Một đoạn đường ngắn ngủn, thế mà Lộ Thiệu Quân ôm Phù Gia gầy yếu đã đổ mồ hôi đầm đìa. Anh ta nhẹ nhàng đặt Phù Gia lên giường, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Phù Gia còn nằm trên giường, hệ thống đã hào hứng bắt đầu bàn kế hoạch tiếp theo với Phù Gia, sống thế nào, làm việc tốt thế nào, làm sao có được danh tiếng, hoàn thành một cuộc đời ý nghĩa.
Thay cho nguyên chủ có được một cuộc đời hoàn toàn khác.
Phù Gia hỏi: “Linh hồn này muốn gì?”
Hệ thống: “Tôi hỏi rồi, cô ta không phục. Đều là nɠɵạı ŧìиɧ, cô ta không làm gì cả, còn Lộ Thiệu Quân cái gì cũng làm. Dựa vào đâu mà sau khi cô ta chết lại khinh thường cô ta, ỷ vào việc cô ta chết không thể nói gì đúng không.”
Phù Gia:...
Vốn dĩ là ỷ vào cô chết không thể nói gì.
Phù Gia hơi đau đầu, “Tôi đọc sách rồi, sách nói học làm tấm gương tốt, giúp cụ già qua đường.”
Hệ thống lập tức giơ tay lên, “Dừng, mau dừng lại. Không có gia tài bạc triệu, mà cô còn muốn làm việc này?”
Phù Gia lại nói: “Hay là, quyên tiền như thế giới trước, lập viện nghiên cứu.” Có tiền thì cứ vung tiền thôi.
Giúp cụ già qua đường cũng không thực tế, cuối cùng không biết là ai giúp ai.
Hệ thống trầm giọng: “Hiện tại thân thể này của cô là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, có thể ở phòng bệnh như thế này hoàn toàn là vì Lộ Thiệu Quân giàu có. Lấy Lộ Thiệu Quân, bố mẹ cô đều là những kẻ hút máu, cô đã cắt đứt quan hệ với họ.”
“Thực ra, sau đó để Lộ tổng hoàn toàn quên ánh trăng sáng là mình, cô đã trở thành người lợi dụng người khác, ham hư vinh, hơn nữa còn là một trà xanh kỹ nữ và có vô số lốp xe dự phòng.”
Nhưng điều Phù Gia chú ý là: “Tôi có nhiều lốp xe dự phòng như vậy, sao chỉ có người đàn ông này ở đây?”
Phù Gia hiểu được khá nhiều thứ, trà xanh trà đỏ, lốp xe dự phòng, u mê mất não.
Hệ thống: “Lốp xe dự phòng là gì. Là thứ đồ mà lúc cần mới dùng, lúc không cần thì không tồn tại. Nếu đều tụ tập ở đây, chính là hiện trường trapgirl bị lật xe.”
“Y Y, sao em không nói gì? Từ lúc tỉnh lại đến giờ em không nói gì cả?” Lộ Thiệu Quân lấy lại bình tĩnh sau cơn xúc động, cảm thấy tâm trạng Y Y quá bình thản, không giống người vừa trải qua cửa tử.
Cũng không ôm anh ta khóc lóc thảm thiết, không khóc nức nở trong lòng anh ta. Y Y là cô gái rất yếu đuối, rất dựa dẫm vào anh ta.
Phù Gia nói: “Nhìn thấy anh rất vui.”
Lộ Thiệu Quân cũng nghiêm túc nói: “Gặp em còn vui hơn.”
Phù Gia nhìn Lộ Thiệu Quân, không giống người đàn ông tàn bạo, tàn nhẫn trong lời hệ thống chút nào.
Tàn nhẫn ngược đãi người phụ nữ yêu anh ta, ngược đãi trên giường, chà đạp lên phẩm giá của người phụ nữ, từng nhát dao đâm vào tim người phụ nữ.
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh ta yêu người phụ nữ đó, tại sao lại không thừa nhận? Thậm chí đổ lỗi cho người phụ nữ đó?
Trách cô ta quyến rũ mình? Chuyện này không phải chỉ hai người mới làm được sao. Ba người, tài cỡ nào mới làm được.
Hơn nữa, cô gái kia là để an ủi Lộ Thiệu Quân mất người yêu nhất, nên tự nhiên chuyện gì đến sẽ đến.
Rồi trở thành mối quan hệ lâu dài.
Lộ Thiệu Quân hỏi Phù Gia: “Y Y, em có muốn ăn gì không, anh đi mua cho em?”
Phù Gia gật đầu: “Có, em muốn ăn rất nhiều.”
Lộ Thiệu Quân: “Chờ sức khỏe em tốt hơn, anh sẽ dẫn em đi ăn thật nhiều đồ ngon. Em phải cố gắng lên.”
Phù Gia: “Cảm ơn.” Lễ phép, văn minh, làm tấm gương tốt cho xã hội.