Mợ Hai Nhà Họ Dương

Chương 47


Tôi trố mắt nhìn bác sĩ, hoảng loạn đến đứng bật dậy, tôi quát lớn:

– Bị nghiện? Bác sĩ… anh có nhầm không… con tôi… nó mới có hơn 4 tuổi… làm sao… làm sao?

Bác sĩ Đăng giữ tay tôi lại, anh ta nghiêm túc trả lời:

– An Lâm, cô bình tĩnh một chút, tôi thân là bác sĩ làm sao có chuyện đọc nhầm kết quả xét nghiệm được. Lúc biết kết quả này… tôi thực sự cũng giống như cô… chuyện này… gần như là hy hữu.

Tôi vẫn không chấp nhận được chuyện này, tôi nói lớn:

– Chắc chắn lần này là có nhầm lẫn, anh nghĩ đi… con tôi còn rất nhỏ… đến ăn còn chưa xong thì làm sao biết sử dụng ma túy mà nghiện?

Bác sĩ Đăng giải thích:

– Không phải chỉ có những người biết và muốn sử dụng ma túy thì mới nghiện, mà cũng có thể… thằng bé là bị ép sử dụng nên mới bị nghiện.

– Ép sử dụng? Ý anh là sao… anh nói rõ hơn được không? Anh đừng nói lý thuyết nữa, tôi nghe không hiểu… tôi không hiểu được.

Chính Quân lúc này mới đứng dậy kéo tôi ngồi lại xuống ghế, mặt anh biến sắc nhưng vẫn cố trấn an tôi:

– Em bình tĩnh đi đã… bình tĩnh… bình tĩnh…

Tôi thở ra một hơi, tay run run nắm chặt lấy tay Chính Quân, cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, tôi lại nhìn về phía bác sĩ Đăng, tôi nói:

– Được rồi… được rồi… anh có thể… giải thích cho tôi hiểu được không? Tôi xin lỗi… khi nãy là vì tôi hoảng sợ quá… xin lỗi anh nhiều lắm bác sĩ.

Bác sĩ Đăng dịu giọng:

– Không sao, tôi hiểu tâm lý của cô lúc này…

Lại nhìn về phía Chính Quân, anh ta mới nói, giọng nghiêm nghị hơn khi nói chuyện với tôi rất nhiều:

– Chính Quân, tôi nói như vậy chắc cậu đã hiểu rồi đúng không?

Chính Quân gật đầu, giọng khàn đυ.c:

– Cậu nói đi, bây giờ tôi cần làm gì?

– Chỗ cu Gin, cậu để thằng bé ở lại bệnh viện, tôi sẽ chăm sóc và thực hiện cai nghiện cho thằng bé nếu cần. Về phía cậu, cậu giúp tôi điều tra nguồn gốc của chất gây nghiện, tôi không nghĩ là thằng bé bị nghiện ma túy.

Tôi nghe đến hai từ “ma túy” mà tay chân bủn rủn, đầu ong ong, hai tai như ù cả đi…

Chính Quân rũ mắt, một tay anh nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại đang siết chặt thành nắm đấm. Tôi biết là anh đang nhịn, nhịn đến mức gân xanh cũng nổi lên, mồ hôi thì tủa ra như nước chảy. Chuyện này quả thật quá mức kinh khủng, tôi không chấp nhận được, thật sự không chấp nhận được!

Bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Đăng, tôi vội ôm lấy cu Gin vào người, nhìn con đang ngủ li bì mà tôi không cách nào kìm nén cảm xúc của mình lại được. Tôi khóc, nước mắt lăn thành hàng, cu Gin nghe tiếng tôi khóc, thằng bé khẽ mở mắt, giọng thều thào hỏi tôi:

– Về… chưa mẹ?

Tôi lau vội nước mắt trên mặt, cố cười nói với con:

– Sắp rồi… đợi chút nữa… chút nữa nha con.

Lúc này thì đội ngũ y bác sĩ cũng đã tới, Chính Quân không muốn để cu Gin nằm trên băng ca nên anh mới bồng con đi đến phòng bệnh riêng biệt ở khu chăm sóc đặc biệt. Tôi với Chính Quân thống nhất sẽ không báo chuyện này cho cả nhà biết vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của con, trước mắt sẽ cho con ở lại bệnh viện để cho bác sĩ Đăng kiểm tra mức độ nghiện của con thế nào rồi mới tính tiếp. Bác sĩ Đăng cũng có trấn an tinh thần bọn tôi, anh ấy nói tình hình của cu Gin là khá nhẹ, chỉ cần tìm hiểu được nguồn gốc của chất gây nghiện thì sẽ có cách chữa trị cho thằng bé đúng đắn nhất.

Đẩy con vào trong phòng, chỉ có tôi và vυ' Hiền đi theo, còn Chính Quân thì về lại Dương gia để điều tra manh mối. Nhìn anh đứng dõi theo qua tấm cửa kính trong suốt, thấy mắt anh đỏ hoen mà lòng tôi như rã rời, cố ngăn bản thân mình không khóc, tôi vẫy vẫy tay về phía anh như tỏ ý mong anh cứ yên tâm, con rồi sẽ không sao đâu. Đột nhiên, người đàn ông mạnh mẽ của tôi lại đưa tay lau vội gì đó trên mặt… cơ thể phong độ cường tráng lúc nào giờ lại như cây khô giữa đồng… cô độc mà trơ trọi. Tôi đau một thì anh đau đến mười, cu Gin là con ruột của anh… làm sao mà anh không xót xa cho được. Lại lén lau đi nước mắt, lúc này tôi không được khóc, không được ngã quỵ, tôi phải thật mạnh mẽ để lo cho con… cu Gin cần tôi ở bên cạnh, thằng bé cần tôi lắm.

Bác sĩ Đăng nhìn về phía tôi, anh đặt tay vỗ nhẹ lên vai tôi trấn an:

– Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cho thằng bé trở lại bình thường, tôi hứa với cô và Chính Quân!

Tôi khẽ gật đầu cảm ơn, giọng nghẹn ngào:

– Cảm ơn anh, tôi xin anh cứu giúp lấy con trai tôi… cả đời này tôi nợ ơn anh… cảm ơn anh… cảm ơn anh!

……………………….

Sau khi đưa con vào phòng cách ly đặc biệt, tôi với vυ' Hiền ngồi lại bên ngoài chờ đợi, phía trong đã có bác sĩ Đăng lo liệu hết mọi thứ nên tôi cũng yên tâm hơn phần nào. Dựa người vào ghế, tôi mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, để cho bản thân mình chút thời gian thư thả tịnh tâm. Sao mọi chuyện lại tồi tệ như thế này? Sao kẻ đó lại độc ác đến như vậy? Cu Gin chỉ là trẻ con, thằng bé có biết gì đâu? Sao lại ra tay nhẫn tâm đến như vậy chứ?

– Mợ Hai… mợ Hai…

Nghe vυ' Hiền gọi tên, tôi vội giật mình mở mắt nhìn sang, lại thấy vυ' Hiền hướng mắt về phía tôi, tôi liền quay người nhìn lại. Thoáng chốc tôi giật mình khi thấy Kiều Oánh đang đứng ở trước mặt, gần như là ngạc nhiên không hiểu vì sao cô ấy lại xuất hiện được ở đây…

– Mợ Hai lớn!

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Kiều Oánh như hiểu được tôi đang nghĩ gì, cô ấy liền nói:

– Tôi xin phép cậu Hai rồi mới được vào đây, tôi vào đây là muốn gặp… bác sĩ Đăng.

Cả tôi và vυ' Hiền đều ngạc nhiên, tôi đứng bật dậy, hỏi gấp:

– Cô muốn gặp bác sĩ Đăng?

Kiều Oánh gật đầu:

– Phải, tôi có chuyện cần nói… chuyện liên quan đến cậu Gin. Cậu Hai nói tôi vào gặp mợ rồi mợ đưa tôi vào gặp bác sĩ Đăng… mợ Hai… đây là chuyện quan trọng…

Lại nhìn thấy trên tay cô ấy như đang cầm cái gì đó, không nghĩ nhiều, tôi liền nói vυ' Hiền đưa cô ấy vào gặp bác sĩ Đăng, giờ phút này không có chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe của cu Gin nữa cả…

Để cô ấy vào bên trong, tôi với vυ' Hiền đứng ở ngoài, ban nãy Chính Quân cũng có gọi đến, anh nói cứ để Kiều Oánh vào bên trong, lát nữa anh sẽ giải thích với tôi sau. Tôi biết là Kiều Oánh dường như biết được chuyện gì đó nên tôi cũng không cản trở cô ấy, chỉ cần cứu được cu Gin thì dù cho cô ấy có là Thuỳ Trâm… tôi cũng nhường nhịn không dám nói một tiếng nào.

Sau gần nửa tiếng, Kiều Oánh với bác sĩ Đăng cùng nhau đi ra, bác sĩ Đăng cùng vài vị bác sĩ khác gấp rút chạy đi như vừa phát hiện ra chuyện gì đó. Thấy mọi người gấp gáp đến như vậy, tôi mới đi tới chỗ Kiều Oánh, tôi hỏi gấp:

– Kiều Oánh… rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Kiều Oánh cũng không có ý định giấu giếm, cô ấy nói:

– Tôi phát hiện trong sữa bột của cậu Gin… có mùi khác lạ nên đem đến cho bác sĩ Đăng xem thử.

Tôi ngạc nhiên:

– Sữa? Cô nói là sữa cu Gin uống hằng ngày?

– Phải mợ, vì tôi nghi ngờ biểu hiện của cậu chủ nên lén lấy một ít sữa bột của cậu đem đi cất. Tôi định vài hôm nữa sẽ đem đến bệnh viện cho người ta kiểm tra nhưng chưa kịp đi thì cậu chủ… biết là rất có thể liên quan đến thứ tôi đang giữ trong tay nên tôi… tôi lén đi theo cậu mợ đến đây.

– Vậy khi nãy… bác sĩ Đăng nói thế nào?

Kiều Oánh chau mày:

– Để bác sĩ kiểm tra rồi mới biết, tôi… giúp gì được cậu chủ tôi sẽ giúp, mợ yên tâm đi, tôi không có hại cậu chủ đâu.

Tôi nhìn Kiều Oánh, suốt từ nãy tới giờ cô ấy chỉ để lộ duy nhất biểu cảm lo lắng khi nhìn thấy bác sĩ Đăng chạy đi, còn ngoài ra khi nói chuyện với tôi, cô ấy cũng chưa từng lộ ra là vui hay buồn. Vậy là mấy hôm trước tôi không nhìn nhầm, người tôi và bé Thà thấy quả thực là Kiều Oánh…

Thấy tôi im lặng, Kiều Oánh lại nói, ý tứ có phần trách móc:

– Mợ Hai, tôi không nghĩ là mợ lại tin tưởng giao cậu chủ lại cho A Mỹ. Rốt cuộc thì mợ thấy tin tưởng cô ấy ở điểm nào vậy?

Tôi nhìn A Mỹ, thoáng chốc lại thấy biểu cảm này của cô ấy có chút khác lạ, cũng không lấy làm giận dữ, tôi khẽ nói:

– Vậy theo cô, cô làm thế nào? A Mỹ nuôi cu Gin từ khi thằng bé đỏ hỏn đến bây giờ, so với tôi, thằng bé còn quấn A Mỹ nhiều hơn. Người có công lao như vậy, cô nói không tin tưởng người ta… cô có thấy mình làm việc theo cảm tính quá không? Hơn nữa, Chính Quân… anh ấy chưa bao giờ muốn để A Mỹ rời đi, đừng nói là đuổi, đến cả cô ấy xin nghĩ việc mà anh ấy cũng không thấy thuận lòng. Tôi là gì? Tôi sống ở Dương gia được bao lâu? Tôi nuôi thằng bé được mấy tháng? Cô nghĩ mọi chuyện hơi đơn giản rồi đó.

Kiều Oánh sững người, cô ta có chút lấp bấp, nói:

– Tôi… tôi…

Tôi lại khàn giọng nói tiếp:

– Con người có thể có nhiều ưu điểm cũng có thể có nhiều khuyết điểm, tôi làm chủ, tôi chỉ muốn sử dụng ưu điểm của người làm, còn về khuyết điểm của họ, nếu không quá ảnh hưởng đến tôi thì tôi sẽ không xen vào. Tôi thừa biết A Mỹ tính tình không tốt nhưng cô ta nuôi dưỡng và chăm sóc con tôi rất tốt, bằng chứng rõ ràng nhất là suốt 4 năm vừa qua, thằng bé được giáo dưỡng chẳng kém một đứa trẻ đủ cha đủ mẹ nào cả. Kiều Oánh… cô không ở cương vị của tôi, cô làm sao biết tôi có suy tính hay là không suy tính?

Kiều Oánh ngượng ngùng thật sự, tôi thấy cô ấy cúi thấp đầu, giọng cũng dịu xuống hẳn:

– Mợ Hai… là tôi nhiều chuyện…

– Nhưng mà… sao tự dưng cô lại nhắc đến A Mỹ? Cô có ý gì?

Nghe tôi hỏi, Kiều Oánh lại khôi phục biểu cảm băng lãnh như thường khi, cô ấy nói:

– Nếu sữa bột này có vấn đề thì người ra tay chỉ có thể là A Mỹ.

Tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói:

– Vậy cô không nghĩ… có thể là do vυ' Lệ làm à?

A Mỹ chau mày nhìn tôi:

– Mợ nghĩ là do bà ấy làm?

– Tôi không nói là như thế, tôi chỉ muốn biết lý do vì sao cô lại chắc chắn là do A Mỹ làm? Là dựa vào cảm tính nữa à?

Kiều Oánh lại im lặng không trả lời, đúng thật là Kiều Oánh không thích A Mỹ nên cô ấy luôn cho rằng mọi chuyện là do A Mỹ làm.

Thấy tôi như có vẻ không tin, Kiều Oánh lại nói tiếp:

– Mợ Hai, tôi không thích A Mỹ là đúng, tôi không biết trước kia cô ấy như thế nào nhưng theo tôi quan sát được, cô ấy là người có tính tình kỳ lạ, lại ôm mơ mộng trèo cao… mà một bảo mẫu như vậy thì tôi không dám tin là cô ấy không làm chuyện gì trái với lương tâm. Tôi nói ra những lời này không phải là vì muốn bơm kích đểu ai hết, A Mỹ cũng đã chết, tôi có nói xấu cô ấy cũng không được lợi ích gì. Tôi biết mợ là người thông minh… lời tôi nói từ nãy tới giờ chắc mợ đã hiểu hết rồi đúng không?

Nói đến đây, Kiều Oánh liền cúi đầu, cô ấy như muốn rời đi:

– Tôi nói như vậy là nhiều rồi, nếu mà mợ không vui cũng bỏ qua cho tôi tội nhiều chuyện… thôi, tôi xin phép về trước, tôi xin đi có một chút, đi lâu bếp trưởng sẽ trách. Chào mợ Hai, chào vυ' Hiền… tôi về.

Kiều Oánh đã muốn về thì tôi cũng không có ý muốn giữ lại, nhìn theo bóng lưng thon thả của cô ấy, trong đầu tôi lúc này mới bắt đầu xáo trộn với hàng nghìn câu hỏi được đặt ra. Đúng như những gì Kiều Oánh vừa nói, nếu quả thật trong sữa của cu Gin có vấn đề thì người ra tay chỉ có thể là A Mỹ. Lý do vì sao tôi nói như vậy… là vì A Mỹ vốn dĩ là người rất kỹ tính trong chuyện sinh hoạt ăn uống của cu Gin. Đúng là tính tình cô ta đèo bòng thật nhưng về khoản chăm cu Gin thì không ai dám nói cô ta không tốt, sữa bột, nước uống hay cả là sữa tắm, nước hoa, phấn em bé, dầu gió… ti tỉ thứ liên quan đến cu Gin đều được A Mỹ kiểm tra thật kỹ rồi mới để cho thằng bé sử dụng. Vυ' Lệ chỉ có nhiệm vụ cho ăn, tắm rửa, dọn dẹp phòng ốc, còn những thứ khác đều là do A Mỹ phụ trách. Cu Gin xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm đầu tiên là nằm ở A Mỹ…

Chỉ là bây giờ A Mỹ chết rồi, muốn hỏi muốn điều tra cũng không biết… à khoan… A Mỹ chết… cu Gin xảy ra chuyện… chuyện này…

– Mợ Hai, mợ nghĩ chuyện bỏ thuốc phiện vào sữa của cậu chủ… có phải là do A Mỹ làm không?

Nghe vυ' Hiền hỏi, tôi cũng hỏi lại vυ' ấy:

– Vậy vυ' nghĩ thế nào?

– Tôi… tôi cũng nghĩ là do A Mỹ… từ chuyện của mợ Ba rồi thêm cả chuyện này nữa… tôi không tin là A Mỹ thoát tội được.

Tay tôi vô thức siết lại, tôi hỏi:

– Vυ' có nghĩ được lý do vì sao cô ta lại muốn hại cu Gin không?

Vυ' Hiền phẫn uất trả lời:

– Đã muốn hại mợ Ba sảy thai thì sao cô ta không dám hại cậu chủ… con người đúng là mau thay đổi… sợ nhất là lòng dạ đàn bà…

Tôi cười trừ:

– Nếu đúng là A Mỹ làm… thì người độc nhất là người đứng sau cô ta kia kìa… A Mỹ đèo bòng, cô ta rất thích được làm bà chủ của Dương gia… để tôi xem thử… là kẻ nào dám hại con của tôi?

– Mợ Hai… vậy bây giờ mình tìm kẻ đó bằng cách nào?

Tôi ngồi xuống ghế, chau mày trả lại:

– Trước phải lo cho cu Gin ổn định cái đã vυ', kẻ muốn hại cu Gin thì trước sau gì cũng tìm cách hại thêm một lần nữa… mình theo dõi để ý là được. Ngày mai vυ' về nhà, vυ' kiểm tra lại hết tất cả các thứ từ quần áo vật dụng trong phòng cu Gin với cả phòng của con. Trước hết con muốn xác định là kẻ đó muốn hại một mình cu Gin hay là muốn hại luôn cả con và cu Gin.

Vυ' Hiền có vẻ lo lắng:

– Mợ Hai…

Tôi thở dài một hơi, giọng nặng nề:

– Cũng rất có thể… con cũng đã dính đạn, con đường sinh con của con phía trước… e là khá gian nan…

Lại nhớ đến Kiều Oánh, tôi khẽ hỏi:

– Vυ' Hiền… vυ' có thấy Kiều Oánh… cô ta cũng kỳ lạ không?

Vυ' Hiền lại hỏi:

– Mợ thấy cô ấy kỳ lạ hả?

Tôi gật gù:

– Phải, con thấy cô ta kỳ lạ cũng không kém gì A Mỹ đâu, có khi còn hơn A Mỹ nữa kìa… Mà vυ' nè, con có chuyện này… muốn hỏi.

– Mợ hỏi đi mơ Hai.

Tôi nhìn vυ' Hiền, sẵn tiện đang nhắc đến Kiều Oánh nên tôi hỏi luôn:

– Vυ' có từng nghe đến cái tên… Tiểu Kiều chưa hả vυ'?

Vυ' Hiền chau mày, bà ấy lắc đầu trả lời:

– Chưa mợ, Tiểu Kiều là ai?

Tôi nhìn vυ' Hiền, nửa tin nửa ngờ, tôi hỏi lại:

– Tại vì lúc Kiều Oánh xuất hiện, con nghe có người kêu cô ta là Tiểu Kiều… nên con…

Vυ' Hiền lúc này mới như chợt nhớ ra gì đó, bà ta kêu lên:

– Tiểu Kiều… ra là quen quen… nhớ trước kia ở nhà mình cũng có người làm tên Tiểu Kiều… nhưng mà cô ta nghỉ lâu rồi mợ Hai ơi, nghỉ trước khi tôi nghỉ nữa mà… nghe mọi người nói cô ta đi lấy chồng rồi.

– Vậy sao?

Vυ' Hiền khẽ cười:

– Chắc là tên giống nhau rồi có người kêu nhầm chứ Tiểu Kiều với cô Kiều Oánh đâu có giống nhau gì đâu… mà sao mợ lại hỏi như vậy?

Tôi khẽ trả lời:

– Con sẵn nhớ nên con hỏi vậy thôi, chuyện cũng không liên quan đến con… không quan tâm lắm đâu vυ'.

Vυ' Hiền gật gù:

– Cũng nên bỏ bớt mấy chuyện không quan trọng đi đi mợ, nghĩ nhiều chuyện làm gì cho đau đầu…

Tôi quay mặt sang hướng khác, vẻ thoải mái khi nãy cũng dần không còn nữa… vυ' Hiền… tôi không muốn tin là bà ấy cũng nói dối tôi như thế này đâu…

Tiểu Kiều với Kiều Oánh… theo tôi điều tra ra được thì Kiều Oánh có gương mặt khá là giống với người có tên là… Tiểu Kiều!