Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 15: Bạch nguyệt quang của Tổng giám đốc 15

Phù Gia gật đầu: “Vậy anh mau đi đi, thế nhưng em có một yêu cầu.”

Lộ Thiệu Quân hỏi: “Yêu cầu gì.”

Phù Gia: “Cho em liếʍ một cái nữa.”

Lộ Thiệu Quân:…

Có, có chút bất ngờ.

Lộ Thiệu Quân không có cách nào, đành hạ người xuống cho Phù Gia liếʍ.

Phù Gia lập tức vui mừng ôm cổ Lộ Thiệu Quân, liếʍ cổ Lộ Thiệu Quân như liếʍ sữa chua vậy.

Ánh mắt của cô trong veo, mang theo thích thú, còn Lộ Thiệu Quân trong mắt cô thì không khác gì đồ ăn.

Lộ Thiệu Quân cảm giác cổ là lạ, nắm đấm không nhịn được mà nắm chặt, gân xanh cũng nhảy lên. Ngay cả mặt và cổ đều cũng không khỏi bốc lên luồng nhiệt, khiến cho hơi nóng bốc hơi càng thêm lợi hại.

Phù Gia vừa thấy tình hình này, càng liếʍ hăng say hơn nữa, tình huống Lộ Thiệu Quân càng thêm tệ hại.

Này, này…

Vất vả trải qua cực hình liếʍ láp mà không ai có thể hiểu được. Lộ Thiệu Quân ra phòng bệnh, sắc mặt vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhắn tin cho đối phương: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Đối phương rất nhanh đã trả lời: “Anh nói thử xem, nếu video này không cẩn thận đăng lên diễn đàn đối tác hay là trang web của công ty thì sẽ có hậu quả gì nhỉ.”

Hậu quả gì sao? Quả thực đây là hình phạt công khai, chết chìm trong nước bọt của xã hội, không thể quay đầu làm người.

Uy tín Lộ Thiệu Quân sẽ giảm sút rất nhiều, thậm chí không thể tiếp tục ở công ty. Chiêu này quá độc ác.

Không cẩn thận một chút thì thôi đi, còn té ngã tàn nhẫn như vậy.

Nhưng Lộ Thiệu Quân cũng khẳng định, người giữ video này chắc chắn là người trong công ty, lại còn thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác như vậy. Trăm phần trăm không thể nghi ngờ chính là giám đốc Trương.

Vốn dĩ Lộ Thiệu Quân tính để mấy người này làm người nhàn chỉ biết nhận tiền. Nhưng bây giờ xem ra, nhàn hạ họ cũng không muốn. Có điều là chuyện này phải từ từ làm.

Nhưng bị người ta uy hϊếp không phải là chuyện vui vẻ gì. Tạm thời Lộ Thiệu Quân còn chưa nghĩa ra cách phá cục diện này, nên vô cùng buồn rầu.

Trong lòng hắn vẫn giận chó đánh mèo lên Vệ An Huyên. Lúc ấy, hắn đem Vệ An Huyên thành Lý Y Y, cho rằng là vợ mình nên mới muốn làm gì thì làm. Cơ mà Vệ An Huyên đang tỉnh táo, cô ta cứ thuận theo như thế?

Nếu cô ta cự tuyệt, thì giờ nơi nào còn có chuyện phiền toái này.

Lộ Thiệu Quân gọi điện thoại cho Vệ An Huyên: “Cô đang ở đâu? Tôi sang tìm cô.”

Lúc nhận điện thoại, Vệ An Huyên cũng rất hồi hộp. Sau khi gửi định vị cho Lộ Thiệu Quân, lập tức bắt đầu trang điểm. Tuy rằng biết đối phương kiếm mình là có chuyện, nhưng cô ta vẫn không thể khống chế được mà kỳ vọng.

Nhưng nghĩ đến vợ hắn, người vợ vẫn còn nằm ở trên giường bệnh. Lòng Vệ An Huyên lại rối bời lên.

Hệ thống nói với Phù Gia: “Lộ Thiệu Quân đi tìm Vệ An Huyên.”

Phù Gia không phản ứng gì, lật thực đơn, chán nản xem bữa trưa ăn gì đây, tùy ý nói: “Đó là chuyện hết sức bình thường. Lúc này Lý Y Y đã chết, tình cảm giữa hai người bắt đầu nảy sinh.”

Sự tồn tại của cô ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người họ, hơn nữa còn khiến cho tình cảm đó trở nên bất chính.

Hệ thống khinh miệt xì một tiếng: “Đồ đàn ông cặn bã. Trước khi nɠɵạı ŧìиɧ có thể ly hôn trước không chứ?”

Thân thể Lý Y Y không tốt, chuyện giường chiếu Lộ Thiệu Quân đều cực kỳ khắc chế. Thế nhưng Vệ An Huyên là một phụ nữ khỏe mạnh. Mặc dù ngoài miệng Lộ Thiệu Quân nói trong lòng mình chỉ yêu mỗi người vợ đã mất, nhưng vẫn luôn là mê luyến cơ thể Vệ An Huyên.

Cái loại du͙© vọиɠ nguyên thủy ấy, không tìm được trên người Lý Y Y, những cảm xúc thể xác thuần túy nhất đều không được thỏa mãn.

Rốt cuộc Phù Gia cũng xác định được trưa nay ăn gì: “Bữa trưa chúng ta ăn canh đầu cá đậu hủ* nhé.”

Hệ thống: “Tôi thì không ăn được, còn cô thì chẳng gấp chút nào nhỉ. Cô đã bị cắm một đồng cỏ xanh mướt rồi đó.”