Khi Uông Thanh Huyền tỉnh lại, cả người nặng nề, vừa mới đứng dậy lại ngã xuống giường.
"Tỉnh rồi?"
Rèm cửa bị kéo ra, cô lấy tay che mắt, chờ thích ứng với ánh sáng rồi mới nhìn thấy người trước mặt.
Là Mai Sâm.
"Cậu Đàm gọi tôi tới." Mai Sâm đến gần cô: "Tối hôm qua cô uống say, có ấn tượng gì không?"
Uông Thanh Huyền nhớ lại một chút, có chút ấn tượng mơ hồ: "Tôi uống rất nhiều à?"
"Say tới mức không đi đường được." Mai Sâm cười cười, cầm quần áo vắt trên ghế đưa cho cô.
Uông Thanh Huyền nhận lấy, nhìn thấy còn chưa có cắt mác, hỏi: "Anh Đàm... làm sao biết tôi uống say?"
"Chuyện này cô phải tự hỏi cậu ta." Mai Sâm nói xong, lại hỏi: "Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"
Tay sờ cổ của cô ngừng lại, cử động cơ thể, lắc đầu nói: "Không có, tôi đi tắm rửa đây."
"Nếu cô tỉnh rồi, tôi đi đây."
"Được, làm phiền bà rồi."
Trong phòng tắm, Uông Thanh Huyền cởϊ qυầи áo trên người rồi để ở chóp mũi ngửi ngửi, vẫn là mùi rượu.
Cô rốt cuộc đã uống bao nhiêu?
Tắm rửa xong, thay bộ quần áo mới Mai Sâm chuẩn bị cho cô, Uông Thanh Huyền cầm điện thoại, mở mục "lịch sử cuộc gọi", cuộc gọi mới nhất là cuộc gọi cho mẹ Trần chiều hôm qua, cô không gọi cho Đàm Kiến Văn.
Sao anh ta biết cô uống say? Nhân viên pha chế gọi? Nhưng nhân viên pha chế làm sao biết được số điện thoại của Đàm Kiến Văn?
Cô lại nhớ tới anh ta tìm người theo dõi mình.
Chẳng lẽ người nọ vẫn luôn theo dõi cô? Bất luận cô làm cái gì, người nọ cũng sẽ báo cáo cho anh ta?
Ớn lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, người cô nổi da gà.
Điện thoại trong tay rung lên, nhìn tên người gọi tới, cô vội bắt máy: "Alo?"
"Mai Sâm nói cô tỉnh rồi."
Cô hít sâu một hơi rồi nói: "Anh Đàm, tối hôm qua là anh đưa tôi tới khách sạn?"
"Ừ." Anh nói: "Cô uống say."
"Sao anh biết tôi uống say?"
"Chuyện này có quan trọng không?" Anh hỏi lại.
Một khi nhắc tới chuyện này, anh luôn không trả lời thẳng thắn.
"Anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh." Cô hỏi.
"Tôi ở công ty." Anh chậm rãi trả lời.
Cúp máy, Uông Thanh Huyền sấy khô tóc, lấy son môi mang theo người để trong túi ra, sau khi tô xong sắc mặt tốt hơn một chút.
Đầu vẫn đau nhức như cũ, hai chân như nhũn ra, cô chỉ coi đây là di chứng sau say rượu, lúc trước cô cũng chưa từng thử uống say như chết.
**
Vu Minh Minh trông thấy người tới, vội đứng dậy: "Cô Uông."
"Chào cô." Uông Thanh Huyền nhìn cô ấy một cái, trong lòng phỏng đoán cô gái này chắc là thư lý gửi PPT cho cô.
"Đàm tổng đang có khách, cô chờ ở bên ngoài một lát trước nhé."
"Được."
Vu Minh Minh bưng tới cho cô một cốc nước mật ong, cô không khỏi kinh ngạc, trong phòng làm việc này còn có sẵn mật ong?
Ngồi chưa tới năm phút, cửa phòng làm việc bị mở ra, người đàn ông đi ra từ bên trong không phải Đàm Kiến Văn, cô ngước mắt nhìn lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta.
Người đàn ông đi tới chỗ cô rồi mở miệng nói: "Nghe nói chồng cô chết rồi?"
Mặt Uông Thanh Huyền tái đi, nhíu mày hỏi: "Chúng ta quen biết sao?"
"Cô Uông đúng không, tới tìm Đàm tổng?" Anh ta tươi cười nói giọng mỉa mai, điều này khiến cho cô càng thêm nghi hoặc.
"Vào đi." Lúc này, Đàm Kiến Văn xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn cô một cái, từ tốn nói.
Cô gật nhẹ đầu, cầm túi xách đứng dậy.
Người đàn ông kia bỗng sáp lại gần cô, gần như mặt kề mặt, cô khó chịu lùi về sau.
Bị nhét một tấm danh thϊếp vào tay, anh ta nắm chặt tay cô, nhìn cô cười cười, vô cùng tự tin nói: "Cô sẽ tới tìm tôi, tôi chờ cô."
Người đàn ông đi xa, cô bỏ danh thϊếp vào trong túi, lúc này mới đi vào văn phòng.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Đàm Kiến Văn uống một hớp, thản nhiên hỏi.
"Tôi muốn biết, tại sao anh phải tìm người theo dõi tôi?" Cô hỏi.
"Người vừa rồi cô biết là ai không?" Anh hỏi ngược.
Cô tất nhiên không biết, đành phải im lặng.
"Cậu ta là em rể tôi." Anh nói.
"Chuyện này có liên quan gì với tôi?"
"Không liên quan tới cô, có liên quan với Trần Phong."
"Anh đang... nói cái gì vậy?"
"Việc này tôi vẫn đang điều tra, không tiện tiết lộ cho cô quá nhiều." Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh cô: "Tìm người theo dõi cô, cũng là lo có người hại cô thôi."
Anh đưa tay, cầm lấy cánh tay của cô.
"Anh làm gì vậy?"
Anh chỉ cầm túi xách của cô.
Túi bị mở ra, tấm danh thϊếp cô tùy tiện bỏ vào rơi vào tay anh, ngay sau đó, tấm thẻ màu trắng bị xé nát.
"Cậu ta... rất nguy hiểm, tôi hy vọng cô... đừng tự mình tiếp xúc với cậu ta."