”

Trong nhà kính, Uông Thanh Huyền lấy ra một cái bình thủy tinh lớn bằng ngón cái, dưới ánh nắng mặt trời, cái bình tỏa ra ánh sáng màu tím, đó đúng là tinh dầu giúp ngủ ngon hơn mà Mai Sâm đã cho cô.

“Tôi có một người bạn là chuyên gia điều chế hương. Cô mang cho tôi một cảm giác rất giống người ấy.” Cô giải thích: “Đây là tinh dầu giúp ngủ ngon mà người kia cho tôi, cô có thể giúp tôi nhìn xem, tinh dầu này… có gì đặc biệt hay không?”