Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 22: Bạch nguyệt quang của Tổng giám đốc 22

Bây giờ Lộ Thiệu Quân với Vệ An Huyên đều có những bước phát triển mang tính đột phá. Kết quả vị tổng tài này cứ luôn nhớ thương hắc nguyệt quang, luôn chạy qua bên này. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Sống đến canh ba, canh năm cũng phải chết*.

*Sống đến canh ba, canh năm cũng phải chết- 活到了三更, 五更也要死: Sự sống và cái chết vốn đã được định sẵn. Khi thời khắc đó đến, dù là ai cũng phải chết. Nó cũng có nghĩa là, con người không thể đấu lại số phận của sự sống và cái chết.

Hiện tại chỉ có hai con đường để đi, một là ngoan ngoãn chờ chết, để cho hai người họ không phải mang tiếng vô đạo đức cũng như tai họa về sau, không cần băn khoăn về Lý Y Y.

Cái còn lại chính là ly hôn, ly hôn thì không dễ như vậy. Lộ Thiệu Quân bày ra bộ dạng yêu Lý Y Y thảm thiết, muốn ly hôn ư? Chắc chắn không được.

Trừ phi Lộ Thiệu Quân biết vợ mình không tốt như những gì hắn nghĩ, hơn nữa còn là một cái Hải hậu* trêu hoa ghẹo nguyêt.

*Hải hậu: nghĩa là người phụ nữ có nhiều lốp xe dự phòng. Đàn ông thì gọi là Hải vương.

Như vậy cũng đừng mong ly hôn được, cắm sừng tổng tài bá đạo e rằng chỉ có một con đường chết thôi. Một khi bị bắt được, lập tức GO DIE.

Hệ thống thở dài một hơi: “Khó quá khó mà!” Thật sự không cam tâm cứ như thế đi, làm như muốn tìm được một thân thể thích hợp là dễ lắm ấy?

Lãng phí năng lượng của nó.

Hệ thống hỏi Phù Gia: “Cô có biện pháp nào không?”

Phù Gia: “Cậu không có biện pháp, thì sao tôi có biện pháp gì được.”

Hệ thống:...

Ký chủ này nghe lời thì đúng là nghe lời thật, thế nhưng có hơi ngu ngốc.

Nếu không cần thiết thì nó cần ký chủ làm gì chứ.

Lộ Thiệu Quân nhìn người vợ của mình ngủ say, lòng chìm vào đau khổ vô tận. Vốn dĩ là bộ dạng xinh đẹp vui cười, vậy mà bây giờ lại nằm trên giường không nhúc nhích.

Nếu không phải máy đo thể hiện nhịp đập phập phồng của trái tim, Lộ Thiệu Quân nghi ngờ Y Y chết như lần trước. Đã bị qua một lần, nếu lại bị một lần nữa, Lộ Thiệu Quân không biết mình có thể chấp nhận được không.

Cuối cùng là bản thân vui vẻ suông.

Lộ Thiệu Quân vô cùng áp lực. Trong công ty gặp nhiều chuyện, công việc thì không thuận lợi, còn bị kẹp giữa hai người phụ nữ, khiến hắn hết sức đau khổ.

Lộ Thiệu Quân nặng nề rời khỏi bệnh viện, bắt gặp Vệ An Huyên mang theo bình giữ nhiệt.

Lộ Thiệu Quân dừng bước, cau mày bất thiện hỏi: “Cô tới làm gì?”

Vệ An Huyên đưa bình giữ nhiệt cho Lộ Thiệu Quân: “Tôi có hầm cho phu nhân ít canh, anh yên tâm, tôi không thả độc vào trong đâu, tôi có thể uống một ngụm trước.”

Vẻ mặt Lộ Thiệu Quân càng xấu: “Tại sao cô muốn xuất hiện trước mặt cô ấy? Cô cố ý tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy đúng không?”

Mặt Vệ An Huyên trắng bệch, liên tục giải thích nói: “Tôi không có, tôi không phải, tôi không tính gặp cô ấy, tôi chỉ đưa cho hộ sĩ, còn dặn hộ sĩ không được nói là tôi mang đến.”

Sắc mặt Lộ Thiệu Quân không tốt nói: “Không cần đưa, cô ấy còn ngủ, sẽ không ăn.”

Vệ An Huyên đặt bình giữ nhiệt cạnh bồn hoa, mở nắp, đổ ra chén canh ấm áp bổ dưỡng: “Nếu phu nhân không uống được, vậy anh uống chút đi. Nếu đem vứt thì có hơi lãng phí.”

Đáng nhẽ Lộ Thiệu Quân không tính uống, nhưng khi thấy Vệ An Huyên bưng chén canh, khuôn mặt giữa làn khói trắng lượn lờ, mông lung mơ màng, nhưng đôi mắt của cô lại sáng rực vô cùng, ngập tràn kỳ vọng cùng cầu xin.

Hai tay của hắn bất giác đưa tới, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đã nắm chắc trong tay.

Giờ mà trả lại thì không ổn, Lộ Thiệu Quân ngồi đại trên bồn hoa, chậm rãi uống.

Món canh ấm áp xoa dịu trái tim mệt nhọc của Lộ Thiệu Quân. Canh vào miệng không mặn không nhạt, rất vừa miệng, rõ ràng là tốn nhiều thời gian để hầm.

Thân thể Lý Y Y quanh năm không tốt, đừng nói là chăm sóc cho chồng, bản thân cô có thể tự chăm sóc cho mình đã tốt lắm rồi. Có nhiều lúc, Lộ Thiệu Quân còn phải chăm sóc ngược lại Lý Y Y.

Lộ Thiệu Quân cũng vui vẻ vì Lý Y Y ỷ y có hắn, phụ thuộc vào hắn, chuyện gì cũng tin tưởng hắn sẽ cứng rắn chống đỡ.