Đây là một buổi xem mắt, vai chính là Viên Sâm và cô gái bên tay phải cô.
Cha mẹ Viên quen biết với cô Lam ở Lhasa, kết bạn rồi đi chơi hết nửa cái Tây Tạng, hai tháng ở chung cảm thấy cô ấy tốt bụng lại tài giỏi, hơn nữa biết được là người cùng thành phố, lập tức liền hẹn sau khi quay về thành phố Tô thì gặp nhau.
Vì thế liền có cục diện ngày hôm nay.
Lúc đầu Viên Sâm cũng không biết cha mẹ sẽ trăm phương ngàn kế lừa hắn tới xem mắt, mặt hắn lạnh xuống.
Cô gái họ Lam này cũng không phải là người không biết nghĩ, biết người đàn ông này hơn phân nửa là không có hứng thú với mình, chỉ cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc là người này vừa đẹp vừa có vóc dáng tốt.
Tô Uyển uống nước dừa, một bộ dáng đứng ngoài cuộc.
Mà Viên Lãng bên cạnh cũng giống như cô, cúi đầu dùng bữa, , cũng cùng nàng giống nhau, cúi đầu dùng bữa, sự không liên quan mình cao cao treo lên.
May mắn còn có hai đứa nhỏ, thấy không khí không tốt, lại ca hát nhảy múa khiến hai người già không thể không xuống nước trước.
Không khí vô cùng xấu hổ, cô gái họ Lam này thức thời xin phép ra về, cô ấy vừa mới đi, mẹ Viên liền tức giận.
“Thẳng cả, rốt cuộc cô gái như thới nào mới có thể lọt vào mắt mày hả? Mày đưa ra tiêu chuẩn đi, mẹ giúp mày tìm!” Bà kích động nói: “Mày cũng gần 40 rồi, em trai mày nhỏ hơn mày 5 tuổi cũng đã có hai đứa con, rốt cuộc mày còn muốn chơi đến khi nào hả?”
Tô Uyển liếc nhìn người đàn ông đang bị giáo huấn kia, chỉ thấy hắn chậm rãi uống rượu, mặt không đỏ tim không đập mạnh, còn bình tĩnh hơn mọi người ở đây.
“Con nói rồi, chuyện này không cần mẹ nhọc lòng.”
“Sao chúng ta lại có thể không nhọc lòng? Chẳng lẽ ,mày muốn độc thân cả đời sao?” Bà chỉ về phía Tô Uyển: “Nhìn con của vợ chồng em trai mày đi, mày không hâm mộ sao?”
Viên Sâm cũng nhìn về phía cô, một lát sau, mới cười nói: “Hâm mộ, nhưng mà mẹ biết đấy, loại chuyện này không thể cưỡng cầu được, phải xem duyên phận.”
“Ngài bao nhiêu tuổi rồi mà còn xem duyên phận hở ngài.” Mẹ Viên càng nói càng tức giận, lại ôm một tia hy vọng hỏi tiếp: “Hay là mày có người trong lòng rồi? Mày biết ba mẹ chưa bao giờ xem trọng gia thế mà, chỉ cần cô gái kia có phẩm hạnh đoan chính...”
“Con ra ngoài hút điếu thuốc.” Mẹ Viên còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời, chỉ thấy hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Cả nam nữ chính đều đã rời đi, chỉ còn lại mấy vai phụ, Tô Uyển đành phải nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Ba mẹ, hai người cũng đừng lo lắng quá, anh cả nhất định có tính toán của mình.”
“Đúng rồi bà nội, con và Điềm Điềm cũng là con của ba lớn.”
Tiếng nói giòn tan của Bảo Bảo khiến Viên Lãng suýt nữa sặc.
Mẹ Viên thở dài: “Thôi tình gì thì tính, con cháu đều có phúc của con cháu, mẹ không muốn quản nữa.”
Cha Viên cả buổi tối không nói câu này lúc này mới lên tiếng: “Tôi nói rồi, thằng cả nhất định sẽ không vui khi bà tự quyết định như vậy, bà còn không thèm tin.”
“Mấy người chỉ biết chọc tức tôi thôi!” Mẹ Viên giận dữ nói: “Bà già này cũng đi ra ngoài hít thở không khí.”
Tô Uyển thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy, đi theo cùng bà ra ngoài.
“Mẹ.”
Hai người đi đến vườn hoa trên tầng 3, thấy hết đường để đi rồi lúc này mẹ Viên mới dừng lại.
“Nơi này lạnh, con quay về đi.”
“Mẹ đừng tức giận.”
“Mẹ cũng không thật sự tức giận, chỉ là đối diện với tính tình như cục đá kia của thằng cả, lần nào mẹ cũng cảm thấy mình đặc biệt thất bại.”
“Mẹ cũng biết tính anh cả mà, không thể lấy cứng đối cứng với anh ấy được.”
“Hai đứa con trai này đều là do mẹ sinh ra, tính tình sao lại cách xa nhau vậy chứ.” Mẹ Viên dựa vào cô, cười cười: “Con và Viên Lãng từ trước đến nay đề không khiến mẹ nhọc lòng.”
Tô Uyển nghĩ thầm, hai đứa con trai của mẹ một người thì cố chấp một người thì cứng rắn, đều không dễ chọc.
“Bảo Bảo và Điềm Điềm đều đang chờ mẹ về chơi cùng bọn nó, chúng ta quay lại nhé?” Cô dịu dàng nói.
“Được.” Đã có người đưa thang tới, mẹ Viên cũng theo đó mà đi xuống.
Hai người đang trên đường trở về thì chuông điện thoại Tô Uyển vang lên.
“Con nhận điện thoại đã, mẹ cứ về trước đi ạ.”
“Con cũng nhanh lên, nơi này quá lạnh.”
Chờ mẹ Viên đi xa cô mới nhận điện thoại.
Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại mang theo ý cười: “Quay lại đi.”
Tắt điện thoại, cô đổi hướng, quay lại vườn hoa vừa nãy, bởi vì lạnh nên khách sẽ không đến chỗ này.
Người đàn ông dựa vào lan can, tay kẹp điếu thuốc.
“Còn chưa hút xong?” Tô Uyển đến gần, đoạt lấy điếu thuốc của hắn, dập tắt.
Viên Sâm vén mái tóc bị gió thổi loạn của Tô Uyển ra, nắm lấy cằm cô cúi đầu hôn xuống hôn lên môi cô.
Mùi thuốc lá nồng nặc trộn lẫn với hơi thở nam tính của người đàn ông, thời tiết lại lạnh, hắn lại dính sát như vậy, thân mình cô lại bắt đầu nóng lên.
“Không thể lấy cứng chọi cứng?” Hắn buông cô ra, giọng nói khàn khàn.
“Anh nghe hết rồi?” Cô cười.
“Không cứng thì sao chạm vào em?” Cách lớp quần áo, hắn xoa nắn mông cô.
“Anh đừng có giở trò lưu manh.” Tô Uyển sợ tới mức đẩy mạnh hắn ra, hắn cũng không chịu nhìn xem đây là trường hợp gì, nếu mẹ Viên mẫu đột nhiên quay lại thì làm sao?
Tay hắn vuốt ve mặt cô, sâu trong đáy mắt là du͙© vọиɠ mãnh liệt: “Đêm nay ở cạnh anh.”
Cô muốn tránh hắn ra lại bị hắn kéo lấy.
“Anh nói với Viên Lãng rồi, đêm nay em đừng trở về.”