Làm công việc mới mấy ngày, Uông Thanh Huyền tạm vừa lòng. Hàng ngày 7 giờ tối đi làm, 9 giờ hết giờ làm việc, hai giờ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, không có thời gian nghỉ giữa giờ nhưng cô không thấy mệt mỏi chút nào.
Quản lý nhà hàng là một người đàn ông trung niên nho nhã, bất luận đối xử với khách hàng hay là nhân viên đều rất lịch sự, cách cư xử, nói chuyện rất tử tế.
"Đây là tiền lương một tuần của cô." Hôm nay trước khi vào làm, anh ta đưa cô một phong bì, Uông Thanh Huyền hơi kinh ngạc nhận lấy, xã hội bây giờ, thanh toán chuyển khoản phát triển như vậy, cái gì ngân hàng cũng có thể chuyển khoản, anh ta lại đưa tiền mặt.
"Cảm ơn quản lý Trần."
"Cô đàn không tệ, rất chăm chỉ, tiếp tục cố gắng nhé." Anh ta khích lệ, vỗ vỗ vai cô rồi đi ra phía sau bếp.
Tối chủ nhật, khách hàng đông hơn ngày thường một chút, ít hơn tối qua một chút, Uông Thanh Huyền ngồi vào chỗ của cô, bắt đầu công việc tối nay.
Không có ánh đèn riêng, cũng không ở vị trí bắt mắt, cô yên tĩnh ngồi ở một góc, làm cảnh.
Bản nhạc đầu tiên tối nay là như thường lệ, bản nhạc này cô đã đàn vô số lần, đối với cô mà nói, không khó.
Ở đây có một nửa gương mặt là người ngoại quốc, người da trắng chiếm phần lớn. Mà ở khoảng cách cách cô ba bốn mét, Đàm Kiến Văn yên vị ở chỗ đó.
Hai người vừa vặn ngồi chéo nhau, vừa ngước mắt lên, anh có thể thu từng cử động của cô vào trong mắt.
Anh tới một mình, gọi một phần ăn, thêm một ly rượu đỏ, anh không thích món Pháp, bởi vậy chỉ uống rượu đỏ.
Uống xong nửa ly rượu đỏ, nhân viên phục vụ hỏi anh có muốn thêm rượu không, anh gật nhẹ.
Nhà hàng không tính là ồn ào, những người xung qaunh đều cố nhỏ giọng trò chuyện. Tiếng đàn dương cầm cũng vừa đủ, không lớn không nhỏ.
Công việc mới này của cô trông có vẻ thuận buồm xuôi gió.
Bản nhạc kết thúc, có người nể mặt vỗ tay, còn có người đàn ông để tiền boa lên khay bảo nhân viên phục vụ đưa cho cô hộ.
Trong măt Đàm Kiến Văn tối tăm mù mịt, khiến cho người ta không đoán ra được cảm xúc, một lát sau, anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới.
***
Uông Thanh Huyền đàn xong bản nhạc cuối cùng, vừa đúng 9 giờ. Quản lý Trần đã tới, gọi cô vào chứa đồ.
"Thanh Huyền, tôi có chuyện phải nói với cô."
"Anh nói đi."
"Là như vậy, Tiểu Tần thi xong rồi, về sau không phải thường xuyên xin nghỉ phép nữa, công việc bán thời gian này của cô, tạm thời tới tối nay thôi."
Uông Thanh Huyền sửng sốt một chút, có hơi khó hiểu, rõ ràng hai giờ trước, anh ta mới nói cô làm rất tốt, tại sao bây giờ lại bỗng nhiên đổi giọng vậy?
"Rất xin lỗi, đây là tiền lương tối nay."
Lại là một phong bì màu xám tro, Uông Thanh Huyền không biết nên khóc hay cười, suy nghĩ một lát rồi không làm khó dễ nữa.
Cô nhận phong bì, nói cảm ơn.
"Đây là cô nên nhận được." Quản lý Trần dường như thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì.
***
Đàm Kiến Văn về tới nhà không bao lâu, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Vu Minh Minh.
Anh nhìn qua rồi để điện thoại xuống, đầu lại bắt đầu đau, uống hai viên thuốc giảm đau, có chút chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới cởϊ qυầи áo ra, đi vào phòng tắm.
Cơ thể khô nóng, chỉnh nước về nhiệt độ bình thường, nước lạnh xối vào cơ bắp, cơ thể được làm dịu một chút nhưng tác dụng không lớn chút nào.
Người đàn ông nắm chặt dươиɠ ѵậŧ nổi gân xanh, tuốt lên tuốt xuống.
Tối nay, cô mặc một chiếc váy liền màu đen, đeo sợi dây chuyền kim cương, buộc mái tóc xoăn lên, còn cố ý uốn cong mái tóc cắt ngang trán, cô trông rất tao nhã, rất mê người. Tên nước ngoài ngồi trước bàn anh khen cô bằng tiếng anh, những lời nói mờ ám, khiến cho anh khó chịu.
Ngọn lửa trong lòng anh lại cháy lên, tuy rằng người ngồi đầy trong nhà hàng, anh cũng muốn đi tới, ấn cô lên đàn dương cầm, cởi bộ váy trên người cô, xé rách bộ đồ lót, cắm dươиɠ ѵậŧ sưng to vào trong tiểu huyệt của cô.
Anh muốn cho mọi người thấy, cô nằm ở dưới thân mình mặc anh làm, còn cô cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn. Anh muốn nghe cô gọi, gọi tên của anh, nghe cô rêи ɾỉ, thở gấp, muốn nghe cô nới những lời lấy lòng anh, muốn cô há mồm ngậm lấy thân dưới của anh...
Tốc độ tay tăng lên, nước lạnh không ngừng cọ rửa cơ thể của anh, nhiệt độ cơ thể lại không ngừng tăng lên.
Đàm Kiến Văn lau mặt, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ vẫn chưa mềm xuống, "rầm", tay đấm vào mặt tường một cái, cảm giác đau đớn mãnh liệt lập tức lan khắp cơ thể.