Trầm Linh không chỉ muốn vu thuật ba năm sau của đối phương công dã tràng, còn muốn hắn vì vu thuật thất bại mà chịu khổ do phản ứng ngược, nếu như cô thật sự thả cuống rốn vụn vào, thì đứa bé vô tội kia sẽ biến thành ác quỷ, chắc là sẽ không bị khống chế, sẽ vẫn dây dưa với bùa chú kia và tiến hành trả thù. Hiện tại, chỉ có thể nghĩ cách giải quyết hết cái cuống rốn này thôi.
- Cái bao này làm sao đây? - Trầm Liên giương mắt nhìn bao bố trong tay Trầm Linh, cái cuống rốn đó, bản thân cô cũng không dám đưa tay chạm vào.
- Hay là... - Trầm Linh cười xấu xa: "Ăn đi, tôi mang về cho em nấu canh, thứ này bổ lắm, gần đây em bị thương không ít, ăn cái này bảo đảm hữu hiệu."
"Ọe..." Dạ dày Trầm Liên nhất thời lại bắt đầu sôi trào, đến bây giờ nàng còn chưa ăn gì, cũng cảm giác được mình muốn nhổ đồ ăn mấy ngày trước ra: "Chị có thể đừng độc ác như vậy được không? Tôi không thể ăn cái này, chị lại cho tôi ăn cái cuống rốn chôn cả đêm ở trong nghĩa địa, chị có ác quá không."
- Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, cái này tôi sẽ khai đàn làm lễ cầu phúc cho em, cho xui xẻo của đứa bé trai này và gia đình nó qua đi, sau đó đốt là được rồi. - Trầm Linh cười cười, đặt bao bố vào trong quan tài, dùng cỏ dại đắp kín, lại dùng phù chú che miệng, mới lôi kéo Trầm Liên rời khỏi. Đợi lát nữa sẽ có người của Phược trực tiếp tới lấy cái bao về xử lý.
- Chị lại tốt bụng như vậy? - Trầm Liên vừa đi vừa hỏi.
- Hoá ra hình tượng của tôi trong lòng em là thế này à?
- Ấy... cũng không phải, ai bảo trước đây chị toàn làm chuyện xấu. - Trầm Liên đỏ mặt lên, lén lén nhìn thoáng qua Trầm Linh, hình như không chú ý nàng nói bậy.
Trên thực tế, Trầm Linh căn bản không chú ý người khác xem cô là ác ma hay bà đồng xấu, thậm chí cả Trầm Liên, cô mong muốn Trầm Liên nhận thức rõ bản chất của cô, nếu không hai người không thể bên nhau. Cô không thể đối với mỗi người đều tốt như Trầm Liên, cô đối tốt với Trầm Liên là đủ rồi. Mà nếu như Trầm Liên không tiếp thu rõ ràng sự thật này, có một ngày sớm muộn, nàng cũng sẽ thất vọng.
- Tiểu công chúa, tại sao phải thích bà đồng? - Trầm Linh nghiêng đầu, nhìn Trầm Liên đi bên cạnh mình.
- Một phim điện ảnh của Mỹ, "Annie Hall", có một câu rất kinh điển: Khi tôi còn con nít, mẹ mang tôi đi xem Công chúa Bạch Tuyết, nhưng mà tôi lại cứ một mực yêu thích mụ phù thủy. - Trầm Liên nhìn phương xa: "Kỳ thực, tôi nghĩ trong lòng mỗi người đều có một mặt tà ác, mặt tà ác nhất của tôi là yêu bà đồng, không phải sao?"
Trầm Linh quay đầu, khóe miệng lại không kiếm chế được mà mỉm cười, lời Trầm Liên nói chẳng những là thỏa mãn cô, còn là thổ lộ với cô. Nàng yêu bà đồng, mà bà đồng kia chính là cô.
- Này, sao không nói gì?
- Phải nói gì?
- Tôi đang đợi chị đáp lại mà, lần nào tôi nói chị cũng chẳng trả lời chút nào, chị cứ xấu hổ như vậy sao? - Trầm Liên cực kỳ bất mãn.
- Để tôi lấy hành động đáp trả em nhé. - Trầm Linh xít lại gần, khóe mắt kéo lên một chút, lá phong đỏ cùng con ngươi thấp thoáng thông minh và trong veo lại làm cho người ta mê ly, buộc rơi vào vòng xoáy mị hoặc của cô.
Trầm Liên cảnh giác lui về sau, lại dụ dỗ nàng, đồ yêu tinh này.
Trầm Linh cười rút lại thân thể và đôi tay muốn xâm phạm, tiếp tục đi về phía trước, còn bất tri bất giác bước nhanh hơn. Nhìn sắc mặt của Trầm Liên, biết nàng phải lập tức đi bệnh viện, ở đây âm khí quá nặng. Trầm Liên chưa từng chịu khổ như cô, ít thì cũng phải điều trị hơn một tháng, sớm biết như vậy, Trầm Linh tuyệt đối sẽ không đánh cược, không bỏ rơi Trầm Liên, đổi lại cho cô càng nhiều phiền phức, được một mất mười.
Trên sườn núi có đậu xe chuyên dụng của Phược, sáng sớm Trầm Linh đã gọi bảo họ phái xe đến đón mình rồi. Vừa lên xe thì chỉnh hệ thống sưởi đến mức cao nhất, sau đó dùng chăn quấn Trầm Liên vào. Tài xế lái xe bị hệ thống sưởi làm cả người đầy mồ hôi, cũng không dám oán giận một câu với Trầm Linh.
Mới đầu tinh thần Trầm Liên còn mạnh mẽ, không cảm thấy có cái gì, vừa lên xe, cơn mệt mỏi ập xuống, mới cảm thấy cả người rệu rạo, cảm giác khó chịu khó nói thành lời. Nàng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ Trầm Linh áy náy, nhưng Trầm Linh cái gì cũng biết, ôm chặt lấy nàng: "Mệt thì ngủ, tôi ở đây."
Trầm Liên cười cười, mỗi lần đều nói những lời này, cô không thể đổi một câu khác sao? Nghe lời vùi đầu vào trong lòng Trầm Linh, nặng trĩu ngủ đi.
Sắc mặt của Trầm Linh trong nháy mắt âm trầm xuống sau khi Trầm Liên nhắm mắt, khiến tài xế phía trước không tự chủ được rùng mình, tựa hồ Trầm Linh ôn nhu ban nãy kia chỉ là hoa mắt mà thấy. Dù sao Trầm Linh ở trong Phược cũng có một tồn tại đáng sợ, cô đối nghịch trời đất mà đi, không sợ nghiệt báo, lại được tất cả Trưởng Lão gia tộc sủng ái và dung túng, đáng sợ nhất là trời sinh cô kỳ tài. Đến nay ngoại trừ bảy vị Trưởng Lão ra thì tìm không ra còn có người nào có thể đánh bại cô, hơn nữa lấy thành tựu vu thuật, sợ rằng không tới ba năm, trong Phược sẽ không ai có thể hơn cô. Trong Phược vẫn đồn rằng, Trầm Linh cũng là loại tiêu biểu cho hành sự quái đản và thủ đoạn tàn bạo. Đôi tay này của Trầm Linh nhiễm máu, e rằng có thể đủ nhuộm đỏ nơi này thành dòng sông nhỏ.
- Lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện. - Trầm Linh ôm chặt Trầm Liên, cũng không ngẩng đầu lên mà thông báo với tài xế một câu. Tài xế đáng thương không dám chậm trễ, chạy xe như bay máy bay, sợ chậm một chút thôi cũng rước họa vào thân.
Vốn hơn một giờ mới có thể đến nơi nhưng tài xế này đã đua xe hơn nửa tiếng đã đến gần bệnh viện. Trầm Linh sắp xếp cho Trầm Liên vào ở phòng bệnh đơn, tuy rằng Phược ẩn nấp, nhưng thế lực lại không chỗ nào không có mặt, nhất là bệnh viện lại là nơi tài nguyên phong phú với vu sư. Trầm Linh rất dễ dàng sắp xếp một phòng bệnh xa hoa cho Trầm Liên.
Bố trí cho Trầm Liên xong, nhìn nàng ngủ, Trầm Linh mới lại lên xe đến trường học mà Kỷ Thư nói. Đã đáp ứng Kỷ Thư phải giúp cô giải quyết chuyện trường học, nếu như không làm, cô sẽ nổi trận lôi đình.
Trầm Linh vừa xuống xe, đã bị Kỷ Thư tóm lấy: "Này, sao giờ này mới đến?"
- Đưa tiểu công chúa đến bệnh viện. - Trầm Linh nhìn bốn phía một chút, chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp màu da hơi rám nắng đứng bên cạnh.
- Tiểu công chúa thế nào? - Kỷ Thư buông cổ áo Trầm Linh ra.
- Không có việc gì, chị đây là? - Mắt Trầm Linh liếc nhìn người kia.
- À, giới thiệu cho chị một chút, chị ấy tên Nhan Hi Nhiễm, là giáo viên ở đây. - Kỷ Thư lôi kéo Nhan Hi Nhiễm lại cho cô giới thiệu với Trầm Linh: "Chị ấy là Trầm Linh mà tôi kể."
- Là chị ta nhờ em giúp một tay? - Trầm Linh nhìn từ trên xuống dưới Nhan Hi Nhiễm, đích thật là một người rất hấp dẫn, lễ phép đưa tay: "Xin chào."
Nhan Hi Nhiễm có chút hoảng loạn vươn tay, nàng nhìn Trầm Linh, không cách nào liên hệ người Kỷ Thư miêu tả và người trước mắt này là một, có phải vu sư đều giống như hai người bọn họ, xinh đẹp không giống con người? Còn cái bớt khóe mắt của Trầm Linh, thật là thần bí.
Trầm Linh tà ma nở nụ cười, ngón tay ngoắc ngoắc, xẹt qua lòng bàn tay Nhan Hi Nhiễm. Động tác này cực kỳ mờ ám, nhất là kết hợp với biểu cảm lúc này của Trầm Linh, biến vẻ mặt Nhan Hi Nhiễm thoáng cái đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn Trầm Linh.
- Này, chị không có việc gì tự nhiên trêu người ta. - Kỷ Thư có chút nhịn không được, về nhà mà trêu tiểu công chúa đi.
- Ha ha, không có việc gì, chỉ đùa một chút mà thôi. - Trầm Linh không kềm chế được cười, nếu Kỷ Thư người ta khẩn trương như vậy, cô sẽ không vạch trần: "Em không phải là đã bày binh bố trận rồi sao?"
- Trị ngọn không trị gốc, oán linh theo Ti La Bình mà đến, nhưng vì Ti La Bình chết ở chỗ này, cho nên chúng vẫn còn quanh co đây, không chịu tán đi, oán khí quá nặng sẽ trực tiếp thay đổi khí chất nơi này. Hơn nữa chúng không ngừng quấy rầy những đứa trẻ vô tội ở đây. Trận pháp của em hữu hiệu ở nước ngoài, nhưng đối với chúng không có tác dụng lớn, chỉ có thể phòng ngừa chúng quấy rối, nhưng muốn thanh lý sạch sẽ còn phải nhờ chuyên gia như chị. - Kỷ Thư vuốt tay, bất đắc dĩ, cô về nước thì hầu như không có đất dụng võ rồi.
Trầm Linh nghiêng đầu một chút: "Đúng, ở đây oán khí rất nặng, trận pháp phòng ngự của em tuy rằng rất mạnh, thế nhưng dù sao đây cũng là quỷ Trung Quốc, không hiểu tiếng nước ngoài, ha ha."
- Bớt lời châm chọc đi, mau ra tay. - Kỷ Thư chán nản.
- Đừng vội, tôi phải khai đàn làm phép, hiện tại hơi lộ liễu, hai người cũng không muốn làm lớn chuyện chứ, buổi tối trở lại. Siêu độ những thứ có thể siêu độ, đánh tan những không thể siêu độ.
- Không cần ác như vậy, dù cho không thể siêu độ, cũng còn có phương pháp khác mà, chị đánh cho hồn bay phách lạc cũng hơi... - Kỷ Thư hết chỗ nói rồi, người này thật đúng là thủ đoạn độc ác.
- Lẽ nào chăm chúng như thế, trước khi hóa thánh ác linh còn siêu độ đưa đi đầu thai? Rất phiền, tôi mặc kệ. - Trầm Linh nói như chuyện đương nhiên, khiến Nhan Hi Nhiễm một bên nghe cũng nghẹn họng nhìn trân trân, thảo nào ban nãy Kỷ Thư cảnh cáo nàng chớ chọc tên sát tinh(*) trước mắt này.
(*) Những chòm sao phá hoại vận mệnh.
- Ngoại trừ từ bi với tiểu công chúa ra, chị còn có thể từ bi một chút đối với người nào khác không?
- Không có... - Trầm Linh nhún nhún vai: "Đừng nói nhảm, trước tiên tôi phải đi dạo một phòng, thăm dò hoàn cảnh một chút."
Không có? Kỷ Thư ngây ra một lúc, thoạt nhìn hai người bọn họ có tiến triển đột phá, ha ha, lần sau gặp Trầm Liên phải moi móc một chút làm sao có thể hàng phục bà đồng này.
Trầm Linh dạo qua một vòng chung quanh trường học, vừa lúc tan trường, nhất thời ngoài lớp học đầy ắp người. Tất cả những người bạn nhỏ đều nhìn Trầm Linh, Kỷ Thư, còn có cô nàng mỹ nữ đặc sắc Nhan Hi Nhiễm. Mặc dù những đứa bé này còn nhỏ, thế nhưng tư tưởng đã rất trưởng thành. Thậm chí có một cậu nam sinh lớp một chạy đến trước mặt Trầm Linh, vươn đôi tay non nớt nhỏ bé, lôi kéo Trầm Linh: "Chị ơi, chờ em lớn lên, chị gả cho em nha?"
Mặt Trầm Linh lập tức dài ra, trên đầu hiện đầy hắc tuyến, không cần quay đầu cũng biết tên Kỷ Thư kia đang cố gắng nghẹn cười, ngay cả Nhan Hi Nhiễm bên kia cũng che miệng cười trộm.
- Đồ ranh con, lông còn chưa đủ dài đã đòi cưới vợ hả? Có tin tao quăng cho mày một thằng trai tơ làm vợ không? - Lại trưởng thành sớm như vậy, Trầm Linh hung tợn đe dọa. Khí thế của Trầm Linh luôn luôn bức người, người lớn còn chịu không nổi huống hồ một đứa bé.
- Oa... - Hiển nhiên cậu nam sinh đáng yêu này nào biết trai tơ là thần thánh phương nào, lập tức bị dọa đến khóc lên.
Nhan Hi Nhiễm thấy học sinh bị dọa sợ quá khóc, vội vàng kéo đứa bé vào trong lòng nhẹ giọng dụ dỗ, tuy rằng trong mắt có ý trách cứ, con nít nói chuyện không để tâm, cô tính toán cái gì với một đứa bé, thế nhưng cũng không dám nói thẳng ra.
Trầm Linh nhìn ra Nhan Hi Nhiễm trách cứ, khinh thường quay đầu, bản thân còn chưa lo được còn học tiểu công chúa làm cái thể loại người tốt chết tiệt, đồng tình tràn lan.
- Này, Trầm Linh, chị tính toán cái gì với một đứa bé? Người ta nhắm trúng chị thì có sao? Chờ thằng bé lớn lên thì chị cũng thành bà già rồi, còn thích chị mới là lạ đó. - Kỷ Thư một bên châm chọc, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, cô nhìn thái độ Trầm Linh đối với Nhan Hi Nhiễm thì có chút khó chịu, tốt xấu cũng là bạn bè của cô, Trầm Linh không thể khách khí một chút sao.
- Hừ, tôi đây không ai thích? - Trầm Linh không cam lòng tỏ ra yếu kém, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Kỷ Thư.
- Là không ai dám thích nhỉ. - Kỷ Thư le le lưỡi, ai dám lấy một bà đồng về nhà.
Trầm Linh liếc một cái, lười ở trước mặt đám con nít chưa dứt sữa tranh luận cùng cô, quay mặt đi. Cô đi thẳng tới phòng học Ti La Bình ở, cắm hai cái lá cờ ở hướng đông bắc và tây nam. Kỷ Thư vừa nhìn, là cờ chiêu hồn.
- Này, chị cắm cờ chiêu hồn ở đây để mở quỷ môn quan?
- Yên tâm đi, tuy rằng đông bắc và tây nam là cửa tử, thế nhưng có trận pháp của em thủ ở đây, không có hồn phách dám đi vào, huống hồ oán khí và sát khí ở đây nặng như vậy, đi vào cũng bị cắn nuốt. Tôi tập trung hồn phách nơi này lại, buổi tối tới siêu độ thuận tiện hơn. Cơ mà...
- Cơ mà cái gì? - Kỷ Thư truy vấn.
- Cơ mà nếu có hồn phách không biết tốt xấu xông tới muốn chết, thì tôi bó tay.
- Quả nhiên...
Kỷ Thư xoay người đi tìm Nhan Hi Nhiễm còn đang dỗ dành đứa bé kia, ở cùng Trầm Linh tuyệt đối sẽ chết sớm vài năm.