Quan Hệ Bất Chính

Chương 36: Nghiện

Một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, dáng người cao ráo, mặc âu phục, nghe tiếng con mình kêu, anh ta bước lại đây.

“Đây là chồng tôi, Viên Lãng.” Tô Uyển giới thiệu: “Còn đây là hàng xóm mới chuyển đến, cô Uông.”

Uông Thanh Huyền đưa tay ra bắt tay với anh ta, người đàn ông này rất cao, góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, môi mỏng, nhìn có chút giống con lai.

Diện mạo cặp vợ chồng này đều rất đẹp, trách không được hai đứa nhỏ này lại đáng yêu như vậy, đặc biệt là bé gái, cực kỳ giống ba.

Hai người chào hỏi qua, đưa bé gái nhìn thấy ba mình liền chạy đến nắm tay, chỉ vào đống phân kia nói: “Daddy, Ngốc Ngốc đi đại tiện lên bãi cỏ của nhà dì.”

Người đàn ông ngồi xổm xuống, hôn lên mặt con gái một cái, đứng dậy xin lỗi Uông Thanh Huyền, cười nói: “Cô Uông, thật xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp.”

“Không sao, có cần tôi hỗ trợ không?”

“Không cần đâu.”

Anh ta về nhà lấy dụng cụ, Uông Thanh Huyền không tiện rời đi, đành phải mời Tô Uyển và hai đứa trẻ vào nhà.

Bé gái nhìn đàn dương cầm trong phòng khách, cười hỏi: “Dì cũng biết đàn dương cầm sao?”

“Đúng vậy, trước đây dì là giáo viên dạy dương cầm.”

“Thật vậy chăng?” Bé gái kinh hô: “Sau này con có thể sang chỗ dì học đàn được không?”

Cô bé lại kéo góc áo mẹ, làm nũng hỏi: “Mommy?”

Tô Uyển lộ ra vẻ mặt khó xử: “Dì rất bận, cực cưng, con đừng náo lọan.”

Uông Thanh Huyền động tâm, ở nơi này nhàm chán buồn tẻ, nếu như có thể nhận học trò, gϊếŧ thời gian cũng tốt.

“Không sao đâu, dù sao tôi cũng rất rảnh.” Cô mở nắp đàn ra, vẫy tay với bé gái.

Mong muốn biểu diễn của cô bé cực kỳ mãnh liệt, đi lên biểu diễn ngay.

Vẻ mặt Tô Uyển đầy kiêu ngạo nhìn con gái, lại liếc sang con trai đang ngồi trên sô pha chơi với chó, nghĩ thầm, hai đứa trẻ này đều từ trong bụng cô mà ra, sao lại khác nhau lớn như vậy chứ?

Kết thúc một khúc, Viên Lãng ở bên ngoài cũng đã dọn dẹp xong.

“Daddy, hôm nay con sẽ bắt đầu học đàn ở chỗ cô Uông.”

Người đàn ông nhìn vợ mình, vẻ mặt nghi hoặc.

“Sao anh lại về nhà lúc này?” Tô Uyển nói sang chuyện khác.

“Chiều nay không có việc nên anh về sớm.”

“Yayy!” Bé trai buông Husky ra, cũng quấn lên người ba mình: “Daddy, chơi lego với con đi”

Người đàn ông mang hai đứa trẻ về nhà, Tô Uyển nhìn Uông Thanh Huyền cười bất đắc dĩ, nói: “Xin lỗi, làm phiền cô lâu như vậy, vừa mới con bé tùy hứng nói giỡn, cô đừng để trong lòng.”

“Cô nói chuyện học đàn?” Uông Thanh Huyền pha trà cho Tô Uyển, hỏi.

“Đúng vậy, cô và vị kia hình như là vợ chồng mới cưới, không nên để người ngoài làm.”

“Cô hiểu lầm rồi, hắn không phải chồng tôi.”

Tô Uyển xấu hổ cười cười: “Tôi còn cho rằng...” Cô nhìn chằm chằm nhẫn trên tay Uông Thanh Huyền.

“Chồng tôi mới qua đời không lâu, người mà cô nhìn thấy... là bạn của tôi.”

“Xin lỗi.”

“Cho nên không phiền đâu, thật sự tôi cũng muốn tìm chút chuyện để làm.”

**

Uông Thanh Huyền đang làm cơm tối thi cửa mở.

Lúc này anh không làm bộ làm tịch ấn chuông cửa nữa, bởi vì rõ ràng là anh có chìa khóa dự phòng.

“Ăn cơm chưa?” Cô hỏi.

“Chưa.” Đàm Kiến Văn cởϊ áσ khoác, vào phòng bếp.

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, thân mình Uông Thanh Huyền cứng đờ: “Anh ra ngoài trước đi.”

“Có nấu cho anh một phần không?” Anh hôn tóc cô, hỏi.

“Anh không nói với tôi là anh sẽ về ăn cơm.”

“Chuyện thuận lợi hơn so với tưởng tưởng, anh cũng không nghĩ là có thể về sớm như.” Anh siết chặt tay, xoay vai cô qua, dựa sát đầu vào cô.

“Anh ra ngoài trước đi.” Anh cúi đầu xuống định hôn, Uông Thanh Huyền lại nghiêng đầu né đi: “Cơm sẽ xong nhanh thôi.”

“Được.” Anh cũng không giận, buông cô ra, rời phòng bếp.

Cơm nước xong, anh chủ động yêu cầu rửa chén.

“Tối rồi sao còn uống trà?” Rửa chén đĩa xong, thấy cô đang uống trà, anh khó hiểu.

“Hỗ trợ tiêu hóa.” Cô luôn nghiêm khắc trong việc quản lý dáng người mình, mùa đông này bất tri bất giác đã tăng hai cân.

“Pha cho anh một ly đi.” Anh nói xong, cũng không đợi cô đáp lại, trực tiếp lên lầu.

Uông Thanh Huyền nhìn bóng dáng anh biến mất ở cầu thang, do dự hồi lâu, cuỗi cùng vẫn đi lấy lá trà.

Thư phòng không có cữa, nhưng anh đang gọi điện thoại, cô để ly trà xuống.

“Những việc này thứ hai quay lại công ty rồi nói.” Anh tắt điện thoại, nhìn cô, hỏi: “Người còn mệt không?”

Cô lắc đầu.

Anh uống ngụm trà, tháo mắt kính xuống: “Trà này không tệ, mua ở đâu vậy?”

Cô khϊếp sợ: “Đây là trà anh bảo người đưa tới.”

Anh sửng sốt một chút: “Đồ quá nhiều, không nhớ rõ.”

Uông Thanh Huyền bĩu môi, nghĩ nghĩ, quyết định nói chuyện hôm nay với anh.

“Tôi có nhận dạy một đứa bé, nhà nó ở đối diện.”

“Em thích là được.”

Khó có dịp anh không bất mãn cũng không tức giận, lại dễ nói chuyền ngoài dự kiến, trong lòng Uông Thanh Huyền thở phào một hơi.

Tiếng chuông điện thoại anh lại vang lên, cô thức thời rời đi.

Vào phòng ngủ chính, đang định thay quần áo tập yoga, lại nghe được ngoài cửa sổ có tiếng chó sủa truyền đến. Kéo cửa ban công ra, quả nhiên là cả gia đình kia.

Ở đây mấy ngày, những nhà khác cô chưa từng gặp qua, ngoại trừ gia đình tràn ngập không khí ấm áp khiến cô có chút hâm mộ này.

Cổng nhà đối diện mở ra, lúc này là một chiếc Cayenne màu đen đi vào trong, muộn như vậy mà cũng có khách đến thăm?

Cô tập xong yoga đi ra, đèn thư phòng vẫn sáng như cũ, lúc đi ngang qua cô liếc nhìn thoáng qua.

Anh đeo mắt kính, nhìn không chớp mắt vào máy tính.

11 rưỡi, cô tắm rửa xong, sau đó dưỡng da rồi dựa vào đầu giường đọc sách, vẫn không hề buồn ngủ.

Không thể khinh thường hiệu quả của lá trà trong việc nâng cao tinh thần được, thả sách xuống, cô thật sự rất nhàm chán, lại chạy đến đại ban công mân mê mở cái kính viễn vọng ngày đó ra.

Đêm nay, hồ nhân tạo không có đôi nam nữ làm bậy làm bạ, chỉ có một hai con mèo hoang đang chơi đùa.

Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ, đứng dậy, đem kia kính viễn vọng chuyển đến ban công nhỏ trong phòng ngủ chính.

Người nhà đối diện đó đang làm gì vậy nhỉ?