Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 10

Nhìn vào dãy số của thẻ ngân hàng, miệng Lam Lâm đầy cay đắng, rút điện thoại ra do dự một lúc rồi gọi cho Quân Lệnh “ Diêm tiên sinh, xin lỗi tôi...”

“Suy nghĩ kỹ rồi? Cô ở đây, tôi qua đón cô” Diêm Quân Lệnh mở cửa xe, nhìn thấy điện thoại cùng chiếc bánh nhỏ, khuôn mặt đang nghiêm khắc liền dịu dàng đi rất nhiều, nhìn Thẩm Hoằng bên cạnh vô cùng hồi hộp.

“Cái kia... Tôi muốn nói, tiền của anh muộn một chút tôi trả được không?” Lâm Lam ngọt ngào nói, âm thanh có chút ngượng ngùng, nhưng làm cho Diêm Quân Lệnh biết anh đây là bị cự tuyệt rồi.

“Được, nhưng những lời tối qua là chắc chắn, cô có thể suy nghĩ một chút, tôi phải trở về Yên Linh một chuyến, ngày mai gặp.” Nói xong Diêm Quân Lệnh không chờ Lâm Lam cự tuyệt, liên cúp máy, giọng nói đột nhiên trở lại lạnh lùng như trước. “Quay đầu, tới sân bay.”

“Alo, Diêm đại ca, có phải anh bị cô gái kia cự tuyệt rồi không?” Lâm Hoằng nghe thấy giọng của Diêm Quân Lệnh thay đổi, trêu chọc hỏi.

“Chuyện nói cậu nói điều tra, đã làm xong chưa, gần đây rảnh quá nhỉ?” Câu nói cuối cùng Diêm Quân Lệnh rất bình thường, nhưng Trần Hoằng nghe ra được một mối uy hϊếp rõ ràng bên trong nó.

“Qua sự giám sát, người kia quả thật là trợ lý của Lý San. Nhưng không có chứng cớ nói lên Hàn Hình Nhi sai khiến. Đại ca, gần đây giám sát có chút lỏng lẻo rồi, nhưng tôi thấy rất nhiều người đáng tiếc vì sự thất bại của Lâm Lam, hình tượng của cô ấy mặc dù không phải là cái kiểu hot ở trên mạng, nhưng phải thừa nhận, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, đặc biệt là cặp chân dài một mét hai,...a a đại ca ý của tôi là cô gái này đặc biệt có tiềm năng!” Trần Hoằng nói được một nửa, thấy ánh mắt lạnh lùng của Quân Quân Lệnh lập tức chuyển giọng.

“Cho cậu nội trong hai ngày điều tra kỹ càng, nếu không...”

“Nếu không cái gì?” Thẩm Hoằng chạy qua truy hỏi.

“Tháng sau, Tấn Hải tuyển người làm lễ tẫn quảng cáo, cậu tiếp khách” Diêm Quân Lệch nhếch mép, một bụng đen tối nói ra.

“Đcm, tôi không đi. Lần trước cùng lão kia uống rượu, suýt thì chết rồi, quay về phải nằm tận hai ngày, có đánh chết cũng không đi.” Thẩm Hoằng nghe tới, suýt thì nhảy cẫng lên.

“Ờ, vậy hai ngày sau đem bằng chứng cho tôi.” Nói xong, vừa may tới sân bay, Diêm Quân Lệnh xuống xe lập tức đến phòng VIP.

Thẩm Hoằng bi ai ngồi trong xe “Đcm, lại bị chơi chiêu rồi”

Bệnh viện.

Lâm Lam cúp máy, có chút bất lực, cô cảm thấy Diêm Quân Lệnh không tồi, hôn nhân không phải trò đùa trẻ con, chỉ là nghĩ tới ước vọng của ba mẹ, có chút chần chừ.

Trở về căn hộ, Hàn Hình Nhi vẫn như cũ không ở đây. Nghĩ tới những gì nghe được tại ở bên ngoài phòng làm việc của Trần Lâm Kiệt chiều nay, nếu là nói ngày trước với Trần Lâm Kiệt ôm một chút hy vọng, nhưng hiện tại biết rõ bọn họ không có khả năng rồi.

Bọn họ có con rồi, sự tồn tại của mình chỉ là câu chuyện cười mà thôi.

Mệt mỏi nằm trên giường, lăn qua lăn lại lòng bàn chân đều muốn đau phát hỏa rồi, nhưng chương trình ngày mai vẫn phải đi.

Nhắm mắt nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở hai ngày qua, Lâm Lam có cảm giác như một loại ác mộng kéo dài, dường như tỉnh lại, cô không bị thương, trò chơi như ý, Lâm Kiệt cũng không nɠɵạı ŧìиɧ, Hình Nhi vẫn là bạn thân nhất của cô, ba ba cũng khỏe mạnh hơn nắm lấy tay cô, cùng cô bước vào nhà thờ...

Mở mắt ra, xung quanh một mảnh mịt mờ, ánh đèn bên ngoài cửa sổ mờ ảo, ánh sáng yếu ớt phủ lên trần nhà trắng, làm cho cả căn phòng dường như bị bao phủ bởi một màu vàng đất ngột ngạt.

Đáng sợ nhất từ trước đến nay không phải là ác mộng, mà là sau khi tỉnh giấc không thể thay đổi sự thật.

Cảm một đêm, lúc mộng lúc tỉnh, đến lúc tỉnh táo hẳn đã là 11 giờ chiều ngày hôm sau, cổ họng khô khốc, trán nóng bừng.

Miễn cưỡng thức dậy uống vài viên thuốc giảm sốt, cầm điện thoại lên có vài cuộc gọi nhỡ. Trong số đó cả của Trần Lâm Kiệt, Lâm Lam không quan tâm, tắm rửa chút rồi ra ngoài, kết quả cửa căn hộ mở trước rồi.

Hàn Hình Nhi mặc bộ quần áo hôm qua mặc, nhìn thấy Lâm Lam vô cùng ngạc nhiên “Cậu làm sao ở đây?”

“Tôi tại sao không thể ở đây?” Lâm Lam nhìn chăm chăm vào quần áo của Hình Nhi, mặt trắng bệch hỏi cô.

“Ờ” nghe tới câu này, giọng điệu khinh thường ờ của Hình Nhi, cũng không phải giả vờ rồi, rất không bình tĩnh muốn duỗi tay đẩy Lâm Lam, kết quả Lâm Lam bất động. Hàn Hình Nhi đột nhiên cười tươi như hoa “Cậu có phải rất tò mò tối qua hai tối qua chúng tôi ở đâu không?”

Lâm Lam bất động, chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Hình Nhi.

Hàn Hình Nhi cũng không có ý định chờ Lâm Lam trả lời, làm bộ giả tát vào mặt cô “Cậu đoán không sai, tôi ở cùng Trần Lâm Kiệt. Ngoài ra, không phải chỉ có hai đêm, còn có vô số buổi, tôi đều ở bên chỗ anh ấy.”

Hàn Hình Nhi.

“Sao vậy, tức giận rồi? Lâm Lam đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, cậu sớm biết tôi thích Lâm Kiệt, kết quả ngày hôm nay đều là tôi nỗ lực đạt được, cũng là cậu ngu ngốc, xem tình địch là người thân, là bạn thân. Những lời nói của Hàn Hình Nhi như con dao sắc chém vào xương sườn của Lâm Lam. Lâm Lam đau đớn đến mức một câu phản bác cũng không nói nên lời.

Đúng vậy, bởi vì Lâm Lam ngu ngốc, nên mới để sự nghiệp và tình yêu sụp đổ, mới để bạn trai và bạn thân chà đạp cô ấy, đều bởi vì cô ấy quá ngu ngốc.

Lâm Lam đứng đó toàn thân phát run, Hàn Hình Nhi tùy ý cởϊ áσ ngoài, để lộ vết hôn ám muội trên cổ và ngực.

Tất cả những chuyện này là để tuyên bố tối qua đã xảy ra chuyện gì, Lâm Lam biết Hàn Hình Nhi cố ý, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế cơn buồn nôn ở dạ dày và sự đau khổ cùng cực.

Yêu sai người không phải là sai, sai là ở chỗ u mê không chịu tỉnh ngộ.

Cho đến thời điểm này, Lâm Lam vẫn tự thuyết phục mình đây chỉ là sự hiểu lầm, và sự thật đẫm máu nói cho cô đây chính là sự thật, tất cả sự phản bội đều là sự thật.

Run rẩy nhấn xuống điện thoại trong túi, quay đầu nhìn dấu vết ám muội của Hàn Hình Nhi. “Vì vậy trong cuộc thi sắc đẹp “Tấn Thế Star” cái đinh trong giày của tôi cũng là do cậu sai khiến Lý San làm?”

“Tôi đã khuyên cậu rồi, là cậu không nghe, tôi còn phải làm thế nào?” Hàn Hình Nhi ngây thơ trả lời, rồi dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Lâm Lam “Cậu cho rằng Lâm Kiệt sẽ tin cậu, hay là ban tổ chức cuộc thi sẽ tin cậu. Lam Lâm đừng ngây thơ như vậy, kết quả cuộc thi đã có rồi, tôi hiện tại mới chính là quán quân, mới là ngôi sao số một.”

“Cậu không cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình sao, lương tâm cậu có an ổn không?” Lâm Lam không thể tin nổi, bản thân có thể cùng cô ấy làm bạn thân hai năm.

“Lương tâm đáng giá bao nhiêu tiền? Cũng chỉ loại ngốc như cậu mới làm nên sự tình như bây giờ.”

Rầm!

Nói xong Hàn Hinh Nhi đi thẳng vào phòng tắm, đóng rầm cửa lại. Lâm Lam run run cầm lấy điện thoại, lưu lại bản ghi âm vừa rồi.

Không khí ám đạm của căn hộ, vốn dĩ còn đang phát sốt, sau khi bị Hàn Hình Nhi tận lực đả kích, thần sắc của Lâm Lam càng tệ đi. Không ăn gì liền tới công ty, Lý San đã ở đó chờ cô rồi.

“Lâm Lam làm sao bây giờ mới tới, gọi điện cậu cũng không nghe, ông chủ nói lần catwalk này không thể xảy ra sai sót nào.” Ngữ khí của Lí San không tốt tý nào nói với Lâm Lam.

“Ờ” Lâm Lam nhìn Lý San rất kỹ, cô ấy đã xác định rõ người đã giở thủ đoạn với giày của cô là Lý San.

“Cô ờ là ý gì” Lý San rất không hài lòng, địa vị và danh tiếng của Lâm Lam ở công ty này, cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?

“Người đang ở trên trời nhìn, tuy rằng bánh răng cưa của Chúa quay rất chậm, nhưng mài rất sắc.” Lâm Lam dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Lý San rồi bước vào trong.

“Thần kinh bệnh, cố ra vẻ huyền bí.” Thẳng tới lúc Lâm Lam bước vào trong mới giễu cợt nói ra một câu, nhưng trong lòng có chút sợ hãi.

Lâm Lam đã uống thuốc hạ sốt rồi, mặc dù nhiệt độ đã giảm xuống, nhưng cổ họng vẫn khô khốc và khó chịu, cũng rất chóng mặt, một chút khẩu vị cũng không có, từ công ty cầm lấy đồ của cô ấy, rồi mới cùng Lý San đến đường sắt gao tốc.