"Cô giáo Uông, cô quen cậu em à?" So với bài học nhàm chán, Viên Khả Nhi hiển nhiên hứng thú với tin tức hay ho hơn.
"Xem như là quen biết đi."
"Cô sẽ không nói với cậu em chứ?" Cô bé cười tít mắt hỏi.
"Không." Uông Thanh Huyền lắc đầu.
"Cậu em từng có rất nhiều bạn gái, em nghĩ cô cũng là một trong số đó."
"Khả Nhi, cô kết hôn rồi."
"Vậy thì là cậu em cảm thấy có hứng thú với cô." Viên Khả Nhi quan sát cô từ đầu tới chân một lượt: "Cô phải cẩn thận nhé."
"Cậu của em... là người như thế nào?"
"Rất nhiều người sợ cậu." Vien Khả Nhi cong môi: "Nhưng em không sợ."
"Sợ?"
"Đúng vây ạ, cậu thường có vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả mẹ em cũng nói lúc cậu không cười rất đáng sợ."
"Cô thấy cậu em rất tốt với em."
"Từ nhỏ cậu cũng rất yêu quý em, mẹ em thường bảo cậu sinh một đứa đi nhưng cậu nói, cậu không thích kết hôn, không thích có người quản lý cậu."
Uông Thanh Huyền cười cười, không tiếp lời nữa.
Từ sau khi người đàn ông trong mơ lộ mặt, mấy buổi tối liền, cô đều mơ thấy Đàm Kiến Văn, số lần nhiều tới mức cô không dám ngủ. Chất lượng giấc ngủ ngày càng kém, khiến cho cô vào ban ngày hay ngẩn người.
Đi ra từ nhà Viên Khả Nhi, Uông Thanh Huyền đi lung tung không có mục đích, ngày hôm nay cô không lái xe tới, với tình trạng bây giờ của cô cũng thật sự không thích hợp lái xe.
Đi tới phía trước, trong lúc vô tình cô đi tới trước của căn nhà kiểu Tây lúc trước.
Cô đứng lúc lâu, mãi tới khi cửa mở ra.
"Cô Uông?" Mai Sâm gọi cô: "Đi vào ngồi một lát nhé?"
Uông Thanh Huyền nhìn phía sau bà, trong sân trồng không ít hoa, màu sắc sặc sỡ, sức sống dồi dào.
Cô suy nghĩ một lát rồi đi vào cửa.
Bên trong sân xây một chòi nghỉ mát nho nhỏ, ở ngay giữa bụi hoa, Mai Sâm nói với cô: "Gần đây thời tiết báo nóng bức nhưng chỗ tôi vẫn tính là mát mẻ, tôi không thích bật điều hòa, cô không ngại thì ngồi ở chỗ này với tôi một lát nhé?"
Mai Sâm nấu trà ướp hoa, rót một cốc đưa cho cô: "Những bông hoa này là chính tay tôi trồng đó, không có phun thuốc, cô cứ yên tâm uống nhé."
"Cảm ơn." Uông Thanh Huyền nói cảm ơn, uống một hớp, vị hương hoa quả thực rất đậm.
"Nhìn tinh thần cô có vẻ không tốt lắm."
Uông Thanh Huyền cho rằng kế tiếp bà sẽ vận dụng kiến thức chuyên ngành thao thao bất tuyệt nhưng bà không có, chỉ rót cho cô thêm một cốc trà hoa rồi chỉ tay vào máy khuếch tán tinh dầu trong tay: "Lúc mất ngủ thử đốt một ít tinh dầu yên giấc thử xem."
"Bác sĩ Mai."
"Tôi không phải bác sĩ nữa rồi." Mai Sâm cười cười: "Gọi tôi là Amme đi."
"Có một vấn đề, tôi muốn xin ý kiến của bà một chút."
"Cô nói đi."
"Nếu như... nằm mơ về một giấc mơ rất nhiều lần, điều này có nghĩa là gì?"
"Nhiều lần nằm mơ một giấc mơ, có thể thấy rõ sâu trong lòng cô có một vấn đề vẫn luôn chưa có lời giải, thuật ngữ tâm lý học gọi là "tình kết", chúng ta thường gọi là "khúc mắc"."
"Có câu nói, ngày nghĩ gì, đêm mộng ấy, giấc mơ là phản ứng trong tiềm thức của cô."
Điều này quá hoang đường, cô sao có thể nghĩ tới chuyện làʍ t̠ìиɦ với Đàm Kiến Văn?
Mai Sâm thấy cô rơi vào trầm tư, cũng không cắt ngang, chỉ đổ thêm vài giọt tinh dầu vào trong máy khuếch tán tinh dầu.
Nửa giờ sau, một chiếc Audi màu đen dừng trước của tòa nhà kiểu Tây.
"Ngủ rồi." Mai Sâm mở cửa cho anh: "Đang ở phòng cho khách tầng hai."
"Cảm ơn."
Mai Sâm nhìn bóng lưng của anh biến mất ở đầu cầu thang, lúc này mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào chòi nghỉ mát nho nhỏ, tắt máy khuếch tán tinh dầu.
Trong phòng cho khách, Uông Thanh Huyền nằm ở trên giường ngủ say. Dáng vẻ cô ngủ rất ngoan ngoãn, tóc không hề rối chút nào.
Đàm Kiến Văn dời ghế, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong phòng bật điều hòa, trên người cô chỉ đắp một cái chăn mỏng, tay và chân lộ ra bên ngoài. Ngày hôm nay phải dạy học, cô mặc một cái váy đuôi cá dài tới gối, lộ ra một đoạn bắp chân dài.
Tay của anh phủ lên bắp chân, xúc cảm quen thuốc. Da thịt trắng mịn có hơi mát, bàn tay mang theo hơi nóng, nơi bị anh sờ qua từ từ nóng lên.
Cô rất trắng, trắng tới nỗi nhìn thấy mạch máu, mỗi lần tới lúc cao triều cả người nổi màu hồng phấn khiến cho anh hoài nghi sớm muộn gì cô sẽ chết vì mạch máu nổ tung.
Mấy tháng không chạm vào cô, anh ngừng thở, cố gắng hết sức khống chế bản thân, chỉ sợ sơ ý mạnh tay một chút, đánh thức cô.
Có một lần như vậy rồi, cô tỉnh lại giữa chừng, nhìn thấy người phủ trên người cô là anh, sợ tới mức khóc lớn kêu la.
Anh sẽ không phạm sai lần ấy nữa.
Lòng bàn tay vuốt ve lòng bàn chân, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều là bảo vật, ngay cả cái chân này, anh nhìn cũng yêu thích.
Kéo khóa quần tây xuống, Đàm Kiến Văn nhắm mắt lại, móc ra côn ŧᏂịŧ sưng tấy từ lâu. Nâng hai chân cô lên, kẹp côn ŧᏂịŧ ở giữa, nắm mắt cá chân của cô tay không ngừng xoay tới xoay lui.
Bàn chân mát lạnh, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, một lạnh một nóng, rất thoải mái.
Trên giường, Uông Thanh Huyền nhắm nghiền hai mắt, hô hấp đều đều, trong giấc ngủ say cô chắc chắn không đoán được rằng, vào giờ phút này hai chân cô đang bao quanh côn ŧᏂịŧ đàn ông, giúp anh tự an ủi.