Tôi đi đến gần anh, chân cũng khuỵ quỳ xuống, tôi khẽ đưa đôi tay run rẩy chạm đến người anh, cứ thế… cứ thế… tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng, để cho anh có chỗ dựa mà khóc thật lớn…
Tôi nhìn những khúc xương còn nguyên vẹn ở trong bao vải, bất giác không nhịn được mà nấc nghẹn lên. Sao lại tàn nhẫn đến như vậy? Sao lão Nguyên… lão ta lại có thể làm thế với mẹ chồng tôi? Tại sao?
Chính Quân ôm chầm lấy tôi, anh khóc như một đứa trẻ bị lạc mất mẹ, đôi môi run rẩy nghẹn ngào kêu lên từng tiếng “mẹ ơi” nghe mà chua xót đến tận tâm can. Lúc trợ lý Minh đưa ba chồng tôi chạy đến, Chính Quân chỉ còn giống như một cái xác không hồn ngồi cạnh bên thi hài của mẹ mình. Ba chồng tôi hết nhìn vào bao vải rồi lại nhìn đến đứa con trai khờ dại nước mắt đang lấm lem, lúc phát hiện ra chiếc nhẫn anh đang cầm trên tay, ông như hiểu ra vấn đề, hai mắt đỏ hoen lên, mặt biến sắc đến tím tái, tay đập mạnh vào thành tường rồi nghẹn ngào nỉ non lên hai tiếng…”Kiều Diễm.” Đến lúc này… ông cũng bật khóc, một người đàn ông luôn luôn uy quyền băng lãnh… cuối cùng cũng biết rơi lệ vì một người…
Hóa ra cái bóng đen nhỏ xíu kia không phải tự dưng mà hoá vào giấc mơ của tôi, “người ấy” là đang muốn báo mộng cho tôi biết về sự hiện diện của họ. Thế mà tôi lại ngu si không hay biết gì… ngốc… tôi thật là ngu ngốc… ngu đến hết thuốc chữa rồi mà!
Phần xương người trong bao vải được chôn dưới phòng kho tại nhà lão Nguyên… chính xác là hài cốt của mẹ chồng tôi. Theo như khám nghiệm pháp y, phần hài cốt này được chôn cách đây hơn 20 năm, trong bộ hài cốt lớn lại có thêm một bộ hài cốt nhỏ nữa. Mặc dù không rõ giới tính thai nhi trong bụng mẹ chồng tôi là nam hay nữ nhưng bên phía pháp y chắc chắn là mẹ chồng tôi đã chết khi mang thai, cái thai chắc khoảng hơn 6 tháng tuổi.
Chính Quân suốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn uống gì, sau khi từ trụ sở cảnh sát về, anh cứ ngồi thẩn thờ ngoài ban công. Anh nói muốn được yên tĩnh nên tôi cũng không dám đến làm phiền anh. Nhìn đồng hồ đã điểm 12 giờ hơn, trời về khuya càng lúc càng lạnh, tôi ngồi trong phòng nhịn không được phải lấy áo ra choàng lên cho anh. Chỉ mới có hai đêm mà anh trông già hơn thường khi rất nhiều, râu lúng phúng dài ra, gương mặt thẫn thờ, một chút huyết sắc cũng không có. Tôi ngồi cạnh bên anh, nhìn anh trông bộ dạng này… thật lòng tôi chịu không nổi. Bước vào phòng pha cho anh ly trà nóng, đặt ly trà xuống bàn, tôi dịu giọng, khẽ nói:
– Anh… uống chút trà nóng cho ấm bụng rồi ngủ một chút, sáng mai mình còn lo nhiều việc lắm. Bộ anh định để gương mặt tiều tụy như thế này đến gặp mẹ và em mình sao?
Chính Quân cứ nhìn về phía vườn cây dưới nhà, đột nhiên anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt đờ đẫn, anh khẽ hỏi:
– Sao em biết… lão Nguyên giấu xác mẹ anh ở dưới sàn nhà?
May quá, cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng nói chuyện với tôi rồi… may quá!
Tôi kéo ghế lại gần anh, tôi nắm chặt lấy tay anh, dịu giọng trả lời:
– Anh còn nhớ cái ngày mà Thuỳ Trâm đưa lão Nguyên đến thăm em trong bệnh viện không? Ngay ngày hôm đó em đã nhìn thấy trên vai lão Nguyên có một bóng đen nhỏ xíu rất lạ… mà lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản là… chắc do đang ở trong bệnh viện nên em mới thấy những thứ không nên thấy. Rồi ngày kỷ niệm công ty, lúc ở trong hội trường thì không sao nhưng khi vừa bước ra khỏi công ty, em lại nhìn thấy trên vai lão lại có bóng đen y hệt lần trước, em tò mò theo lão về đến tận nhà nhưng kết quả vẫn là không tìm hiểu được gì. Cho đến mấy ngày sau, lúc em nằm mơ, em thấy bóng đen bé xíu ấy như dẫn dắt em vào nhà lão, rồi chỉ cho em căn phòng kho ấy, chỉ là… khi em chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bóng đen bé xíu ấy lại ngã người tan biến vào giữa sàn nhà. Giấc mơ được lặp đi lặp lại đến mấy lần như thế, em cảm thấy rất lạ nhưng vẫn không nghĩ được… hóa ra chỗ mà bóng đen kia ngã xuống lại chính là nơi chôn xác mẹ và em…
Nói đến đây, giọng tôi lại trùng xuống:
– Nếu em có thể thông minh hơn thì mẹ mình… đã không nằm lâu ở nơi lạnh lẽo âm u đó đến ngày hôm nay…
Chính Quân nhìn tôi, bàn tay thô sơ đầy vết trầy xước của anh khẽ chạm vào má tôi xoa xoa. Anh kéo tôi vào lòng anh, giọng anh nghẹn ngào, tay anh xoa xoa lưng tôi:
– Cảm ơn em An Lâm… nếu không có em… anh không biết đến khi nào… đến khi nào thì đứa con bất hiếu như anh mới tìm thấy được mẹ mình. Cảm ơn em… cảm ơn em!
Tôi cũng ôm chặt lấy anh, tôi vỗ về an ủi người đàn ông của mình:
– Nếu muốn khóc… vậy anh cứ khóc đi… khóc rồi ngày mai sẽ mạnh mẽ hơn, không còn buồn rầu suy tư nữa. Cuối cùng thì anh cũng tìm được mẹ… phải vui lên chứ… đúng không? Mẹ của chúng ta… sẽ được đoàn tụ với con cháu… không còn cô đơn đơn độc ôm đứa em đáng thương của mình mà chờ đợi nữa… Ngoan nào… khóc đi anh… ngoan nào!
Chính Quân dụi mặt vào vai tôi mà khóc như một đứa trẻ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể anh đang run lên vì cảm xúc dâng trào, nước mắt thấm ướt vào da thịt tôi lạnh toát. Cuối cùng thì bọn tôi cũng tìm được mẹ… kể từ nay về sau… sẽ chẳng ai dám nói chồng tôi là không có mẹ nữa đâu!
___________________
Ngày đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng là một ngày trời trong xanh, nắng vàng lung linh rực rỡ. Đứng trước mộ của mẹ, nhìn di ảnh người phụ nữ xinh đẹp cười tươi như hoa mà lòng tôi quặng thắt. Chính Quân đặt một bó hoa thật tươi trước mộ của bà, đôi tay thô ráp run run sờ lên di ảnh và những dòng chữ được khắc trên bia mộ, vẫn là không nén được đau thương mà rơi lệ. Cu Gin đứng sát bên cạnh tôi, thằng bé ngơ ngác hỏi nhỏ:
– Mẹ… sao ba lại khóc?
Tôi xoa đầu con, nghẹn giọng trả lời:
– Ba đang nhớ bà nội và em của ba đó con…
Vυ' Hiền quỳ khóc bên mộ của mẹ chồng tôi, xa xa, tôi có thể nhìn thấy được ba chồng tôi đang đứng lặng người dõi theo về phía này. Ông có nói là ông không đến nhưng cuối cùng, vẫn là nhịn không được mà đến đưa tiễn người đã từng đầu ấp tay gối với mình lần cuối cùng. Tôi cũng không thể hiểu rõ được, là ba chồng tôi có thật sự yêu mẹ chồng tôi hay không nữa… Trong đôi mắt ông từ khi biết chuyện đến giờ chỉ có chất chứa phiền muộn, thế nhưng ông lại cứ vờ như không quan tâm, vờ như không muốn dính líu đến mẹ chồng tôi nữa. Chắc có lẽ vì ông hận bà đã nɠɵạı ŧìиɧ, hận bà phụ bạc ông…
Khẽ thở dài… chuyện của quá khứ sao cứ để mãi ở trong lòng… yêu thương mà không nói ra, đó chẳng phải là bi ai lớn nhất của đời người hay sao?!
……………………………
Bên phía cảnh sát đang lập hồ sơ điều tra về vụ án của mẹ chồng tôi, kẻ tình nghi duy nhất chính là Đinh Nguyên. Nhìn vào đã biết rõ ai là hung thủ nhưng tình hình sức khỏe của lão Nguyên ngày càng xuống dốc, công tác khai thác điều tra cũng bị hạn chế đến cực điểm. Để bảo vệ lời khai, bên phía cảnh sát cho người đến trực 24/24 ở nhà lão Nguyên, bác sĩ cũng được đưa đến túc trực, chỉ chờ tình hình sức khỏe của lão khá lên được lúc nào là lấy lời khai ngay lúc ấy. Thế nhưng đến nay đã hơn ba ngày mà lão Nguyên vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục sức khỏe, một chữ từ miệng lão cũng chưa từng được nói ra. Cho đến ngày thứ năm, lão Nguyên lại cứ thế mà dần mất đi nhận thức, công tác điều tra coi như đi vào ngõ cụt…
Mà kể từ hôm chôn cất mẹ chồng tôi đến giờ, ba chồng tôi đột nhiên ngã bệnh, công việc ở công ty giao lại hết cho Chính Uy và Chính Vũ, Chính Quân bận tập trung giải quyết vụ án của mẹ anh nên anh chỉ sắp xếp được chút ít thời gian để đến công ty. Còn đâu công việc của anh sẽ do trợ lý Minh phụ trách, anh chỉ xem xét và kí tên vào giấy tờ.
Cu Gin dạo gần đây có vẻ hoạt bát hơn trước, công lao của Kiều Oánh vẫn là nhiều hơn cả. Mà gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng quên mất điều tra chuyện kẻ đã hãm hại cu Gin. Sáng nay, bé Thà vừa báo cáo kết quả mà con bé theo dõi trong suốt mấy ngày qua. Nhưng điều tra có vẻ không được khả quan cho lắm, đến bây giờ vẫn không tìm được một chút manh mối nào liên quan đến Má Lớn. Tôi không hề hoài nghi những gì mà Châu Nhi đã từng nói với tôi, bởi cô ấy là chắc chắn mới dám nói với tôi như thế. Chỉ là, tôi không đoán được… liệu trong tất cả những chuyện vừa qua, anh Cả… anh ấy có liên quan đến hay là vẫn không hay biết gì?!
………………………
Đưa cu Gin đến trường, tôi với bé Thà mới đến từ đường thắp nhang vái lạy tổ tiên phù hộ cho sức khỏe của ba chồng tôi và mọi người. Cũng như mọi khi, thắp nhang xong tôi liền đi ra ngoài để về lại nhà, lần này cũng vừa hay gặp được bà lão tóc bạc đang ngồi nhâm nhi tách cà phê đen buổi sáng. Thấy bà ấy, tôi liền đi đến gần, cười tươi chào hỏi:
– Chào bà… bà vẫn khỏe chứ ạ?
Bà lão đầu khẽ lắc lư, nhịp nhịp đùi trả lời:
– Ừ lão vẫn khỏe, mợ Hai dạo này trông mặt mày xanh xao không được tươi tắn vậy cà?
Tôi cười nhẹ:
– Dạ, trong nhà xảy ra nhiều việc quá, con muốn vui cũng vui không được.
Bà lão lại nói:
– Mọi chuyện đều sẽ tốt lên theo cách của nó, mợ suy nghĩ nhiều làm gì cho mau già. Cứ chuyện gì đến thì mình tiếp đón, rầu rĩ bây giờ rồi đến đó rầu rĩ nữa cũng vậy à mợ ơi.
Ngừng một vài giây, bà lão lại hỏi:
– Ông nội chồng mợ đâu… sao dạo này lão không gặp?
Tôi ngồi xuống ghế, trả lời:
– Dạ, ông nội đi công việc ở đâu đó rồi bà, thời gian gần đây con cũng ít gặp được ông lắm.
Bà lão bĩu môi:
– Sung sướиɠ quá nhỉ… lão nói cho mợ biết… lão già đó thấy vậy chứ không làm được tích sự gì đâu. Cậu mợ đừng có nghe lời ổng rồi hư hết chuyện lớn, nhớ chưa?
Nhìn biểu cảm của bà lão trông rất buồn cười, mà làm như giữa bà ấy và ông nội chồng tôi có xích mích gì hay sao ấy, tôi thấy bà cứ hay cà khịa ông nội chồng tôi hoài thôi.
Đang nói chuyện bình thường, bà lão lại đột nhiên nhìn tôi, giọng bà có chút khác lạ:
– Mợ Hai… dạo gần đây có chuyện gì lạ hả mợ?
Tôi hơi ngạc nhiên một chút, khẽ hỏi:
– Dạ?
Bà lão lại hỏi:
– Mợ có thấy những gì kỳ lạ hay không?
Tôi chau mày suy nghĩ:
– Thấy gì kỳ lạ… dạ… con…
Thấy tôi ấp úng, bà lão lại như hiểu ra gì đó, bà hớp một ngụm cà phê rồi lại nhàn nhạt cất tiếng:
– Tôi biết mợ là một người có tướng số rất đặc biệt mà, tôi đã nhìn người là quả không sai. Cả ba cậu nhà này đều có tình ý với mợ, tôi biết trước cả khi mợ bước chân vào nhà này đó chứ. Mà tôi ghét lão già kia cứ kén cá chọn canh vì sợ đón nhầm một cô cháu dâu có tướng số đặc biệt nên tôi không nói…nhưng nhờ như vậy thì nhiều chuyện mới được giải quyết êm đẹp. Chà, phen này lão già kia phải cảm ơn ngược lại tôi chứ đừng nói là trách móc.
– Dạ bà… bà nói gì từ nãy đến giờ… con không hiểu? Gì mà tướng số đặc biệt… mọi chuyện rốt cuộc là sao hả bà?
Bà lão khẽ cười:
– Mợ biết ba cậu nhà này cùng thích mợ đúng không?
Tôi gật gù:
– Con… cũng nghe nói hình như là vậy…
Bà lão lại nhẹ nhàng nói:
– Ông nội chồng mợ sợ là sợ đều đó xảy ra làm nứt nẻ tình anh em của ba cậu nhà này nên năm lần bảy lượt kén cá chọn canh, nhưng đợi đến lúc lão ấy lơ là thì mợ lại đột nhiên xuất hiện. Ngày nghe tin mợ về đây làm dâu thì tôi đã đoán được rồi nhà họ Dương này sẽ xảy ra biến cố cực kỳ lớn cho mà coi. Mợ giống như là một hòn đá vậy, dù nhỏ nhưng cũng đủ phá vỡ mặt kiếng vốn đã bị rạn nứt… ông già ấy sợ là sợ chính chỗ này đây.
Tôi sững sờ, mắt mở to, miệng lấp bấp hỏi:
– Chuyện này… chuyện này…
Bà lão thấy tôi lo lắng, bà lại cười, nói lớn:
– Mà mợ yên tâm đi, con người có phúc có phần cả rồi, ba cậu nhà này là do oan nghiệt từ lâu tích tụ chứ có phải do mợ đâu. Chả là lão già kia cứ nghe nói lung tung rồi đoán già đoán non, nghi kị này kia. Đó… đến cuối cùng cũng có thoát khỏi ý Trời được đâu, mợ cũng vẫn đến đây làm dâu đó thôi. Nói chung, mợ cứ biết mợ có tướng số đặc biệt là được rồi, còn chuyện của ba cậu nhà này… suy cho cùng cũng không liên quan gì đến mợ cả.
Nói đến đây, bà lão lại trầm ngâm, giọng dịu hơn hẳn:
– Chỉ là… tôi biết mợ cũng không phải là dễ dàng gì, bởi có những chuyện mà người khác không thấy nhưng mợ lại thấy… bởi vậy… mợ mới là người đứng ra móc nối lại hết những chuyện đó lại với nhau. Thôi thì đó là cái số, hết thảy đều là làm chuyện tốt cả mà mợ.
Thấy tôi vẫn còn ngẩn người ra, bà lão lại cười, nụ cười hiền lành hơn bao giờ hết:
– Chuyện này tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, coi như là sống để bụng, chết mang theo… phúc phần của ai thì người nấy hưởng… không ai vì ai mà thay đổi được phúc phần của mình. Tôi nói cho mợ biết cũng vì muốn tốt cho mợ chứ thực ra cũng không có ý trách móc gì mợ hết. Oan có đầu, nợ có chủ… hết thảy đều không liên quan gì đến mợ… mợ hiểu chưa?
Tôi khẽ gật gật đầu, đến bây giờ tôi mới hiểu được lý do vì sao cả ba anh em nhà này đều nói là có tình ý với tôi. Hóa ra không phải là do vô tình mà sự thật là do tôi có tướng số đặc biệt, giống như một vị khắc tinh chạy đến làm sứt mẻ tình cảm anh em của bọn họ. Nhưng mà… những việc xảy ra từ trước đến giờ đó đều là những ân oán của hào môn, nào phải do tôi đem đến? Có chăng, tôi chỉ là một chất xúc tác làm nền… mà chất xúc tác này có cũng được không có cũng chẳng sao… bởi tình cảm của ba anh em nhà này có được tốt như những gì người ngoài nhìn vào đâu?
– Mợ Hai… mợ hiểu hết ý lão nói hay chưa?
Tôi nhìn bà lão, gật đầu kiên định:
– Dạ con hiểu rồi… mọi chuyện đều không phải do con… đều là do ân oán của bọn họ…
Bà lão gật gù:
– Đúng như vậy, lão muốn mợ biết rõ để sau này sẽ không vì chuyện này mà đau lòng tự trách mình. Nếu trách thì trách lão biết mà không chịu nói… hứa với lão… sống để bụng… chết mang theo?
Tôi gật đầu chắc nịch:
– Con hứa!
Thấy tôi kiên quyết với quyết định của mình, bà lão khẽ gật gù cười mỉm. Mà nếu bà lão không căn dặn thì tôi cũng không định sẽ nói ra chuyện này cho bất cứ ai biết, kể cả là Chính Quân. Chuyện này suy cho cùng cũng không tốt đẹp gì, ít người biết được vậy thì càng tốt. Tôi cũng không muốn mang trên mình tội danh thiên cổ lưu truyền đời đời ở nhà họ Dương này đâu…
Chân vừa bước ra khỏi cửa hông của khu từ đường được vài bước, người làm trong nhà đã xông xáo chạy đến rồi gấp gáp nói với tôi:
– Mợ Hai… ông chủ lên cơn đau tim… xe vừa đưa ông tới bệnh viện… mợ mau tới bệnh viện xem thử đi mợ… nhanh đi mợ!