Nhìn tình huống này, Phù Gia hỏi: “Thế giờ làm sao đây, chúng ta ly hôn hả?” Nếu cứ tiếp tục như vậy, người công cụ là cô đây sẽ thật sự bệnh chết đó.
Lộ Thiệu Quân không chút suy nghĩ liền từ chối việc này: “Không thể nào, chúng ta sẽ không ly hôn, người anh yêu là em mà.”
Phù Gia nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ rất phiền não: “Anh yêu em, nhưng lại không chút chần chừ mà cắm sừng em hả?”
Lộ Thiệu Quân giải thích: “Lúc đó ý thức của anh rất mơ hồ, anh cứ nghĩ đó là em, vẫn luôn nghĩ rằng người đó là em.”
Vẻ mặt Vệ An Huyên buồn bã, nếu nói đêm đầu tiên là sai lầm, là hiểu lầm. Vậy thì ngày hôm sau thì sao?
Rõ ràng là Lộ Thiệu Quân tỉnh táo.
Trong lòng Vệ An Huyên rất đau, bị đâm từng nhát lại từng nhát.
Phù Gia hỏi Lộ Thiệu Quân: “Vậy dù thế nào anh cũng không ly hôn với tôi sao?”
Lộ Thiệu Quân kiên định gật đầu: “Đúng vậy, anh sẽ không ly hôn, nhất định không ly hôn.”
Biểu cảm của Phù Gia có hơi chán ghét. Bên này không ly hôn, bên kia lại ở cùng người phụ nữ khác. Chạy qua chạy lại giữa hai người phụ nữ, hắn sẽ rất khó duy trì được sức nóng mạnh mẽ nha, loại sức nóng này tượng trưng cho sức sống (lực lượng của sinh mệnh) đó.
Nếu tinh khí thải ra quá nhiều, cơ thể sẽ giống như chiếc thúng bị đâm thủng, không ngừng tiêu tán lực lượng của sinh mệnh, khiến cho cơ thể ngày một già nua héo úa, lạnh ngắt.
Phù Gia hỏi: “Tại sao anh lại thích tôi?” Rốt cuộc là thích Lý Y Y ở chỗ nào chứ, cứ một mực chung thủy không đổi.
Lộ Thiệu Quân: “Em chính là em, là độc nhất vô nhị. Không phải bởi vì em có điểm gì đó nên anh mới thích em, mà là vì em chính là em.”
Loại cảm giác này Phù Gia không hiểu, nhưng vẫn là sắc bén hỏi: “Vậy anh sẽ giải quyết Vệ tiểu thư như thế nào?”
Lộ Thiệu Quân vội vàng nói: “Anh sẽ bồi thường cô ta thật tốt, chuyện này dừng tại đây.”
Phù Gia nghiêng đầu: “Vậy về sau hai người còn liên lạc với nhau chứ?”
Lộ Thiệu Quân lắc đầu: "Sẽ không.”
Phù Gia: “Có thể làm được sao?”
Lộ Thiệu Quân gật đầu: “Có thể.”
Phù Gia ôm eo của mình, cảm giác thận rất đau rất đau. Lộ Thiệu Quân nói nhiều một chữ, thận cô lại đau thêm một chút.
Lộ Thiệu Quân thấy sắc mặt của vợ mình tái nhợt, hai mắt nhìn thẳng, nói: “Y Y, em đừng tức giận, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng tốt. Nhưng nhất định không nên tức giận, gây tổn hại đến sức khỏe của bản thân.”
Lộ Thiệu Quân là một người kiêu ngạo, nhưng lại cúi đầu trước mặt Lý Y Y, hận không thể tự tát bản thân. Cảnh tượng này khiến tim Vệ An Huyên vô cùng đau nhói.
Suy cho cùng thì Lý Y Y có cái gì tốt chứ, ngay cả khi cô ta làm ra chuyện này. Trước đó Lộ Thiệu Quân thề nhất định phải tìm cho bằng được người báo cảnh sát. Nhưng bây giờ, Lộ Thiệu Quân hoàn toàn đem chuyện này vứt sau đầu.
Phù Gia: “Đỡ tôi lên giường trước đi.” Thận cô đau quá.
Hiện tại cục diện đã bị đông cứng lại rồi, cách duy nhất để phá vỡ nó là cô phải chết.
Sau khi cô chết, nói không chừng Lộ Thiệu Quân sẽ đem chuyện vợ mình qua đời trách lên đầu Vệ An Huyên. Cảm thấy là do Vệ An Huyên chạy tới trước mặt vợ mình, kể lể chuyện này, khiến cho vợ mình kích động, rồi sau đó bệnh tình đột ngột thay đổi, dẫn đến tử vong.
Cho dù là như thế nào, cũng trăm sông đổ về một biển.
Lộ Thiệu Quân vội vàng ôm Phù Gia lên giường, chóp mũi chảy mồ hôi: “Em cảm thấy thế nào? Nếu không gọi bác sĩ đến nhé.”
Phù Gia nhắm mắt lại: “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, có hơi mệt mỏi.”
Lộ Thiệu Quân liên tục nói được: “Anh ở bên ngoài phòng bệnh, có chuyện gì thì cứ kêu anh.”
Lộ Thiệu Quân đóng cửa phòng bệnh, nói với Vệ An Huyên: “Thư ký Vệ, cô không nói không rằng tự ý chạy tới bệnh viện làm gì? Như vậy chẳng phải khiến cho Y Y biết mối quan hệ của chúng ta à? Tôi đã nói rồi, tôi muốn giấu cô ấy.”