"Tôi không cần bác sĩ tâm lý." Biết được thân phận của Mai Sâm, phản ứng đầu tiên của Uông Thanh Huyền là từ chối.
"Anh Đàm, anh thậm chí không tính là bạn bè của tôi, bỗng nhiên kéo tôi tới nơi này, tự ý ra quyết định giúp tôi, anh không cảm thấy mình quá phận sao?"
"Tôi không cho rằng mình có vấn đề gì." Cô gật đầu với Mai Sâm rồi xoay người rời đi.
Tuy rằng ngày thường cô không thích xảy ra xích mích với người khác nhưng luôn không thể khống chế tính khí, Trần Phong thường nói cô bướng bỉnh.
Hành động của Đàm Kiến Văn đã vượt qua phạm vi kiểm soát của anh, từ sau khi Trần Phong qua đời, bất luận chuyện gì anh cũng quá giới hạn.
Đáng sợ hơn là, anh dường như đang dệt một tấm lưới khổng lồ, chờ cô nhảy vào.
"Cô mất ngủ bao lâu rồi?" Phía sau truyền tới tiếng nói của anh, bước chân Uông Thanh Huyền hơi ngừng lại.
"Lần trước xuất viện, cô tìm bác sĩ xin thuốc ngủ, trước đây không lâu, lại tìm người giúp kê đơn thuốc." Giọng điệu của anh bình tĩnh nhưng lại khiến cô lạnh cả người.
"Tôi tìm người trông nom cô." Anh nhìn vẻ mặt tức giận của cô, lời nói nhẹ như mây gió.
"Trông nom tôi?" Uông Thanh Huyền gần như nghiến răng nghiến lợi: "Anh làm vậy là giám thị phi pháp, tôi có thể kiện anh!"
"Được thôi." Giọng điệu anh vẫn bình tĩnh như trước: "Có điều tôi vẫn câu nói kia, tôi sẽ không hại cô."
Cô nhíu mày, cơ thể bỗng sụp xuống, sức lực toàn thân dường như bị rút sạch, giọng nói của cô mệt mỏi, tinh thần sa sút cực kỳ: "Nói thật, tôi rất hoảng sợ, những chuyện anh làm với tôi... tôi không hiểu nổi... hiện tại còn nói tìm người trông nom tôi... anh có thể nói cho tôi biết, anh rốt cuộc muốn làm gì không?"
"Nếu không muốn thì thôi." Anh lại lảng tránh vấn đề này lần nữa: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Đêm nay, Uông Thanh Huyền lại mơ giấc mơ kia.
Trong mộng, người đàn ông không rõ mặt đè cô ở dưới thân như cũ, thô bạo xông vào. Cả người hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thịt kề thịt. Cô gào khóc, giãy giụa, phản kháng, còn người đàn ông với bàn tay có sức mạnh to lớn bóp chặt cổ cô, mãi tới khi cô không thở nổi.
Ngay trước lúc cô nghẹt thở, sương mù bao phủ trên mặt người đàn ông dần dần tan biến, đầu tiên là cái trán, tiếp là lông mày, con mắt, miệng...
"Á..." Uông Thanh Huyền tỉnh lại từ trong mộng, tay túm chặt lấy chăn trên người, thở gấp.
Cảm giác khó thở kia quá mãnh liệt, quá chân thực, tựa như thưc sự đã xảy ra.
Giấc mộng này, cô đã mơ từ hai năm nay rồi, chỉ là lúc trước, gương mặt người đàn ông luôn mơ hồ, lúc này, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy rõ nhưng tại sao lại là anh ta? Tại sao lại là Đàm Kiến Văn?
Tác dụng của thuốc ngủ biến mất, lại bị ác mộng dọa cho sợ hãi, Uông Thanh Huyền vén chăn xuống giường.
Trong phòng khách, chỉ bật một cái đèn sàn nhỏ, cô cầm bao thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu, châm thuốc. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có điếu thuốc lá bị đốt cháy phát ra tiếng vang nhỏ, cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Cô đứng dậy, kéo cửa ban công ra.
Anh ta nói anh ta tìm người trông nom cô, người kia bây giờ có ở đây không? Ở đâu chứ?
Răng môi khẽ nhếch lên, cắn vào điếu thuốc, tay cô chống lan can, thò đầu ra ngoài dò xét.
Bốn phía yên tĩnh, nhà nào cũng tắt đèn, chỉ có đèn đường dưới tầng còn mở. Thời gian này, người người đều đang ngủ, người theo dõi cô, chắc cũng ngủ rồi nhỉ?
Cô bỗng cảm thấy rất khó chịu.
Đêm tối giống như quái thú há to miệng, khiến cho cô cảm thấy sắp bị nuốt chửng.
Cô nhìn xuống, với độ cao 17 tầng, ngã xuống xác suất chết rất cao.
Vừa nghĩ tới cảnh đầu chạm đất, sọ não vỡ tan, óc văng ra, hoặc cơ thể vỡ thành mấy mảnh, ruột văng đầy đất. Đồ ngủ hai dây cô mặc trên người tới lúc đó chắc chắn sẽ không che được cơ thể khiến cho tất cả mọi người chứng kiến cô lõa thể.
Nghĩ tới đây, cô sợ rồi.
Trăng sáng sao thưa, Uông Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nhả ra một vòng khói.
Trong phòng, điện thoại trên ghế sô pha rung lên, tiếng chuông khô khan kết thúc, đứt đoạn.
Đàm Kiến Văn gọi vài cuộc, thấy cô không nhận, buộc lòng phải bấm một dãy số khác.
Nắm chặt điện thoại trong tay, năm ngón tay trắng bệch, con mắt của anh dán chặt vào màn hình trước mắt, âm thanh thâm trầm trong đêm khuya khiến lòng người hoảng hốt: "Tìm một người tới, gõ cửa."
Người ở đầu bên kia vừa mới đáp lại, anh đã sửa lại lời nói: "Khoan đã."
Lúc này, trong màn hình, cửa ban công lại bị kéo ra, rèm che bị gió thổi lên, người phụ nữ kia đi vào phòng, dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đứng dậy tắt đèn.
Cô vào phòng, cùng lúc đó, người ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng: "Anh Đàm, cô Uông trở lại rồi, đèn phòng khách cũng tắt rồi."