Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 1: Bạch nguyệt quang của Tổng giám đốc 1

(*Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, nôm na là người trong lòng, người mình thích mà không có được.)

"Mục tiêu của chúng ta là..."

"Không sâu răng!"

"Sống lâu trăm tuổi!"

"Sống thọ chết tại nhà!"

Trước mỗi lần bước vào thế giới, Phù Gia và hệ thống đều tự động viên nhau, cứ như các công ty môi giới tập thể dục buổi sáng, hô hào một phen để tăng doanh số giao dịch vậy.

Hệ thống tiếc nuối nói: "Ở thế giới trước cô chỉ sống được năm mươi tuổi."

Phù Gia: "Thế giới trước tôi bị bệnh tim, là loại bệnh nặng đó." Sống được năm mươi tuổi đã là rất khó khăn rồi, chỉ cần đi nhanh một chút là tim không chịu nổi, cả người lạnh toát.

"Thế giới sau, cố gắng sống đến một trăm tuổi." Hệ thống rất chấp nhất với con số một trăm.

Sống lâu trăm tuổi là lời chúc phúc, là ước nguyện. Ước nguyện dễ đạt được như vậy thì còn gọi là ước nguyện sao?

Hệ thống chỉ nói một câu, tuổi thọ không quan trọng, quan trọng là trải nghiệm, xem Phù Gia đã làm gì trong thế giới này. Nếu đạt được mục tiêu, làm tốt, thì chết sớm cũng được.

Nhưng hệ thống sẽ không nói những lời này với Phù Gia, vẫn cố gắng động viên: "Cố lên, thế giới sau chúng ta nhất định sống lâu trăm tuổi, chết già."

Phù Gia gật đầu nghiêm túc, ánh mắt trong sáng: "Tôi sẽ cố gắng." Nhưng cô lại xinh đẹp quyến rũ, như một nàng tiên cá dụ hoặc người khác, lại có ánh mắt trong sáng. Vừa thuần khiết vừa gợi cảm.

Một lát sau, hệ thống nói: "Đã tìm được thân xác, bây giờ chúng ta đi tu hú chiếm… đi giúp người ta thực hiện nguyện vọng, lên đến đỉnh cao cuộc đời."

Phù Gia bị hệ thống ném vào thế giới, thuận tiện tiếp thu cốt truyện. Thân xác cô tiến vào đều có cuộc đời ngắn ngủi, đều gặp tai bay vạ gió, chết yểu.

Phù Gia nhập vào thân xác không chút trở ngại nào. Trong nháy mắt cô như được ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp. Cô rất rất rất thích.

Thân thể con người thật ấm áp. Cô khẽ cảm thán và ưm ư.

Nhưng thân thể lại bị lay mạnh, bị ai đó ôm chặt vào lòng, khó thở, bên tai toàn tiếng ồn ào, như quỷ khóc sói gào.

"Y Y, Y Y, em không thể rời bỏ anh như vậy, bỏ lại anh một mình."

"Em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."

Phù Gia cảm thấy rất khó chịu. Toàn mùi thuốc sát trùng, mùi này quá quen thuộc. Thế giới trước cô là khách quem của bệnh viện, sao đến thế giới này lại là bệnh nhân nữa.

Như vậy làm sao cô sống lâu trăm tuổi, sống thọ chết già được, chẳng lẽ không có thân thể khỏe mạnh nào sao?

Bên tai vẫn vang lên: "Y Y, Y Y..."

Xung quanh là tiếng khuyên nhủ ồn ào, kìm nén đau thương, đừng quá buồn, để người đã khuất cũng không yên lòng.

"Tích tích tích..." Nhịp tim vốn thẳng tắp đột nhiên đập trở lại, khiến tiếng khóc và la hét trong phòng bệnh im bặt.

"Bác sĩ, bác sĩ..." Ai đó vội vàng gọi bác sĩ, người ôm Phù Gia cuối cùng cũng chịu buông cô ra.

Phù Gia mở mắt, thấy một người đàn ông mắt đỏ hoe, khó che giấu nỗi buồn. Khuôn mặt anh tuấn, đường nét tinh tế, mặc tây trang được đặt may riêng, đang lo lắng nhìn cô.

Lộ Thiệu Quân nhìn người phụ nữ đã chết đi lúc này lại mở mắt. Ánh mắt trong sáng như hồ nước, phản chiếu rõ ràng vẻ mặt chật vật của anh ta. Anh ta gần như vui mừng đến rơi nước mắt, che mặt, "Y Y, Y Y..."

Phù Gia chỉ nằm trên giường, không nói gì. Bác sĩ khám cho cô liên tục nói: "Đây là kỳ tích y học, sau năm phút ngừng tim, tim lại đập trở lại."

=======

31/10/2024

PI: Những chương đầu của bộ này còn lậm cv quá nên PI đang edit sửa lại dần.