Quan Hệ Bất Chính

Chương 38: Cầu hoan

Trong lòng có chuyện, đêm nay, Uông Thanh Huyền ngủ không được an ổn. Ban đêm tỉnh lại một lần, cô nhìn từ cửa sổ trong phòng vệ sinh nhìn sang, bên kia tối đen, xem ra là đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Đàm Kiến Văn luôn đúng, mặc dù là cuối tuần nhưng anh cũng sẽ không ngủ quá 9 giờ. Ăn sáng xong liền xử lý công việc, bất tri bất giác đã qua hai tiếng. Quay về phòng ngủ thì vẫn thấy cô còn đang ngủ say.

Nhìn chằm chằm gương mặt của cô, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay lại thư phòng gọi điện thoại.

Uông Thanh Huyền ngủ thẳng đến 12 giờ, cô rửa mặt xong xuống lầu, nhìn thấy trong phòng khách không chỉ Đàm Kiến Văn mà còn có một người đàn ông trung niên xa lạ.

Nhìn thấy cô, Đàm Kiến Văn cười cười: “Lại đây.”

“Cô Uông.” Người đàn ông trung niên nhìn cô chào hỏi.

“Đây là bác sĩ Vương.” Đàm Kiến Văn giới thiệu với cô.

“Xin chào.” Trong lòng Uông Thanh Huyền khó hiểu, nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh, hạ giọng hỏi: “Làm gì vậy?”

“Cô Uông, ngồi bên này đi.”

Cô có chút không hiểu.

“Để tôi bắt mạch cho cô.”

“Sao lại bắt mạch?”

“Chỉ là kiểm tra hằng ngày mà thôi.” Đàm Kiến Văn giải thích.

Cô đành phải ngồi xuống, vươn tay ra.

Nào có ai kiểm tra mà lại thông qua việc bắt mạch? Uông Thanh Huyền nhìn chằm chằm vị bác sĩ Vương, cô có nghe Đàm Kiến Văn đề cập đến vài lần, cô tưởng là bác sĩ Tây y, không ngờ lại là Trung y?

Một lát sau, Bác sĩ Vương thu tay lại.

“Được rồi, đi ăn sáng đi.” Người đàn ông phía sau vỗ vai cô, nói.

Thế là xong rồi? Vẻ mặt Uông Thanh Huyền vẫn mờ mịt như cũ.

“Anh đã hâm nóng cho em một ly sữa bò rồi, đi thôi.” Anh lại nói.

Uông Thanh Huyền vào phòng bếp, xuyên qua cửa kính, nhìn về phía phòng khách, bọn họ đang nói chuyện, nhưng bởi vì cách khá xa nên cô không nghe rõ họ đang nói gì.

“Bác sĩ Vương đi rồi sao?” Cô ăn xong bữa sáng, phòng khách chỉ còn mỗi mình anh.

“Ừ.”

“Ông ấy nói gì vậy?”

“Không có gì.” Anh lấy điều khiển từ xa lên, không chút để ý mà trả lời: “Anh lo em bị cảm nên kêu ông ấy tới.”

“Đã nói là tôi không sao rồi mà.”

Trùng hợp chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa.

Tô Uyển dẫn con gái tới, ngày hôm qua đã nói xong, hôm nay là buổi đầu tiên.

“Chào cô Uông.”

“Vào đi.” Gặp lại Tô Uyển, Uông Thanh Huyền có chút không được tự nhiên, ánh mắt đều đặt trên người bé gái.

“Không cần phải đi thật xa để học nên mới sáng sớm Điềm Điềm đã muốn tới đây.” Tô Uyển cười nói.

Cô bé vào nhà nhưng Tô Uyển lại không theo vào, Uông Thanh Huyền để ý trên người cô ấy chỉ mặc một cái áo lông có cổ, không mặc áo khoắc, hẳn là phải vội vàng đi về.

“Cô yên tâm để Điềm Điềm ở đây đi, lát nữa tôi dạy xong sẽ đưa con bé về.”

“Vậy phiền cô rồi.”

Điềm Điềm nhìn thấy người đàn ông ngồi trong phòng khách, a một tiếng, chạy đến nhỏ giọng kêu: “Chú.”

Đàm Kiến Văn nhìn đứa bé trước mắt, còn chưa đáp lại, Uông Thanh Huyền đã tới kéo nó đi: “Tới đây nào, chúng ta sang bên này.”

Một lớn một nhỏ ngồi trước dương cầm, Đàm Kiến Văn rất có hứng thú xem cô dạy học.

Cô bé có rất nhiều vấn đề cần hỏi, nhìn chăm chăm vào cô hỏi, cô kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề, trên mặt luôn nở nụ cười dịu dàng.

Buổi trưa, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất rọi thẳng vào nhà, bức màn lay động theo gió, cô đắm chìm trong ánh mặt trời, tóc buông xõa trên vai, đẹp như hệt một bức tranh.

Trong phòng yên tĩnh, tiếng đàn đứt quãng, giọng cô như ấn như hiện, Đàm Kiến Văn uống một ngụm cà phê, biểu tình sâu không lường được.

Đêm qua cô nôn mửa, sáng nay lại ngủ nướng, anh nghĩ là cô có thai cho nên mới gọi bác sĩ Vương tới.

Nhưng sự thật lại không phải vậy.

“Cô Uông không mang thai.”

Nghe thấy kết quả này kết quả, tuy là trong dự kiến nhưng lại không dễ dàng tiếp thu được.

Lúc này, thấy cô kiên nhẫn với trẻ con như vậy, anh lại không nhịn được mà nghĩ, nếu cô có thể mang thai con của anh thì tốt biết bao.

**

Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Uông Thanh Huyền vừa định đưa Điềm Điềm về thì Tô Uyễn đã đến, mang theo một hộp bánh vừa nước xong.

“Đây là bánh dì bảo mẫu nhà tôi làm, cô thử xem.”

Uông Thanh Huyền cười nhận lấy.

Đàm Kiến Văn thấy cô đóng cửa lại, nở nụ cười, để ly cà phê trong tay xuống, tiến lên ôm eo cô.

“Tô Uyển đưa.” Cô đưa bánh quy cho anh xem: “Thử không?”

“Anh không thích đồ ngọt.” Anh cầm lấy nhưng lại để sang một bên bàn.

Anh dùng một tay bế cô lên, Uông Thanh Huyền kinh hô: “Làm gì vậy?”

Vòng qua sô pha, anh đặt cô lên giá đàn piano.

Khi ở nhà hàng đồ Pháp, anh đã tưởng tượng đến cảnh này.

“Làm một lần ở đây, được không?” Anh cắn môi dưới của cô, chậm rãi mυ'ŧ vào, giọng nói khàn khàn cầu hoan.

“Anh đừng có điên.” Cô giãy giụa trong l*иg ngực anh, tay chân cựa quậy.

Từ sau lần làm cô bị thương, anh chưa có đυ.ng vào cô.

“Anh đã nói sẽ không ép tôi!” Uông Thanh Huyền kéo quần áo, quay đầu sang một bên, thở hồng hộc nói.

Đúng vậy, anh đã nói như thế.

Cuối cùng anh vẫn buông tay ra, lùi ra phía sau hai bước.